**Rèn Luyện Nghệ Thuật Đọc** Mùa Mưa Ở Singapore mang lại một cảm nhận sâu sắc về cuộc sống và tình yêu đậm chất con người. Viết về mối tình giữa hai nhân vật phức tạp, cuốn sách mở ra cuộc sống hàng ngày của những người nhập cư và những nơi như khu Chinatown, khu Tiểu Ấn… Tác giả đã thể hiện sự phong phú và rõ nét qua từng trang sách, thật sự đáng để tìm đọc.
Dấu ấn của từng nhân vật như Minh Tuyên với nguồn gốc khó khăn, hay Kỳ Phong với tình yêu mãnh liệt được xây dựng một cách tinh tế. Những rắc rối, ngõ ngách tình yêu đan xen giữa họ và An Nhiên tạo ra những bất ngờ và xao lạc, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi từng dòng chữ.
Những bi kịch tâm lý, những sự lựa chọn khó khăn đầy xúc động của các nhân vật khiến trái tim bạn ngập tràn cảm xúc. Cuốn sách mang đến cho độc giả những giây phút đong đầy, sâu lắng và đầy ý nghĩa. Hãy bắt đầu cuộc hành trình đọc sách này và để chính bạn cảm nhận được tất cả những điều tuyệt vời mà Mùa Mưa Ở Singapore mang lại. Chắc chắn bạn sẽ không thất vọng đâu!Trải qua cơn mưa, từng trang sách tiếp theo nặng hơn, nặng hơn, và tạo nên không gian cho câu chuyện, tương tự như nước mưa dần ngập bờ bãi. Tôi thừa nhận, đã đọc phần đầu của cuốn sách một cách lơ đã, vì tưởng rằng đó chỉ là một loại nhật ký biến ảo về tuổi trẻ. Tuy nhiên, đến khi cơn mưa tan, và trang cuối cùng được đọc xong, tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đã bị.Sự chuyên nghiệp hết sức cuốn hút. Tác giả viết với sự tinh tế như việc chăm sóc một cây non, cho đến khi cây phát triển thành một thực thể mới lạ, mà ta không thể nhận ra đã được chăm sóc như thế nào. Cảm giác như các trang sách tự mở ra, thật như cơn mưa rơi từng giọt. Và khi mưa ngừng, chúng ta tự dưng phát hiện mình ướt sũng bởi những cảm xúc như bi ai, đau thương, ấm áp… mà những nhân vật trong câu chuyện đã trải qua. Đúng là một bàn bút quá chuyên nghiệp! 7/2011 Nhà báo Trần Đăng Tuấn, Nguyên Phó Tổng Giám đốc Đài Truyền hình Việt Nam
Người ta bắt đầu treo đèn lên rồi. Cả khu phố Hoa rực rỡ như một cô gái Trung Hoa khi vừa ăn mặc lộng lẫy, trang điểm lại, lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Nếu khu phố Hoa là một cô gái xinh đẹp, tôi dám đoán sẽ không ít chàng trai sẵn sàng đến gần bởi vẻ lộng lẫy và bí ẩn của nó. Nhưng nếu đã thử sự bừng tỉnh ấy, tôi nghĩ người ta sẽ càng say mê hơn nhiều lần. Tôi sắp xếp dụng cụ và ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế, nhỏ nhắn như viên gạch xây nhà. Ở góc thị trấn, cạnh gian hàng của bác Cheng, người bán các bức tranh cổ về Singapore từ những ngày xưa, từ khi nước này chỉ là một làng chài của người Mã Lai vào thế kỷ XIX. Bác Cheng, người dan ong gần năm mươi tuổi, nhưng râu tóc bạc phơ, bộ râu dài về phía cổ, bác tự hào về nó. Bác Cheng là một người có tâm hồn nghệ sĩ và lãng mạn như không một ai khác tôi từ trước đến nay. Nhưng những người như thế, họ không bao giờ trở nên giàu có, bác Cheng rất nghèo. Nhưng họ đều thấy hạnh phúc và mãn nguyện với hoàn cảnh của mình. Tôi cũng là một họa sĩ mê nghiệp, ở đây được gọi là “họa sĩ đường phố”. Tôi cũng nghèo, cái nghèo bắt nguồn từ gia đình, từ khi ông bà truyền lại cho cha mẹ, rồi từ cha mẹ sang cho tôi, mà lại thêm đam mê với nghề này, trình độ học vấn không cao, bản thân còn lãng mạn, mong manh, ẩn sau đó là sự thất vọng và tuyệt vọng, nhưng luôn tự dường như cao ngạo. Thật ra, tôi không có gì ngoài những bức tranh. Thật ra, tôi biết mình không thể cải thiện được tình cảnh. Khu phố Hoa bắt đầu sôi động, những gương mặt xen lẫn vào nhau. Tôi ngồi đầu gối chống tay, đẩy những bức tranh chân dung mềm mại đến gần hơn với người qua đường. Tôi vẽ chân dung, tôi vẽ những gương mặt. Bức chân dung đầu tiên mà tôi vẽ là của mẹ, khi tôi mới lên sáu tuổi. Mẹ ngày ấy đã hôn lên trán tôi, và bảo rằng tôi nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Sau đó, mẹ đã im lặng tìm hiểu để mang về cho tôi những cuốn sách về hội họa giá trị, mẹ như đoán trước được tài năng của con và luôn khuyến khích tôi từng bước. Và bức tranh đó, mẹ luôn cất giữ, giờ tôi không biết nó ở đâu nữa… Khi nhớ về đó, từng cảnh ký ức quay cuồng, đôi mắt tôi bắt đầu nặng nề. Tôi cúi đầu ngắm nhìn từng hồi chuyển của ký ức. Tôi làm việc này hàng ngày, cố gắng vẽ chân dung từ cuộc sống. Đêm đến, tôi thở dài trong sự chán chường trước khi nhắm mắt đưa tâm vào thế giới giấc mơ.
Một cô gái đứng trước tôi, đầu nghiêng, tóc ngắn gọn xinh xắn hai bên tai, đôi mắt to tròn sáng ngời. Cô ấy mỉm cười với tôi, nụ cười như bông hoa sen đang hé nở: – Bạn vẽ mất bao lâu? – Mười lăm phút. – Tôi trả lời. Cô gái gật đầu, tôi chỉ vào chiếc ghế nhựa, có đưc đuôi. Cô gái ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo váy sang một bên. Tôi ngắm nhìn cô một chút, chỉ để cung cấp cho cô cái nhìn và bắt đầu vẽ những động tác nhỏ nhặt cho bức tranh chung quanh gương mặt. Một số người lạ kỳ và háo hức dừng chân xem, những lúc như thế, tôi bắt đầu thu hút sự chú ý nhiều hơn. Họ giơ tay chỉ trỏ, khen ngợi tôi vẽ rất tài tình. Tôi nhẹ cười, đưa bút nét mạnh, ánh mắt bắt đầu từ dưới lên trên, rồi từ trên nhìn xuống tờ giấy… Những gương mặt đến, ở lại trong đôi mắt tôi mười lăm phút, rồi qua đi, dễ dàng như việc ăn cơm hàng ngày đó. Cô gái cầm bức tranh, cười rạng rỡ: – Bạn vẽ đẹp quá! – Đó là công việc của tôi. – Bao nhiêu vậy? – Hai mươi lăm đô la Singapore. Cô gái nắm lấy bức tranh và đi, một người khác lại sống vào chiếcBước vào câu chuyện, như một nhà phê bình sách, tôi đã cảm thấy thấu hiểu sâu sắc câu chuyện đầy lòng nhiệt huyết này. Pha trộn giữa sự cẩn thận với niềm say mê, tôi đã ngấm ngầm tái hiện lại những tình huống và cảm xúc mà tác giả muốn truyền đạt. Cùng với nhạc nền của khu phố sầm uất, tôi như chìm đắm trong tình yêu của hai nhân vật chính với nghệ thuật vẽ chân dung. Điểm tỏa sáng của mỗi cử chỉ, mỗi góc nhìn đã hòa quyện vào một bức tranh hoàn chỉnh về cuộc sống. Dòng văn cuốn hút, như một đoàn tàu không ngừng chạy. Và cuối cùng, khi trang sách được đóng lại, tôi cảm thấy như mình đã trải qua một hành trình tinh thần sâu lắng. Mời bạn đọc cùng khám phá “Mùa Mưa Ở Singapore” của Linh Lê để thưởng thức thêm về tác phẩm đầy tâm hồn này.