Cuốn sách Nàng Phù Thủy Thành Florence của Salman Rushdie mang đến một thế giới huyền bí và phong phú với hàng chục câu chuyện lớn nhỏ, kết hợp sắc màu Đông – Tây. Tác giả không chỉ xây dựng một cốt truyện mỏng mảnh nhưng làm nổi bật sức sống của những nhân vật, tạo nên một tác phẩm đầy hấp dẫn và bất ngờ. Cùng với việc kể về cuộc sống của ba người bạn từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành tại Florence, cuốn sách còn khắc họa cuộc phiêu lưu của nàng công chúa Qara Köz thuộc vương triều Mughal. Sự kết hợp giữa hai câu chuyện này tạo nên một tác phẩm độc đáo, đầy sự mê hoặc và quyến rũ.Một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời với một nhân vật nữ đầy sáng tạo của mình. Cô là một phụ nữ không chỉ xinh đẹp mà còn biết vẽ hình xăm, ca hát, và nhảy múa… Sức quyến rũ của cô không chỉ khiến Akbar mê đắm mà còn khiến tất cả đàn ông trên thế giới phải đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.
Kẻ lừa đảo Niccolò Machivavell, với âm mưu độc ác, đã đến vương quốc Mughal với cái tên Mogor dell’Amore. Hắn là đứa con cưng đến từ thành Florence thịnh vượng, với trí tuệ sắc bén không ai sánh kịp. Mọi lời dối trá đều có thể thoải mái nói ra từ miệng của hắn. Phàm ai nghe đến Niccolò đều đều biết đến sự tinh ranh và lừa phỉnh. Đó là con người thông minh chỉ dựa vào khả năng lừa dối từ một đứa trẻ mồ côi, lên đến ngai vàng quyền lực, khiến kẻ khác phải trầm trồ kinh ngạc. Đặc biệt, hắn còn là người đam mê vô độ, luôn bị ám ảnh bởi vẻ đẹp thể xác, dù đến từ một người phụ nữ ảnh hưởng trong thế giới đèn màu. Và chính sự sắp đặt thần kỳ hay cũng chỉ là sự tình cờ đã đưa hai người đàn ông này gặp nhau, mở ra câu chuyện về nàng phù thủy thành Florence.
Phù thủy thành Florence, người thật sự là ai? Mỹ nhân tuyệt vời này thật chất là sự kết hợp giữa La Fiorentina – ả gái điếm xinh đẹp nhất thành Florence và Qara Koz – nàng công chúa quyến rũ mang dòng dõi Thành Cát Tư Hãn đã bị lãng quên nhiều năm. Nhờ khả năng lừa dối thông minh của Niccolò mà hai người phụ nữ đã kết hợp thành một. Mỹ nhân tuyệt vời này đã làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của hoàng đế, biến một kẻ xa lạ mang theo quyền lực.
Dù ở vương triều Mughal hay thành Florence, nam giới luôn chiếm ưu thế. Phụ nữ có vẻ ngoài được yêu chiều, ngưỡng mộ, và theo đuổi; nhưng thực tế, họ chỉ được sở hữu chứ không được yêu. Đàn ông thường chỉ coi phụ nữ như công cụ để thoả mãn dục vọng cơ thể và thói quen sở hữu của mình. Họ cho rằng có thể kiểm soát phụ nữ, nhưng họ đã lầm. Những kẻ thông minh nhưng độc đoán này đã sâu đắm quá trong dục vọng và cuối cùng, nàng phù thủy của thành Florence đã khéo léo chiếm lĩnh họ. Những người đàn ông này đã rơi vào bẫy do chính họ bày ra mà vẫn tự cho rằng mình là người thắng cuộc.
Tác giả Salman Rushdie đã tái hiện một câu chuyện mang nhiều yếu tố tình dục mà không hề phóng túng. Cuốn sách này đưa độc giả khám phá sâu hơn “người” bên trong mỗi chúng ta. Với vùng đất vương quốc Mughal của Ấn Độ và thành Florence của Italy, hai trung tâm tôn giáo lớn đạo Hindu và đạo Thiên Chúa giáo. Tác phẩm khám phá không gian đa văn hóa, sự giao thoa giữa phương Đông và phương Tây. Ở đó, chúng ta được tận mắt thấy nét văn hóa độc đáo và truyền thống của Ấn Độ như nghệ thuật sử dụng hương liệu, nghệ thuật vẽ hình xăm và mê hoặc các điệu múa.
Với bối cảnh của hai “mảnh đất thánh”, không gian truyện đậm chất tôn giáo, chúng ta cảm nhận được sự tôn kính của những người theo đạo. Để đặt câu chuyện trong bối cảnh độc đáo đó, những điều mà Salman Rushdie truyền đi không chỉ là những tình tiết nhục dục thông thường.
Salman Rushdie, với tài năng văn chương của mình, đã dám dũng khí dấn thân cho văn chương. Ông đã xuất sắc giành giải Booker của Anh vào năm 1981 với cuốn sách “Midnight’s children” (tạm dịch: Những đứa con của nửa đêm). Với quan điểm táo bạo về tôn giáo, vào ngày 14/2/1989, ông bị kết án tử hình mà không ra hầu tòa. Salman Rushdie đã nhận Huân chương văn chương nghệ thuật từ Pháp vào năm 1999 và được Nữ Hoàng Anh trao tước Hiệp sĩ vào tháng 6/2007 vì thành tựu văn chương. Mặc dù vẫn có nhiều ý kiến trái chiều về đóng góp của ông cho văn chương, nhưng không ai phủ nhận Rushdie là một trong những nhà văn quan trọng nhất hiện nay.Một vị quốc vương huyền bí và giàu có đã chọn đặt một phần của kho báu của mình vào một hố khổng lồ ngay trong lòng đất, tạo nên một hồ nước vàng đỉnh cao, khiến cho khách thăm quan không khỏi ngỡ ngàng. Liệu rằng vị vua hào phóng này đã mở cửa cho mọi người, kể cả những người xa lạ và du khách, được thả hồn vào hồ để tìm thấy thành ý? Có lẽ có một ông hoàng, tên là Prester John, trước đây chỉ còn tồn tại trong những câu chuyện và truyền thuyết, với những phép mà không ai dám tin. Với trí tưởng tượng dày đặc, người ta có thể tưởng tượng thấy ngay cả mãng xà và nhân ngư canh giữ kho báu đó. Người lữ khách đưa mình trên một chiếc xe bò, không vì một chỗ đẹp để ngồi mềm mại, mà lại vì hành trình gập ghềnh trên con đường chật hẹp. Cảnh đẹp xung quanh dường như không làm ảnh hưởng đến sự bất cẩn và hài lòng của người lữ khách, với bức áo quá lỗi thời và độ cẩn trọng khi đứng trên chiếc xe đầy gian nan. Mặc dù hành trình không dễ dàng, người này vẫn giữ được sự phong nhã và thăng bằng đáng kinh ngạc. Những tình huống dỡ khóc dở cười cũng được tái hiện sinh động, khi người đánh xe phải thừa nhận sự độc đoán của người lữ khách. Một câu chuyện tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều điều thú vị và kỳ diệu, chắc chắn sẽ đem lại nhiều cảm xúc cho người đọc.Người lạ bước xuống từ xe ngoại trạm nghỉ cho khách lữ hành, nơi mà mọi chuyến đi bắt đầu và kết thúc. Người này cao ráo lạ thường, với một chiếc túi may bằng vải thảm. “Và cho các phù thủy,” người ta nói với người đánh xe bò. “Và cả các tình nhân. Và những vị vua.”Tại trạm nghỉ, mọi ngóc ngách đều rộn ràng, náo nhiệt. Gia súc được chăm sóc: ngựa, lạc đà, bò đực, lừa, dê, trong khi những loài thú hoang chưa thuần tamed thì chạy loạn xạ: bọn khỉ kêu ối oái, lũ chó không hề phải là thu cưng của bất kỳ ai. Đàn vẹt la hét inh tai và bay như các pháo hoa xanh trên bầu trời. Thợ rèn đang làm việc, bao gồm cả thợ mộc, và các cửa hàng tạp hóa khắp xung quanh quảng trường lớn đều nhộn nhịp với những người đàn ông mạnh mẽ tính toán đủ để hành trình, mua đồ lưu trữ, nến, dầu, xà phòng, dây thừng. Những anh chàng cu li đeo khăn xếp mặc áo đỏ và đội khăn xếp Dhoti không ngừng chạy tới lui đây đó, với những bó đồ to không thể hiểu nổi và không nhẹ trên đầu. Tất cả đều qua lại hết mình. Các giường nghỉ qua đêm ở đây nên được giá rẻ, với những chiếc giường gỗ trải đệm lông ngựa và chăn bông, xếp đều như một đội binh trên mái các tòa nhà bốn phía bao quanh sân lớn của khu nhà trạm, những chiếc giường mà mọi người có thể nằm ngửa với gương mặt hướng lên trời để tưởng tượng mình là thiên sứ. Xa hơn, về phía Tây, là doanh trại ồn ào của các quân đội từ trận chiến trở về. Quân đội không được phép vào khu vực cung điện mà phải ở lại dưới chân ngọn đồi hoàng gia. Một đội quân thất nghiệp, mới từ chiến trận về, cần được đối xử cẩn trọng. Khách lạ có thể gợi nhớ về La Mã cổ đại. Một vị vua không tin tưởng một ai ngoài nhóm vệ sĩ của mình. Người lữ khách biết rằng câu hỏi về niềm tin chính là điều mà anh ta sẽ phải trả lời một cách thuyết phục. Nếu không, anh ta sẽ mất mạng sớm.Bên cạnh khu nhà trạm, một tháp cao tua tủa lên từ những ngà voi đánh dấu cổng vào cung điện. Mọi con voi đều thuộc về vị vua, và việc trang trí tháp bằng ngà voi thể hiện quyền lực của ông. “Hãy cẩn thận!” tháp cảnh báo. “Bạn đang bước vào lãnh thổ của Vua Voi, vị quốc chủ sở hữu các loại vật da dày đến nỗi có thể vứt bỏ cả răng nanh của hàng nghìn con thú khổng lồ chỉ để trang trí cho tôi.” Qua cách thể hiện sức mạnh của tháp, người lữ khách đã nhận ra cảm giác phô trương nóng bỏng trên đó như một ngọn lửa, hoặc dấu ấn của Quỷ dữ; nhưng người đã xây tháp này đã chuyển điểm yếu thành sức mạnh, điều mà người lữ khách thường xem là một khuyết điểm. Liệu quyền lực có phải là lí do duy nhất để biện minh cho một bản chất hướng ngoại? Người lữ khách tự hỏi và không thể trả lời, nhưng họ hy vọng rằng vẻ đẹp có thể là một lý do khác, bởi họ tin rằng mình đẹp, và biết rằng dáng vẻ bên ngoài của mình cũng có sức ảnh hưởng riêng.Xa hơn tháp ngà voi, là một giếng nước lớn, mà trên đó là một hệ thống cấp nước phức tạp không thể hiểu rõ dành cho cung điện nằm trên đỉnh đồi. “Không có nước, chúng ta không là gì,” người lữ khách nghĩ. “Thậm chí một vị vua cũng sẽ trở thành tro bụi mà thôi nếu thiếu nước. Nước chính là vị vua thực sự và chúng ta tất cả đều là những tôi của ông.” Một lần ở Florence, anh ta đã gặp một người có thể làm biến mất nước. Phù thủy này đã đổ nước vào miệng sạch, thần chú lẩm bẩm, lật ngược bình, và thay vì nước, vải lụa đã chảy ra, tấm vải đủ màu trên đường. Điều này chỉ là một thủ thuật lừa, tất nhiên, và trước khi hết ngày, người lữ khách đã biết được bí mật của phù thủy và đã tiết lộ những bí mật khác của mình. Anh ta là một người nhiều bí mạt, nhưng chỉ có một cái gì đó xứng đáng với một vị vua.Lên con đường dẫn đến tường thành, con đường bắt đầu dốc hơn và khi chúng ta leo lên, chúng ta có thể thấy toàn cảnh của cung điện mà chúng ta đang đến. Rõ ràng rằng nó là một trong những thành phố lớn nhất trên thế giới, theo quan sát của chúng ta, lớn hơn cả Florence, Venice hay Rome, lớn hơn bất kỳ thành phố nào mà người lữ khách từng thấy. Chúng ta đã đến London một lần; thậm chí nơi này cũng nhỏ hơn. Khi ánh sáng dần phai, thành phố dường như lớn lên. Những khu dân cư đông đúc chen chúc bên ngoài tường thành, các thápNàng Phù Thủy Thành Florence của Salman Rushdie & Nguyễn Thị Hiền Thảo đưa đọc giả vào một thế giới huyền bí và đầy màu sắc. Câu chuyện về cuộc phiêu lưu của nhân vật chính qua những thị trấn và đô thị hấp dẫn với một loạt những trở ngại và cơ hội thú vị. Từ những khung cảnh tàn bạo đến những diễn biến bất ngờ, sách mang lại cho người đọc cảm giác thú vị không nguôi. Đừng bỏ lỡ cơ hội khám phá cuốn sách này để tận hưởng một bữa tiệc trí tuệ đích thực!