Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt – một tác phẩm có tựa đề rất ý vị. Dường như là câu thốt lên những kỷ niệm đẹp của hai người, từ thời thơ ấu, thanh xuân đến những khoảnh khắc họ đã trải qua cùng nhau. Dù không phải mọi điều đều êm đềm và hoàn hảo, nhưng chính những khó khăn đó đã kết nối họ. Hồi ức về “phong hoa tuyết nguyệt” mang đến cảm xúc ngọt ngào, đậm chất riêng chỉ họ mới hiểu được.
Cố Yên ghét Tần Vọng tận xương! Tần Vọng hiền lành, Tần Vọng mẫu mực, Tần Vọng đáng yêu, mỗi khía cạnh đều đối lập với bản thân mình. Nhưng tại sao sau khi tốt nghiệp, mỗi người một nơi, họ vẫn nuối tiếc không rời?
Tần Vọng không chịu được Thẩm Tấn! Thẩm Tấn kẻ ranh mãnh, Thẩm Tấn người thích thách thức, Thẩm Tấn kiêu ngạo, mọi điều từ người đó đều gây phiền não. Nhưng tại sao lại không thể lòng nhìn thấy sự lạnh lùng và cô đơn của cậu ta?
Cùng nhau đi đến trường vào sáng sớm, ngắm hoàng hôn, trải qua ngày Valentine cô đơn không có bạn gái… Thanh mai trúc mã từ thuở thiếu thời, từ oan gia trở nên khăng khít không thể tách rời. Trên con đường xanh ngập bóng cây, điều gì đã nảy nở dịu dàng? Chiếc xe buýt trong mơ, nụ hôn đầu liệu ai trao cho ai?
“Em thích anh,” Thẩm Tấn nói.
“Gió to quá, em không nghe rõ…” Tần Vọng đáp.
Một buổi trên đường về nhà, mẹ Tần Vọng té và bị thương chân. Đau đớn đến nỗi không thể đi, ngồi ngay bên đường khóc lóc. Trong kỳ nghỉ, họ cùng xem phim tại nhà Tần Vọng. Phim mới chỉ bắt đầu đã nghe tiếng đàn guitar hòa quyện với tiếng nước chảy, tạo nên không khí ấm áp, màn hình dừng lại ở một bức vách màu đen đính trang trí cổ điển. Cùng nhau xem phim, Thẩm Tấn hỏi Tần Vọng về tình huống trong phim, chút nghe thấy tiếng nuốt nước bọt khan của con sói hoang.
…
Hãy cùng nhau tìm hiểu về câu chuyện đầy cảm xúc này trong tác phẩm “Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt” của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.