Tóm tắt: Nếu yêu nhiều hơn một chút được gọi là gì, thì yêu nhiều hơn một chút là gì?
Yêu nhiều hơn một chút? – Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười – Với anh, đó chính là em!
Tiêu đề: Nửa học kỳ cuối đại học năm tư là những tháng ngày chật vật nhất của tôi.
Những buổi hội thảo tuyển dụng liên tiếp, những cuộc phỏng vấn nối tiếp nhau, đau đầu nhức óc về chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp, lại còn những bữa tiệc chia tay không say không về… Tất cả chỉ có thể dùng một từ “rối loạn” để mà hình dung! Mỗi người ai nấy đều giống như một con quay không bao giờ dừng lại, không thể làm chủ được bản thân mà chỉ bị xoay tròn, xoay tròn mãi… Cho đến thời khắc phải dừng lại… Buổi tối ngày hai mươi ba tháng sáu, A Phân – cô bạn nằm giường đối diện với tôi trở thành người đầu tiên ở phòng ký túc rời khỏi Nam Kinh. Cô ấy sẽ đến Hạ Môn, một nơi xa xôi, một nơi mà tôi chỉ biết tới tên.
Từ trước tới giờ tôi đều không ngờ được sẽ có một ngày mình phải rơi lệ như thế, tôi đuổi theo xe lửa, mãi đến khi xe lửa tăng tốc lao đi vun vút…Tôi vẫn luôn là một cô gái khỏe mạnh, vui tươi… Tôi vẫn chưa bao giờ hiểu thế nào là biệt ly… Mãi cho đến giờ phút ấy… Sau này, chúng tôi có thể chẳng bao giờ gặp lại nhau…
Sau này, chúng tôi cho dù có gặp lại cũng chỉ có thể vội vã chào nhau một câu, rồi lại vội vã chia tay… Khi ấy, chúng tôi sẽ không còn cảm thấy bi thương như hiện tại, có thể là vì chúng tôi đều không còn quan trọng đối với người kia, cũng có thể là vì, khi ấy chúng tôi đã học được cách kiên cường. Nhưng mà giờ này khắc này, khi bạn đi rồi, tôi chỉ có thể ở sân ga, vừa đi vừa khóc… Tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng ta…
Chúng ta sẽ không còn được sống như những đứa trẻ nữa…
Chúng ta tốt nghiệp rồi… *** Nhận xét của: Hà Hằng Cố Mạn là một tên quá đủ để đảm bảo cho một bộ truyện chất lượng. Tuy nhiên, khi đọc, mình vẫn cảm thấy nữ chính Hi Quang có nét giống với Mặc Sênh. Đây là một bộ truyện nhẹ nhàng, đã hoàn thành quyển 1, và ở quyển 1, nữ chính đang về với nam phụ. Mình theo phe nam phụ nên chắc không dám đọc quyển 2 mất. Vì vậy, mình đặt nam phụ Lâm Tự Sâm lên làm nam chính và tin rằng ai đọc xong quyển 1 cũng sẽ mong rằng câu chuyện dừng lại ở đó.
Lâm Tự Sâm yêu Hi Quang ngay cả khi cô không biết anh là ai, khi nghĩ rằng cô đã gián tiếp gây ra tai nạn khiến anh phải từ bỏ công việc mà anh luôn tâm huyết. Khi gặp lại cô, anh vẫn không thể kìm lòng tiếp tục yêu. Nam chính đích thật trong truyện là Trang Tự, cũng yêu Hi Quang nhưng khoảng cách giàu nghèo và lòng tự trọng cao khiến anh không bao giờ thể hiện tình yêu của mình với cô.
Huhu. Lần đầu review không biết viết gì nữa nhưng mong có nhiều bạn nhảy hố theo rồi nhầm thuyền nam phụ như mình để cùng mình đau khổ. Trích một đoạn cuối quyển 1 khi Hi Quang và Lâm Tự Sâm yêu nhau để thấy hận tác giả biết bao khi anh chỉ là nam phụ: “Lâm Tự Sâm, em phát hiện tên của anh có rất nhiều chữ “mộc”, chẳng lẽ ngủ hành của anh thiếu “mộc”? Một lát sau tôi nhận được tin nhắn hồi âm. “Mộc nhiều, chỉ vì thiếu ánh mặt trời.” Tôi mỉm cười, nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhiều mộc (cây) như thế, ánh mặt trời vừa xuất hiện thì không thể chiếu sáng đủ được… Hi Quang, vốn dĩ là ánh ban mai, nhất định là ánh sáng rất yếu.” Lần này không nhận được hồi đáp ngay, tôi đợi một lúc và tìm c…(còn lại không xuất hiện)Khi tôi mở ra trang đầu tiên, câu chuyện bắt đầu với lời chàng nói: “Anh chờ em mang đến bên anh một tia nắng rực rỡ.”***”Sau này tôi sẽ không thích anh nữa, trời cao biển rộng…” – Đây chính là câu nói ám ảnh tôi nhất trong trang của tác phẩm này.
Nhếp Hi Quang yêu Trang Tự – một chàng trai tài năng nhưng lại không may mắn về gia đình. Trái tim cô đã thầm yêu anh suốt một thời gian dài, nhưng ngỡ ngàng khi phát hiện ra rằng người mà anh yêu thương chính là Dung Dung – người bạn cùng phòng ký túc xá của mình. Từ đó, từ thời sinh viên cho đến khi cả hai tốt nghiệp, Hi Quang cố gắng kìm nén tình cảm của mình vào sâu trong lòng, lặng lẽ nói với chính mình: “Sau này tôi sẽ không thích anh nữa, trời cao biển rộng…” Nhưng liệu Trang Tự và Dung Dung có thực sự dành cho nhau, liệu Trang Tự có yêu cô như cô nghĩ?
Hi Quang – cô gái với cái tên Hi Quang – nhưng cuộc đời cô không dừng lại ở việc chỉ có ánh sáng như mọi người vẫn nghĩ. Gia đình cô chứa đựng những bí mật và gánh nặng, với bố cô “bảo bọc” một mối tình cũ, nhận cô – đứa con của người phụ nữ đó, làm con nuôi, dẫn đến sự tan vỡ trong gia đình. Suốt những năm tháng đó, cô luôn phải chịu đựng cảm giác đau thương từ mẹ, để rồi cô chấp nhận vào công ty của bố nhưng lại bắt đầu từ vị trí nhân viên cấp thấp nhất.
Tại nơi công ty, Hi Quang gặp Lâm Tự Sâm – đó là vị phó tổng anh tuấn và tài năng. Lâm phó tổng vẫn luôn nhìn chằm chằm hoặc không nhìn vào cô, khiến cho “bà chủ tương lai” phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn. Nhưng những điều đó cũng dần kéo gần mối quan hệ giữa hai người. Hi Quang không hề biết rằng, Lâm Tự Sâm đã yêu cô từ lâu lắm, từ rất lâu trước đó. Khi một lần nữa gặp lại Trang Tự, khi nước mắt của cô lăn dài trên gương mặt, Lâm Tự Sâm ôm cô vào lòng: “Tỏ tình ở đây có thể làm cho tôi bị hạ thấp đẳng cấp, nhưng khi mà em khóc như vậy, tôi mà không dám hạ mình, thì thật xin lỗi vì sự ngu ngốc của mình. Nhiếp Hi Quang, em nói đi, tôi phải làm gì?”.
Hi Quang như một con đà điểu luôn sợ hãi, luôn cố trốn tránh và không muốn đối mặt với thực tại. Nhưng sự quan tâm chân thành của Tự Sâm dần lấp đầy khoảng trống trong cô. Cho đến khi cô quyết định mở lòng đón nhận, cô phải đối mặt với sự phản đối từ người bố mà cô đã lâu không gặp: anh từng theo đuổi Niệm Viên – “cô gái nuôi kia” của ông. Hi Quang để lại ba chữ: “Con không tin” rồi đi tìm anh.
Chẳng ngờ rằng, một ngày nào đó nhiều năm trước, Tự Sâm đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Hi Quang của ngày đó không để ý đến anh, mà lại chú ý đến anh là Niệm Viên. Niệm Viên nhờ người hẹn anh, nhưng người đó lại nói Niệm Viên là con gái của cha mình – Nhiếp Trình Viễn, một hiểu lầm nhỏ đủ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh: một tai nạn đã lấy đi tương lai và ước mơ của anh, anh không thể trở thành bác sĩ ngoại khoa.
Nằm trên giường bệnh, Tự Sâm luôn chờ đợi Hi Quang, nhưng cả Hi Quang lẫn Niệm Viên đều không xuất hiện. Mang theo hiểu lầm, anh tìm kiếm Hi Quang, nhưng lại phát hiện ra rằng cô không biết anh là ai. Đến khi quyết định buông bỏ quá khứ, sự thật bắt đầu hé lộ, thì phát hiện rằng cô không hề từ bỏ anh. Tự Sâm cũng nhận ra rằng, “…từ trước đến nay, anh luôn đến vì em mà luôn.”
Cố Mạn kết thúc câu chuyện trên tuyệt vời khi đưa Hi Quang về với vòng tay của Tự Sâm, và câu chuyện về Trang Tự vẫn còn nhiều bí ẩn để chờ đợi, và hứa hẹn sẽ được giải đáp trong phần tiếp theo – một câu chuyện khiến người đọc háo hức. Đọc xong phần này, tôi tin rằng Nắng Gắt đã đủ để làm độc giả hài lòng. Tự Sâm yêu Hi Quang, dù đã hiểu lầm cô, anh vẫn dành trái tim toàn bộ cho cô. Trang Tự rời xa vì lý do thân phận, thậm chí đã khiến trái tim của Hi Quang tan nát. Đôi khi, có những thứ đánh mất một lần là mãi không thể lấy lại. Trang Tự nhìn thấy Hi Quang bên người khác, liệu anh có hối hận với quyết định của mình ngày trước?
Phong cách văn của Cố Mạn luôn làm hài lòng những độc giả yêu thích thứ tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng qua từng dòng chữ, dù sóng gió hay không, tình yêu trong truyện vẫn để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc. Chào mừng bạn đến với tác phẩm Nắng Gắt của tác giả Cố Mạn. Hãy cùng đón đọc và khám phá câu chuyện này.