Cuốn sách “Mưa Trên Cây Sầu Đông” kể về cây sầu đông, một loài cây đặc biệt ở Huế, còn được gọi là cây Xoan hoặc Thầu Đâu. Cây sầu đông mang nhiều nét đẹp và ý nghĩa, từ thân cây cao, hoa nhỏ tím thẩm đến nhựa màu vàng từ vết sứt ở gốc cây có thể dùng được. Tác giả vẽ nên bức tranh nhẹ nhàng về một Huế già yên bình qua những giọt mưa rơi trên cây sầu đông.
Với những chi tiết sống động, cuốn sách mang đến một cái nhìn đặc biệt về cuộc sống xung quanh nhân vật Rọm và những cây sầu đông. Ngôn từ chân thực, tình tiết sinh động cùng những tương tác giữa nhân vật đã tạo nên một câu chuyện đáng đọc.Nhìn vào bức ảnh của một người phụ nữ già, sau đó chạy nhanh vào căn phòng nhỏ.
– Nghi ơi, Nghi. Sao lại đang ngủ đấy?
Tỷ Muội thấy Đông Nghi đang nằm trên giường, chăn chưa cuốn. Nàng nhẹ nhàng vén chăn lên và ngồi bên cạnh bạn.
– Dậy đi, Nghi. Dậy đi nói chuyện với tao chút.
Đông Nghi quay lại, mắt tỉnh táo. Nghi không hề ngủ, cô ấy đã thức dậy từ sáng sớm nhưng chỉ lười biếng nằm một chỗ. Nghe Tỷ Muội nói, Đông Nghi thở dài:
– Mày lại lén nghe chuyện của tao à?
Tỷ Muội nhếch mi. Nàng nhìn ra vườn, Đông Nghi ngủ mà không đóng cửa sổ. Nàng nghe tiếng chim hót ở ngoài vườn và tiếng lá cây rơi khe kẹt. Nó hỏi bạn:
– Đã treo võng chưa?
– Rồi.
– Đi ra vườn chơi đi.
– Ừ, mày vội đi trước, chờ tao rửa mặt một chút.
Đông Nghi nhảy dậy từ giường, Tỷ Muội không đi mà ngồi đợi trên chiếc ghế nhỏ. Nàng nhìn thấy trên bàn của Đông Nghi những tờ giấy rối tung. Có một món đồ chơi mới nữa, một con búp bê tóc vàng, chân kẹp vào một cái đế tròn, khi Tỷ Muội xoay, nó phát ra tiếng nhạc êm đềm.
Sau một lúc, hai cô bạn đi ra vườn. Chiếc võng đã được treo giữa cây sầu đông và cây hồng bì. Cây khế trổ bông tơi tả, Tỷ Muội nghĩ thế, trước khi ngồi lên võng, nó vỗ vào thân cây khế và hái một đọt lá non cho vào miệng nhấm:
– Lá non ngọt quá bạn ơi.
Nó nhìn quanh vườn:
– Thật nhanh, mới đây mà đã mùa Xuân rồi.
Đông Nghi im lặng. Mắt nàng nhìn chăm chú vào những tàn cây xanh, những chiếc lá non, những chồi non đang phát triển. Ngày nào những giọt mưa trên cây sầu đông đã rơi xuống, nhưng bây giờ trên những cành già, lá non đã xanh tươi, chúng trở nên dẻo dai không còn vẻ yếu đuối như trước. Có lẽ nàng đã quên hết rồi phải không? Những điều đã qua thì đúng vậy. Tỷ Muội nhận ra biểu hiện buồn trên gương mặt của bạn, nó cười và nói:
– Nghi, đừng khóc.
Đông Nghi mỉm cười, vòng tay qua vai bạn. Cô ấy cảm thấy ân cần đối với bạn. Tỷ Muội thật là dễ thương, nó cũng cùng tuổi với Nghi mà cứ sống một cách vô tư thế.
Đông Nghi nhìn quanh vườn, hôm nay vườn cây không còn giống như trước nữa. Những ngày mùa đông mù mịt giờ đã qua đi như một giấc mơ xa xăm. Đông Nghi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn. Tay Nghi vẫn nắm chặt vai Tỷ Muội. Tỷ Muội tựa vào vai bạn:
– Có phải Nghi nghỉ học luôn à?
– Ừ.
– Đám con kia nói là Nghi ốm và phải nghỉ vài ngày.
Đông Nghi cười, mắt ngước nhìn lên đám mây:
– Cô giáo có hỏi Nghi về chuyện răng không?
– Có, mấy cô giáo hỏi Nghi vì sao có vẻ đau răng.
– Có khi nào mình đau đâu.
Tỷ Muội bi thương:
– Thế từ nay Muội sẽ phải học một mình rồi.
Đông Nghi nhìn thẳng vào mắt bạn, nhận ra rằng mắt Tỷ Muội như sắp rơi nước mắt. Đông Nghi cũng muốn khóc theo:
– Mình không biết phải trang trải để cầu vong nữa đâu bạn ơi.
– Răng chứng tổ chức đám cưới.
– Chắc khoảng vài tuần.
– Còn áo cưới thì sao?
– Tuần trước gia đình tao đã đi Sài Gòn mua mười mấy chiếc áo dài, chưa kể áo cưới họ may.
Tỷ Muội thầm mình. Đông Nghi cười to, vỗ vào vai bạn:
– Mày nghĩ S tao lấy thằng Khanh như thế nào?
– Mày ép buộc mình à.
– Không phải vì màn nhạc của hắn, mùa xuân khi hắn đánh đàn, tao nghe rồi mê luôn.
– Mê chứ gì?
Đông Nghi lặp lại vào tai bạn:
– Hắn có mùi hôi nách giống như thằng đó ở trường kia. Dẫu vậy hắn lại có mùi hương hoàn toàn riêng.
Sau khi nói xong, Đông Nghi cười ha hả. Tỷ Muội cũng cười theo nhưng thấy Đông Nghi vừa cười vừa rơi nước mắt, nó ôm chặt bạn:
– Nghi, Nghi đừng khóc.
Đông Nghi lau nước mắt, vẫn cười:
– Không, không, tao chẳng có khóc. Bạn biết không? Khi tao đi lấy chồng, mẹ tao khóc, ông Bồ Đào khóc, thằng Rọm khóc, cây sầu đông cũng khóc.
Rồi cô hiện rõ không thể kiềm chế được, Đông Nghi bắt đầu khóc ầm lên. Nước mắt lăn dài trên mặt của nàng như mưa. Tỷ Muội bối rối, cố gắng an ủi bạn, nhưng sau đó nó cũng chảy nước mắt theo bạn. Khóc một lúc, Đông Nghi rồi lặng im. Giống như sau cơn mưa, cây cỏ sáng bóng, gương mặt của Đông Nghi trở nên rạng rỡ hơn. Nàng nhìn cây sầu đông, những búp hoa như sắp hé nở. Dù không còn gì giống với quá khứ, tại sao trái tim vẫn đau như vậy?
Đông Nghi ngẩng đầu, rồi nắm tay bạn:
– Lúc trước Tỷ Muội nói về chuyện gì vậy?
– Về chuyện của Trà.
– Hắn đã cầu hôn chưa?
– TràCuốn sách đầy xúc cảm, “Chửa Hoang” là một tác phẩm đáng đọc. Câu chuyện về Đông Nghi và những mảng kí ức khắc sâu trong lòng đọc giả. Viết bằng ngôn ngữ tươi mới, tác giả đã tạo nên những hình ảnh đẹp và đầy cảm xúc. Luồng tư duy của nhân vật chính Đông Nghi được tái hiện rất chân thực và gần gũi. Cảm nhận về tình yêu, sự mất mát và những biến cố trong cuộc sống được thể hiện một cách sâu sắc qua từng dòng văn. “Chửa Hoang” chắc chắn sẽ khiến bạn đọc trầm trồ và suy ngẫm sau mỗi trang sách.Chiều đã dần buông xuống. Đông Nghi nghe tiếng ông Bồ Đào trò chuyện với thằng Rọm ở ngoại ô nhà. Khi nàng bước ra, ông Bồ Đào tiếp tục:
– Mặc áo đi con. Đi sang cửa hàng may rồi ba sẽ đưa con thử áo nhé.
Đông Nghi ngoan ngoãn rửa mặt, thay áo. Buổi tối hôm ấy, sau khi thử áo dài xong, Đông Nghi cùng mẹ và ông Bồ Đào ra ăn phở tại vườn hoa Nguyễn Hoàng. Nhìn qua sông, vườn hoa trước trường Đồng Khánh trong bóng tối, chỉ nhìn thấy mờ mờ vài đám dừa cao và những cột điện nhấp nhô sáng dọc theo đường. Cảnh vật quen thuộc làm Đông Nghi lại nhớ về quá khứ, tuy nàng cố nén lại nỗi buồn bằng nụ cười. Nàng hỏi mẹ:
– Áo cưới của mẹ có may lại không?
Bà Phúc Lợi cười, vuốt nhẹ tóc con gái:
– Có chứ, mạ may áo gấm rất đẹp.
Sau đó, bà nhìn về phía sông, ánh mắt mơ màng:
– Mặc áo mới, chắc con sẽ cảm thấy vui lắm vào ngày kia. Lâu lắm rồi mà mạ không còn niềm vui khi mặc áo mới như trước nữa.
Đông Nghi gật đầu. Trong lễ tang người ta cũng mặc áo mới. Khi bà ngoại qua đời, Nghi cũng có áo mới. Trên thế gian này, còn bao nhiêu chiếc áo mới, nhưng chỉ có chiếc áo cưới mới là quan trọng. Đông Nghi im lặng khi ăn phở. Ông Bồ Đào nhẹ nhàng nói:
– Con muốn đi Saigon không? Ba sẽ cho con đi vài ngày trước đám cưới.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Nghi. Nhưng chỉ sau đó là tia lửa ấy tan đi rất nhanh. Đông Nghi lắc đầu:
– Con không muốn rời xa Huế nữa.
Câu trả lời của Nghi khiến ông Bồ Đào và bà Phúc Lợi nhìn nhau với ánh mắt ý nghĩa. Nhưng Nghi không nghĩ như họ, nếu lần này rời xa Huế, nàng sẽ không bao giờ quay trở lại. Nghi biết nếu không có Tuấn bên cạnh, nàng cũng không còn đủ can đảm để rời bỏ Huế. Căn nhà điển hình ở thành phố đầy thành trì miệng tiếng, khu vườn nhớ về tuổi thơ, với cây nhãn, cây hoàng lan, cây bại hoại. “Bà ngoại ơi, Nghi ở lại đây chỉ để hái hoa bại hoại cúng bà hỉ à?”, nàng tự hỏi.
Nhưng nếu đợt cưới được dời lại, Nghi sẽ còn cơ hội tắm sông, đi biển cùng Tỷ Muội, chơi bài, ăn bắp nướng bên Đò Cồn. Thôi, không nên mơ ước nữa, bầu trời của nàng đã sụp đổ, tình yêu cũng đã sụp đổ. Mười phương đã hết, chỉ còn một phương là lấy chồng.
Đông Nghi nhìn mẹ, nhìn ông Bồ Đào, nàng tự hỏi tại sao họ không trở thành vợ chồng. Thành kiến, miệng tiếng đã chia rẽ mẹ, và mẹ tiếp tục đổ nợ lên đầu con. “Ta ở đây, mai này sinh con cái, ta sẽ tiếp tục bảo quản tổ ấm, vườn tược cho nhà, ta sẽ trở thành bà mẹ khắt khe như mẹ.” Nhưng mẹ vẫn tiếp tục sống như vậy, mẹ sẽ làm nổ tung thành phố đó. Nếu một ngày nào đó bà vợ ông Bồ Đào bộc trần tâm tình, nhưng Đông Nghi yên tâm ngay, thành phố này chứa đựng bao nhiêu chuyện trong nhà không rõ, ngoài đường đã rõ ràng, không lý do gì chuyện của mẹ và ông Bồ Đào phải giữ kín mãi. Nhưng nàng không đủ sức tìm hiểu chuyện gì nữa, ngay cả nếu đó là chuyện của mẹ.
Gió bên sông thổi lên mát rượi, Đông Nghi nhớ về đêm nào nàng ngồi cùng Tuấn trên bên kia bờ sông. Tóc nàng bay vào mặt chàng, hơi thở ấm áp của chàng thổi nhẹ vào tai nàng. Đột nhiên, Đông Nghi cảm thấy mình cô đơn, trống vắng như kẻ xa quê trở về và vẫn còn nguyên bình cảnh xưa, nhưng cảm xúc xưa đã chết mất.
Buổi tối đó, ông Bồ Đào và bà Phúc Lợi đem bàn ra ngồi ở góc sân, dưới bóng cây nhãn. Bụi hoa nhài lan tỏa hương thơm ngào ngạt. Bà Phúc Lợi gọi, giọng ngọt ngào:
– Nghi ơi, lấy nước trà ra cho mẹ.
Đông Nghi mang nước trà ra, hương hoa nhài vẫn thơm ngát và nàng lặng lẽ như chốn mất hồn: “Thì ra mọi thứ vẫn không thay đổi sao? Có gì mà thay đổi chứ.” Đông Nghi đặt hai tách nước trà lên bàn, nhưng mẹ không lại quạt nữa. Nàng bước vào phòng, mở cửa sổ. Nhưng cửa sổ dài đã được tháo ra và thay mới, Đông Nghi không nhìn thấy gì bên ngoài vườn nữa. Nhưng khi nàng đứng yên, nghĩ đến, nàng cảm thấy như những giọt nước đang rơi từ ngoài kia, có lẽ từ cây sầu đông. Mùa đông đã qua. “Nghi ơi, chờ đợi ta cùng mùa đông nhé. Bao nước mắt sẽ đong đầy, và ta sẽ khóc cùng người. Nhưng có lẽ chẳng có gì phải sợ, chẳng ai phải chết cả. Mùa Xuân sẽ quay trở lại.”
Đông Nghi tìm xấp thơ của Tuấn, đặt giữa phòng, rồi thắp lửa. Ngọn lửa nhẹ bừng lên, soi rõ khuôn mặt Đông Nghi với đôi mắt sáng ngời, đầy nước mắt.
Mời các bạn đọc Mưa Trên Cây Sầu Đông của tác giả Nhã Ca.