Cuốn sách “Nghệ Thuật Đàm Phán” có trên EbookVie hé lộ cách thức Donald Trump vận hành mọi khía cạnh trong cuộc sống của mình, từ điều hành công việc kinh doanh, giao tiếp với người thân, đối tác, cho đến chiến lược đàm phán đưa ông đến thành công trong những thương vụ đình đám như mua lại sòng bạc ở Atlantic City, kiến tạo diện mạo mới cho các tòa nhà chọc trời ở New York, và vươn tầm xây dựng những công trình biểu tượng trên toàn thế giới.
Sách đi sâu phân tích tư duy của một doanh nhân xuất chúng, đồng thời khám phá một cách khoa học và bài bản về nghệ thuật đàm phán để đạt được thành công trong thương vụ. Cuốn sách không chỉ mang đến những kiến thức giá trị về đàm phán và kinh doanh, mà còn là cẩm nang hữu ích dành cho bất kỳ ai quan tâm đến lĩnh vực đầu tư, bất động sản và hướng đến thành công.
Điểm nổi bật của “Nghệ Thuật Đàm Phán”:
- Cung cấp góc nhìn độc đáo về cách thức Donald Trump làm việc và đàm phán trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
- Phân tích khoa học về nghệ thuật đàm phán và thương lượng hiệu quả.
- Chia sẻ những bí quyết đàm phán thành công được áp dụng trong các thương vụ đình đám.
- Mang đến nguồn tham khảo hữu ích cho những ai quan tâm đến đầu tư, bất động sản và thành công.
Cuốn sách này dành cho:
- Doanh nhân và nhà lãnh đạo muốn nâng cao kỹ năng đàm phán và thương lượng.
- Người quan tâm đến lĩnh vực đầu tư và bất động sản.
- Bất kỳ ai mong muốn học hỏi bí quyết thành công từ Donald Trump.
Mời các bạn đón đọc Nghệ Thuật Đàm Phán của tác giả Donald J. Trump & Tony Schwartz.
► Sách khác bạn cũng sẽ thích:
—
PHƯƠNG CÁCH KINH DOANH Một tuần làm việc
Tôi kinh doanh không phải vì tiền. Tôi đã có đủ, có nhiều hơn nhu cầu của mình là khác. Tôi kinh doanh chỉ vì tôi thích nó. Với tôi, kinh doanh là một hình thức nghệ thuật. Những người khác thích vẽ hoặc làm thơ. Tôi thích sự giao dịch, đặc biệt là những giao dịch lớn. Chúng mang lại cho tôi những cảm giác thú vị và phấn khích.
Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên với cách làm việc của tôi. Tôi rất thoải mái, không gò bó trong cung cách làm việc. Không cặp táp. Không họp hành quá nhiều. Cửa phòng làm việc luôn rộng mở. Tôi thích đến công trình mỗi ngày chỉ để xem nó tiến triển như thế nào.
Không có một tuần lễ nào gọi là tiêu biểu trong cuộc sống của tôi. Tôi thức dậy rất sớm, khoảng sáu giờ sáng, và sau đó đọc báo khoảng một giờ. Tôi thường đến văn phòng khoảng chín giờ và bắt đầu gọi điện thoại. Một ngày tôi có cả trăm cuộc gọi. Giữa những cú điện thoại là những cuộc gặp gỡ, ít nhất cũng mười hai lần tiếp khách, trong đó chỉ có một số ít kéo dài hơn mười lăm phút, đa số còn lại đều diễn ra trong chốc lát. Tôi rất ít khi nghỉ để ăn trưa. Tôi rời văn phòng khoảng 6:30 chiều, nhưng tôi thường xuyên gọi điện thoại ở nhà cho đến nửa đêm, cả trong những ngày nghỉ cuối tuần.
Công việc chưa bao giờ ngừng, và tôi cũng không làm khác đi được. Tôi cố gắng rút tỉa kinh nghiệm từ những việc đã qua, hoạch định cho tương lai bằng cách tập trung cao độ với những gì đang xảy ra. Đó là niềm vui trong cuộc sống.
Thứ hai
9:00 sáng. Tôi điện thoại cho Alan Greenberg ở sàn giao dịch Bear Sterns, một ngân hàng đầu tư lớn ở phố Wall. Alan là tổng giám đốc của ngân hàng. Chúng tôi đã quan hệ với nhau được năm năm. Chúng tôi bắt đầu mua cổ phiếu của Holiday Inns cách đây hai tuần lễ khi giá của nó dao động trong khoảng năm mươi đô-la. Sáng nay, Alan cho biết tôi chỉ sở hữu hơn một triệu cổ phần, tương đương khoảng 4%. Giá một cổ phiếu của Holiday Inns đứng ở mức sáu mươi lăm đô-la khi thị trường chứng khoán đóng cửa vào thứ Sáu tuần rồi. Alan nói đó là vì người ta đồn rằng tôi đã mua nhiều cổ phiếu của công ty này, và tôi đang dự tính sẽ nắm quyền điều hành nó.
Thật ra, tôi đang có nhiều chọn lựa. Tôi có thể sẽ thực hiện điều đó. Với giá cổ phiếu như thế, nếu bỏ ra gần hai tỷ đô-la tôi có thể nắm quyền điều hành công ty này. Ba khách sạn có sòng bài của Holiday Inns có thể trị giá gần như thế. Ngoài ra công ty này còn sở hữu ba trăm ngàn phòng khách sạn khác nữa.
Chọn lựa thứ hai, nếu giá cổ phiếu tăng đến mức chấp nhận được, tôi sẽ bán chúng và thu một khoản lợi nhuận cao. Nếu bán hôm nay, tôi có được khoảng bảy triệu đô-la. Khả năng thứ ba là Holiday Inns có thể đề nghị mua lại số cổ phiếu của tôi với giá cao hơn chỉ để cho tôi không thể điều hành công ty này. Nếu giá của họ đủ cao thì tôi cũng sẽ bán.
Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi thích xem những nỗ lực của các nhà điều hành công ty để bảo tồn cái mà họ gọi là sự độc lập của họ – nó thực sự là công việc của họ.
9:30 sáng. Abraham Hirschfeld gọi điện để hỏi ý kiến tôi về việc ông ta tham chính. Abe là một nhà phát triển địa ốc thành công nhưng ông lại muốn trở thành một chính khách. Không may cho Abe, chính trị không phù hợp với ông.
Mùa Thu này, Abe đã cố vận động để tranh cử chức Phó thống đốc bang New York với Stan Lundine, một ứng viên do Thống đốc Cuomo đề cử. Cuomo đã tác động để Hirschfeld bị loại trong vòng bỏ phiếu kỹ thuật. Abe biết tôi quen thân với Thống đốc nên muốn hỏi ý kiến của tôi xem ông ta có nên chấp nhận theo Cuomo hay trở thành đối thủ của Cuomo. Tôi khuyên ông ta nên chấp nhận và làm việc tốt với người chiến thắng.
Chúng tôi hẹn gặp nhau vào thứ Năm này.
10:00 sáng. Tôi điện thoại cám ơn Don Imus. Ông ta có một trong những chương trình phát thanh thành công nhất ở Mỹ trên đài WNBC.
Imus hiện đang quyên góp tiền cho quỹ Annabel Hill. Tôi ngạc nhiên khi sự việc này được phát triển thành một sự kiện truyền thông. Mọi việc bắt đầu vào tuần rồi khi tôi xem bản tường thuật của Tom Brokaw trên đài NBC. Bản tin nói về bà Hill ở Georgia đang nỗ lực cứu nông trại của bà không bị tịch biên. Ông chồng sáu mươi bảy tuổi của bà đã tự vẫn vài tuần trước đó với hy vọng rằng tiền bảo hiểm nhân thọ của ông có thể trả được món nợ ngân hàng đã đeo đuổi gia đình ông hàng chục năm qua. Nhưng số tiền đó vẫn chưa đủ để trang trải nợ nần. Câu chuyện rất buồn khiến tôi mủi lòng. Đó là những người cả đời làm lụng vất vả và lương thiện nhưng rồi phải chứng kiến tất cả tài sản của mình vuột khỏi tầm tay. Với tôi, điều đó dường như không đúng.
Qua NBC, tôi liên lạc với Frank Argenbright, một người tuyệt vời ở Georgia đang cố gắng giúp đỡ bà Hill. Frank chỉ cho tôi ngân hàng đang giữ khế ước thế chấp của gia đình này. Buổi sáng hôm sau, tôi điện thoại và nói chuyện với phó chủ tịch của ngân hàng đó. Tôi giải thích rằng tôi là một doanh nhân ở New York và tôi quan tâm đến việc giúp đỡ bà Hill. Ông ta cho tôi biết là ông ấy lấy làm tiếc vì mọi việc đã quá trễ. Họ đang tiến hành đấu giá nông trại. “Không có điều gì hay người nào ngưng được việc này,” ông ta trả lời.
Điều đó thật sự khiến tôi giận dữ. Tôi nói với ông ta: “Hãy nghe kỹ điều tôi nói. Nếu ông tịch biên tài sản của họ, cá nhân tôi sẽ kiện ông và ngân hàng của ông vì tội mưu sát, với lý do là ông đã luôn quấy rối chồng bà Hill cho đến chết.” Ông ta có vẻ rất lo lắng và cho biết sẽ gọi lại cho tôi.
Một giờ sau ông ta điện thoại và nói: “Xin ông đừng lo, chúng tôi sẽ giải quyết vụ này.” Bà Hill và Frank Argenbright đã kể câu chuyện này với giới truyền thông, và điều kế tiếp tôi được biết là nó đã trở thành câu chuyện hàng đầu trên các mạng thông tin đại chúng.
Vào cuối tuần đó, chúng tôi quyên góp được bốn mươi ngàn đô-la. Một mình Imus thu được gần hai mươi ngàn đô-la từ các thính giả. Chúng tôi dự định tổ chức một buổi lễ hủy khế ước thế chấp vào đêm trước Giáng sinh ở tòa nhà Trump Tower như là một món quà Giáng sinh cho gia đình bà Hill. Tôi tin rằng đến lúc đó chúng tôi đã gom được đủ số tiền. Tôi hứa với bà Hill rằng nếu chúng tôi không quyên góp đủ, tôi sẽ bao thầu phần còn thiếu.
Tôi nói với Imus rằng ông ta là một người đáng ngưỡng mộ, và tôi mời ông ta đi xem những trận đấu trong khuôn khổ giải quần vợt Mỹ mở rộng một ngày nào đó trong tuần tới. Tôi có một lô trên khán đài và tôi thường đến đó hầu như mỗi ngày. Bây giờ vì công việc quá nhiều nên tôi muốn mời các bạn tôi đến đó xem.
11:15 sáng. Harry Usher, chủ tịch của Liên đoàn Bóng bầu dục Mỹ (United States Football League – USFL), gọi cho tôi. Tháng trước, bồi thẩm đoàn trong vụ kiện chống độc quyền của chúng tôi với Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia (National Football League – NFL) đã phán quyết rằng NFL nắm độc quyền, nhưng chúng tôi chỉ được bồi thường một đô-la tượng trưng cho những thiệt hại. Tôi đã để các cầu thủ giỏi trong đội chúng tôi, New Jersey Generals, ký hợp đồng với NFL. Nhưng phán quyết của tòa thật là khôi hài.
Chúng tôi tranh luận về phương cách chúng tôi phải thực hiện. Tôi muốn tiếp tục vụ kiện. Tôi nói với Harry: “Điều khiến tôi lo lắng là không ai sẽ đủ cứng cỏi để theo đuổi việc kháng cáo.”
12:00 trưa. Gerry Schoenfeld, Chủ tịch của Shubert Organization, tổ chức sở hữu nhà hát Broadway, điện thoại cho tôi để giới thiệu một phụ nữ vào làm quản trị văn phòng. Ông ta cho biết người này rất muốn làm việc cho tôi. Và tôi đồng ý sẽ gặp bà ta.
Chúng tôi chuyển đề tài sang công việc ở nhà hát. Tôi cho Gerry biết tôi dự định đưa các con tôi đi xem vở Những con mèo (Cats) lần thứ hai. Ông ta hỏi tôi có muốn lấy vé tại văn phòng không. Tôi trả lời là không thích làm như thế. “Đừng nghĩ thế,” Gerry nói. “Chúng tôi có một nhân viên chuyên lo giao vé cho bạn bè của chúng tôi. Cứ gọi điện thoại, đừng ngần ngại.”
Đó là một cử chỉ đẹp của một người rất tử tế.
1:15 chiều. Anthony Gliedman ghé qua văn phòng tôi để thảo luận về dự án Wollman Rink1. Gliedman là Ủy viên đặc trách gia cư của Ed Koch, Thị trưởng thành phố New York. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã phải đấu tranh nhiều cho dự án này, và cho dù tôi đã đánh bại ông ta trong cuộc tranh tụng tại tòa, tôi luôn nghĩ ông ta là một người thông minh, lanh lợi. Tôi không có thành kiến với những người đã chống lại tôi. Tôi chỉ cố gắng thuê những người tài năng nhất, bất kể ở đâu khi tôi tìm thấy họ.
Tony đang giúp tôi điều phối việc xây dựng lại sân trượt băng Wollman ở Công viên Trung tâm, một dự án mà thành phố đã không thể hoàn tất trong bảy năm. Tháng 6-1986, tôi đã đề nghị với chính quyền thành phố để tôi đảm trách dự án này. Bây giờ chúng tôi đã đi trước tiến độ, và Tony cho tôi biết ông ta đã bố trí một cuộc họp báo vào thứ Năm tuần này để đánh dấu bước quan trọng cuối cùng trong việc xây dựng Wollman Rink: đổ bê tông.
Với tôi, điều này không có vẻ gì là một sự kiện truyền thông, và tôi hỏi ông ta có những ai tham dự. Tony nói có ít nhất mười hai tổ chức thông tin đã đăng ký tham dự. Một con số khá nhiều.
2:00 chiều. Tôi phải cung cấp bằng chứng cho một vụ kiện chống lại một nhà thầu trong dự án xây dựng tòa nhà Trump Tower. Chúng tôi phải sa thải nhà thầu này nửa chừng vì họ hoàn toàn không có khả năng, và chúng tôi khởi kiện họ về những thiệt hại đã xảy ra. Tôi không thích việc kiện cáo, nhưng vấn đề là nếu bạn đúng, bạn phải kiện, nếu không người ta sẽ xâm hại đến quyền lợi của bạn. Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi không có cách nào tránh né việc cung cấp bằng chứng, cho dù tôi chưa bao giờ tự mình tiến hành một vụ kiện. Hiện nay, nếu tên bạn là Donald Trump, mọi người trên thế giới này dường như đều muốn kiện bạn.
3:00 chiều. Tôi nhờ Norma Foerderer, trợ lý điều hành và là người sắp xếp mọi việc cho tôi, mang đến cho tôi một lon nước ép cà chua cho bữa trưa. Tôi hiếm khi ra ngoài ăn trưa vì nó lãng phí thời gian.
3:15 chiều. Tôi điện thoại cho Sir Charles Goldstein; ông ta không có ở văn phòng và tôi để lại tin nhắn. Ông ta là một luật sư về địa ốc thành công, nhưng không phải là một trong những người tôi thích.
Tôi chắc rằng Charlie Goldstein là người ở Bronx, phía Bắc thành phố New York. Ông ta rất vênh vang, tự đắc và thích hành động như những người trong hoàng gia nên tôi gọi ông ta là Sir Charles. Cuối tuần qua, tôi nghe nói rằng Lee Iacocca đã thuê Sir Charles làm đại diện để mua một bất động sản mà Lee và tôi dự tính sẽ hợp tác với nhau. Lee không biết trước đây tôi đã “đụng độ” với ông ta. Số là, hồi đó tôi đang có một thương vụ mà đối tác của tôi lại cần một luật sư, và tôi đã giới thiệu Sir Charles với ông ta. Sau đó tôi được biết rằng chính Sir Charles lại khuyên ông ta không nên làm ăn với tôi. Tôi thật không thể tin nổi điều đó!
Bất động sản mà Lee và tôi định mua là hai chung cư cao tầng ở Palm Beach, bang Florida. Tôi có một căn nhà ở đó -một nơi tuyệt đẹp gọi là Mar-a-Lago. Một hôm vào mùa Đông vừa qua, tôi đến đó vào dịp cuối tuần, rồi đi ăn trưa cùng vài người bạn. Trên đường đi, tôi chợt thấy hai tòa nhà này. Trắng sáng và đẹp. Thế là sau hai cú điện thoại, tôi biết chúng được xây dựng với giá 120 triệu đô-la và một ngân hàng lớn ở New York vừa mới tịch biên chúng để xiết nợ các nhà đầu tư. Và tôi đã thỏa thuận để mua chúng với giá bốn mươi triệu đô-la.
William Fugazy, một người bạn chung của Lee và tôi, đã nói rằng chúng tôi nên cùng nhau thực hiện thương vụ này. Tôi nghĩ Lee là một doanh nhân phi thường. Ông ta đã làm những điều kỳ diệu trong việc khôi phục hãng Chrysler, và tôi cũng rất thích ông ta. Thế là chúng tôi bắt đầu thảo luận về hai chung cư đó. Đó là một sự đầu tư lớn, và tôi không chắc rằng Lee vẫn còn muốn tiếp tục nữa hay không. Nếu điều này xảy ra, ông ta đã làm một điều hoàn hảo khi mướn một luật sư mà tôi không thích. Đó là điều mà tôi dự định sẽ nói với Sir Charles khi ông ấy gọi lại cho tôi.
3:30 chiều. Tôi điện thoại cho chị tôi, Maryanne Barry, để thảo luận về một quyết định gần đây trong một vụ kiện ở thành phố Atlantic mà chúng tôi sẽ kháng án. Maryanne là thẩm phán tòa án liên bang ở New Jersey, và chồng của chị, John, là một luật sư có tài. Tôi đã nhờ anh ấy trong nhiều vụ kiện.
“Chị có tin rằng họ đã phán quyết chống lại chúng ta không?” tôi hỏi Maryanne. Chị ấy rất thông minh, và hiển nhiên chị ấy hiểu biết về luật nhiều hơn tôi. Chị ấy cũng ngạc nhiên như tôi. Tôi nói với chị là tôi đã sắp xếp mọi giấy tờ liên quan đến vụ kiện này để gửi ngay cho anh John, vì tôi muốn anh ấy xem xét việc kháng cáo.
4:00 chiều. Tôi đến phòng hội nghị để xem những tấm phim về việc trang trí đại sảnh của tòa nhà Trump Tower để đón lễ Giáng sinh. Đại sảnh cao sáu tầng bằng đá hoa cương đầy ấn tượng này đã trở thành một trong những địa điểm hấp dẫn du khách ở thành phố New York. Có hơn một trăm ngàn người một tuần từ khắp nơi trên thế giới đến nhìn ngắm và mua sắm tại đây. Nó hiện là biểu tượng của công ty Trump Organization. Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn quan tâm đến từng chi tiết trong những công việc tại đây như trang trí mừng lễ Giáng sinh.
Tôi không thích nhiều phần trang trí mà tôi được xem. Cuối cùng, tôi thấy một vòng hoa khổng lồ, màu vàng thật lộng lẫy ở ngay lối vào của tòa nhà, và quyết định sử dụng nó. Đôi khi làm ít nhưng lại có nhiều ý nghĩa hơn.
4:30 chiều. Nicholas Ribis, một luật sư ở New Jersey lo về giấy phép kinh doanh của hai sòng bài của tôi ở thành phố Atlantic, điện thoại báo rằng ông ta sẽ đi Sydney (Australia) để lo một thương vụ cho tôi ở đó. Tôi nói với Nicholas là tôi rất vui khi ông ấy thay mặt tôi trong vụ này.
Chuyến bay mất hai mươi bốn giờ nhưng thương vụ này cũng đáng giá để bỏ công như vậy. Chính quyền bang New South Wales đang chọn một công ty để xây dựng và điều hành một sòng bài lớn nhất thế giới. Chúng tôi đang là người dẫn đầu trong cuộc đua này, và Nick sẽ đi gặp những viên chức quan trọng liên quan đến dự án này. Nick nói ông ta sẽ điện thoại cho tôi từ Australia ngay khi có tin tức gì mới.
5:15 chiều. Tôi điện thoại cho Henry Kanegsberg, Giám đốc điều hành đài NBC, người đang chịu trách nhiệm chọn một địa điểm mới cho trụ sở chính của đài. Chúng tôi đã theo đuổi dự án này của NBC hơn một năm qua, cố gắng thuyết phục họ chuyển đến khu vực West Side (bờ Tây sông Hudson) nơi chúng tôi có một khu đất rộng hơn ba mươi hec-ta. Tôi đã mua khu đất này cách nay một năm và công bố sẽ xây một tòa nhà cao nhất thế giới ở đó.
Tôi biết Henry chỉ mới được xem kế hoạch mới nhất của chúng tôi về khu đất này nên tôi cho ông ta biết thêm rằng Bloomingdale’s2 đang rất muốn trở thành cửa hàng bách hóa chính trong khu mua sắm của chúng tôi. Điều này sẽ mang lại uy thế thật sự cho tòa nhà. Tôi cũng nói với Henry rằng thành phố có vẻ rất phấn khởi với kế hoạch đó, và hy vọng nó sẽ được chấp thuận sơ bộ trong vài tháng tới.
Kanegsberg dường như say mê với những ý đó. Trước khi gác máy, tôi cũng đề nghị sẽ quảng cáo miễn phí cho việc NBC thiết lập văn phòng ở tòa nhà của chúng tôi. “Hãy suy nghĩ về điều đó,” tôi nói. “Nó là một biểu tượng tốt nhất.”
5:45 chiều. Con trai chín tuổi của tôi, Donny, điện thoại hỏi khi nào tôi về nhà. Tôi luôn nghe điện thoại của các con dù đang làm bất kỳ việc gì. Tôi còn có hai đứa con khác – Ivanka, sáu tuổi, và Eric, ba tuổi. Khi chúng lớn hơn thì việc làm một ông bố sẽ dễ dàng hơn. Tôi yêu thương tất cả ba đứa, nhưng tôi chưa bao giờ thấy thú vị khi chơi với những món đồ chơi và búp bê. Tuy vậy, Donny đang bắt đầu quan tâm đến địa ốc và thể thao. Điều đó thật tuyệt vời.
Tôi nói với Donny là tôi sẽ về nhà ngay khi có thể, nhưng nó nhất định muốn biết rõ khi nào. Nó có gien của tôi: con nít không chấp nhận một câu trả lời phủ định.
6:30 chiều. Sau khi gọi thêm nhiều cuộc điện thoại nữa, tôi rời văn phòng và đi thang máy lên căn hộ của mình ở Trump Tower. Tôi có thói quen gọi thêm một số cuộc điện thoại ở nhà.
Thứ ba
9:00 sáng. Tôi điện thoại cho Ivan Boesky3. Ông ta là một nhà buôn bán chứng khoán. Hai vợ chồng ông ta chiếm phần sở hữu đa số trong khách sạn Beverly Hills, và tôi vừa mới đọc được rằng ông ta đã quyết định bán nó. Hai tuần nữa Boesky sẽ phải nhận tội giao dịch nội gián trước tòa. Ông ta đang cần bán khách sạn này để có tiền nộp phạt.
Tôi dự tính sẽ thuê Steve Rubell và Ian Schrager, chủ nhân phòng trà Studio 54 và Palladium, trông coi khách sạn Beverly Hills cho tôi. Steve là người có tài tổ chức, và ông ta sẽ làm cho khách sạn đắt khách trở lại.
Tôi nói với Boesky rằng tôi rất quan tâm đến Beverly Hills. Ông ta cho biết công ty Morgan Stanley đang quản lý vấn đề này, và người của họ sẽ gọi cho tôi sớm.
Tôi thích Los Angeles. Tôi có nhiều kỳ nghỉ cuối tuần ở đó trong thập niên 1970, và tôi luôn ở khách sạn Beverly Hills. Nhưng tôi không để những ưa thích cá nhân ảnh hưởng đến sự đánh giá công việc của mình. Dù thích nhưng tôi chỉ quan tâm đến khách sạn này nếu tôi có thể mua nó rẻ hơn nhiều so với giá họ rao.
9:30 sáng. Alan Greenberg gọi. Chúng tôi đã mua thêm một trăm ngàn cổ phiếu của Holiday Inns. Giá của cổ phiếu này hôm nay tăng 1,5 điểm. Thị trường rất là nhanh nhạy. Tôi kể với Alan rằng tôi nghe cấp lãnh đạo ở Holiday đang hốt hoảng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận phương cách đối phó với tôi. Alan nói ông ta nghĩ Holiday sẽ áp dụng chiến lược “viên thuốc độc”4 như là một cách để chống lại ý đồ mua công ty này của tôi.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kéo dài không quá hai phút. Đó là điều làm tôi thích Alan: ông ta không bao giờ lãng phí thời gian.
10:00 sáng. Tôi gặp những nhà thầu đang xây dựng một nhà đậu xe đủ chỗ cho 2.700 chiếc xe hơi. Dự án trị giá ba mươi triệu đô-la này nằm gần trung tâm thương mại Trump Plaza trên phố đi bộ Boardwalk ở thành phố Atlantic, New Jersey. Họ cho biết dự án đang tiến hành đúng tiến độ và trong ngân sách đã dự trù.
Nhà đậu xe sẽ sẵn sàng đón khách đúng vào ngày Chiến sĩ trận vong5, và nó sẽ giúp thúc đẩy việc kinh doanh của chúng tôi ở đây. Hiện giờ các bãi đậu xe hầu như không còn đủ chỗ nữa. Nó nằm ở cuối con đường chính dẫn đến Boardwalk, và có một lối đi đến sòng bài Trump Taj Mahal. Bất kỳ người nào đậu xe ở đây đều đi thẳng đến chỗ này.
11:00 sáng. Tôi tiếp ông chủ của một ngân hàng lớn ở New York tại văn phòng. Ông ta muốn bàn chuyện hợp tác kinh doanh. Chúng tôi nói sơ qua về những thương vụ mà tôi quan tâm. Thật là lạ: các ngân hàng giờ đến kiếm tôi để hỏi tôi có quan tâm đến việc mượn tiền của họ hay không. Họ biết làm ăn với tôi là an toàn.
12:15 trưa. Norma báo cho tôi rằng chúng tôi phải dời cuộc họp báo tại sân trượt băng Wollman Rink từ thứ Năm sang thứ Tư vì Henry Stern, Ủy viên Hội đồng thành phố phụ trách về công viên, phải dự lễ khánh thành một sân chơi ở Upper West Side (thượng nguồn bờ Tây sông Hudson) vào thứ Năm.
Vấn đề là chúng tôi không có cách gì dời ngày đổ bê tông được. Đó là mục đích của cuộc họp báo. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng phải sắp xếp để mọi việc được suôn sẻ. Tôi không muốn Henry phải khó xử. Tuần rồi, lực lượng bảo vệ đã từ chối không cho ông ta vào Wollman Rink mà không có giấy phép của tôi. Họ làm tốt đấy nhưng hơi quá đáng. Bạn có thể tưởng tượng Henry đã không hài lòng như thế nào.
12:45 trưa. Jack Mitnik, nhân viên kế toán của tôi, gọi đến để thảo luận những tác động của thuế đối với một thương vụ chúng tôi đang tiến hành. Tôi hỏi anh ta nghĩ luật thuế mới về địa ốc của liên bang tệ hại đến mức nào, vì nó cắt bỏ nhiều khoản giảm thuế địa ốc.
Thật ngạc nhiên khi Mitnik lại cho rằng luật thuế mới hoàn toàn có lợi cho tôi, vì phần lớn lợi tức của tôi đến từ các sòng bài và căn hộ chung cư, và mức thuế lợi tức cao nhất sẽ giảm từ 50% xuống còn 32%. Tuy nhiên, tôi vẫn tin rằng luật thuế mới này không có lợi cho quốc gia vì nó loại bỏ những ưu đãi trong đầu tư và xây dựng – đặc biệt ở những khu vực ít quan trọng, nơi mà sẽ không có tòa nhà mới nào mọc lên nữa nếu không có những ưu đãi cho nhà đầu tư.
1:30 chiều. Tôi nói Norma gọi cho John Danforth, Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa ở bang Missouri. Tôi không quen biết Danforth, nhưng ông ta là một trong số ít thượng nghị sĩ phản đối mạnh mẽ luật thuế mới. Có lẽ là quá trễ, nhưng tôi chỉ muốn chúc mừng ông ta vì đã kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình dù cho nó có thể gây tổn hại đến sự nghiệp chính trị của ông.
Danforth không có ở văn phòng, nhưng thư ký nói ông ta sẽ gọi lại sau.
1:45 chiều. Norma hỏi ý kiến tôi về những lời mời. Dave Winfield, cầu thủ bóng chày của đội New York Yankee, mời tôi chủ tọa một buổi dạ tiệc để gây quỹ cho tổ chức chống lạm dụng ma túy của ông ta. Tháng này tôi đã chủ tọa đến hai buổi dạ tiệc, một của tổ chức giúp đỡ người khuyết tật United Cerebral Palsy và một của Police Athletic League.
Tôi không tự lừa dối mình rằng tôi là một người vĩ đại nên người ta thường mời tôi làm chủ tọa hay đến nói chuyện tại nhiều sự kiện. Thật ra những người làm từ thiện biết rằng tôi có nhiều bạn bè giàu có và có thể nói họ chi tiền để đặt bàn tại những sự kiện đó. Tôi hiểu việc này nên dù không thích tôi cũng khó từ chối. Tuy nhiên, tôi đã mời bạn bè đặt bàn tại hai sự kiện nói trên – bạn có thể kêu gọi người ta tặng mười ngàn đô-la cho một bàn tiệc nhưng chỉ nên làm như thế một vài lần thôi. Tôi nói Norma trả lời với Winfield rằng tôi rất tiếc không nhận lời được.
Young Presidents’ Organization (YPO), một tổ chức phi lợi nhuận bao gồm các nhà lãnh đạo doanh nghiệp trẻ có độ tuổi dưới bốn mươi từ khắp nơi trên thế giới, cũng mời tôi đến nói chuyện tại buổi ăn tối của họ. Tôi đã bước qua tuổi bốn mươi cách nay hai tháng6, vì thế trong mắt họ, tôi đoán rằng tôi nay được xem như là một đàn anh có kinh nghiệm.
Norma cũng đưa ra khoảng sáu lời mời dự tiệc. Tôi chỉ đồng ý hai trong số đó. Một là của Alice Mason, một nhà môi giới địa ốc đã thành công trong việc trở thành một người có vai vế trong xã hội bằng việc mời những nhân vật được chú ý nhiều nhất đến dự các buổi tiệc của bà. Còn lại là buổi tiệc ra mắt của hai vợ chồng Barbara Walters, phóng viên đài ABC, và Merv Adelson, Chủ tịch kiêm tổng giám đốc hãng phim và truyền hình Lorima Telepictures. Họ mới tổ chức đám cưới cách nay vài tháng ở California.
Thành thật mà nói, tôi không nổi bật lắm trong những buổi tiệc, vì tôi không thích những cuộc nói chuyện xã giao, qua loa. Chẳng qua, họ là những người trong giới kinh doanh, vì thế tôi phải đi và luôn cố gắng ra về sớm. Chỉ có một số ít buổi tiệc loại này khiến tôi thích thú. Thường thì tôi sẽ nhận lời nhiều tháng trước đó, cứ nghĩ rằng ngày ấy sẽ không bao giờ tới. Nhưng khi nó đến, tôi lại giận dữ với chính mình vì đã nhận lời, và lúc đó thì đã quá trễ để từ chối.
2:00 chiều. Tôi nảy sinh một ý tưởng và gọi cho Alan Greenberg để thảo luận. Tôi nghĩ rằng nếu tiến hành việc mua phần lớn cổ phần của Holiday Inns để nắm quyền kiểm soát công ty này, tôi phải có được giấy phép điều hành sòng bài ở Nevada, nơi mà họ có hai sòng bài. Tôi hỏi Alan: “Anh nghĩ sao nếu ngay bây giờ tôi bán hết cổ phiếu Holiday, thu một khoản tiền lời, rồi sẽ suy nghĩ lại việc kiểm soát công ty đó sau khi tôi được cấp phép?”
Alan thuyết phục hãy giữ chắc những gì chúng tôi đã có. Bây giờ thì tôi đồng ý với ông ta. Tôi thích có càng nhiều chọn lựa càng tốt.
2:15 chiều. John Danforth gọi lại cho tôi. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, và tôi nói ông ta cứ tiếp tục giữ quan điểm của mình.
2:30 chiều. Tôi gọi lại cho một trong những ông chủ khách sạn Dunes ở Las Vegas. Họ cũng sở hữu một khu đất chưa phát triển, có thể nói là tốt nhất ở Las Vegas Strip7. Tôi sẽ xem xét việc mua nó nếu được giá tốt.
Tôi thích kinh doanh sòng bài vì chúng có quy mô lớn, sang trọng, và trên hết là chúng mang lại nhiều tiền. Nếu biết công việc mình đang làm và điều hành nó tốt, bạn có thể kiếm được nhiều lợi nhuận. Nếu điều hành thật tốt, bạn sẽ kiếm được thật nhiều tiền.
2:45 chiều. Em trai tôi, Robert, và Harvey Freeman – cả hai đều là phó chủ tịch điều hành công ty của tôi – ghé qua văn phòng để báo cáo về buổi làm việc của họ với Con Edison và cấp lãnh đạo của đài NBC về dự án West Side của chúng tôi. Con Ed có một nhà máy lớn ở phía Nam của khu đất. Cuộc họp nhằm thảo luận xem khói từ ống khói của nhà máy sẽ tan biến hoàn toàn hay không nếu có một tòa nhà lớn được xây dựng kế bên nó.
Robert nhỏ hơn tôi hai tuổi, là người nhẹ nhàng và dễ tính. Anh ta rất có năng khiếu và làm việc có hiệu quả. Tôi nghĩ thật là khó khi có một người anh như tôi, nhưng Robert chưa bao giờ nói gì về điều này và chúng tôi rất thân thiện với nhau. Robert là người duy nhất mà tôi gọi là “cưng” (honey).
Anh ta có quan hệ thân thiện với hầu hết mọi người. Điều này rất tốt đối với tôi vì đôi khi tôi phải cư xử như là một người khó chịu. Trong khi đó, Harvey lại là một mẫu người khác hẳn: đơn giản và thẳng thắn, chỉ chú ý đến những việc quan trọng và cần thiết, nhưng anh ta có óc phân tích rất tốt.
Con Ed nói với những người lãnh đạo NBC rằng sự hiện diện của tòa nhà NBC chẳng có ảnh hưởng gì đến khói thải từ nhà máy của ông ta cả. Tuy vậy, trước khi được cấp phép xây dựng, chúng tôi sẽ phải lập một bản báo cáo về tác động của tòa nhà đến môi trường.
3:15 chiều. Tôi điện thoại cho Herbert Sturz ở Ủy ban Quy hoạch thành phố. Đây là cơ quan đầu tiên có thẩm quyền chấp thuận hay bác bỏ dự án của chúng tôi ở West Side. Sturz và nhân viên của ông ta sẽ xem xét sơ bộ dự án vào thứ Sáu này.
Sturz không có ở văn phòng nên tôi để lại tin nhắn cho thư ký của ông ta, nói rằng tôi hy vọng sẽ gặp ông ấy vào sáng thứ Sáu.
3:20 chiều. Gerald Schrager gọi cho tôi. Ông ta là một luật sư giỏi của Dreyer & Traub, một trong những công ty địa ốc hàng đầu của Mỹ. Jerry phụ trách hầu như mọi thương vụ lớn của tôi từ khi tôi mua khách sạn Commodore vào năm 1974. Ông ta là một “cỗ máy” kinh doanh hơn là một luật sư, và có thể thấu hiểu rất nhanh thực chất của một vụ giao dịch.
Chúng tôi thảo luận về vấn đề Holiday Inns và một số thương vụ khác. Giống như Alan Greenberg, Schrager không thích lãng phí thời gian. Chúng tôi bàn thảo sáu vấn đề trong vòng chưa đến mười phút.
3:30 chiều. Vợ tôi, Ivana, ghé qua văn phòng để chào tạm biệt trước khi cô bay đến thành phố Atlantic bằng trực thăng. Tôi thường nói đùa rằng cô làm việc còn chăm chỉ hơn tôi. Khi mua sòng bài thứ hai từ tập đoàn Hilton và đổi tên là Trump’s Castle8, tôi đã quyết định để Ivana tham gia vào việc điều hành sòng bài này. Thật đáng kinh ngạc là cô ấy làm rất tốt – một nhà quản lý bẩm sinh.
Ivana lớn lên ở Tiệp Khắc. Bố cô ấy là một kỹ sư điện và chơi thể thao rất giỏi. Ông đã tập cho Ivana chơi trượt tuyết từ nhỏ. Năm lên sáu tuổi cô ấy đã đoạt được huy chương, và năm 1972 cô ấy được chọn vào đội tuyển quốc gia tham dự giải Thế Vận hội mùa Đông ở Sapporo, Nhật. Một năm sau đó, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Charles ở Prague, Ivana chuyển đến Montreal, và nhanh chóng trở thành một trong những người mẫu nổi tiếng của Canada.
Chúng tôi gặp nhau tại Thế Vận hội mùa Hè ở Montreal vào tháng 8-1976. Khi đó tôi cũng đã quen biết nhiều cô gái nhưng chưa bao giờ quan tâm nhiều đến họ. Nhưng với Ivana thì khác. Đến tháng 4-1977, chúng tôi kết hôn với nhau. Hầu như ngay sau đó, tôi đã giao cho cô ấy trách nhiệm trang trí nội thất cho những dự án mà tôi đang thực hiện. Ivana đã làm rất tốt.
Có lẽ Ivana là người có đầu óc tổ chức nhất mà tôi đã từng gặp. Ngoài việc nuôi dưỡng ba đứa con, cô ấy còn quán xuyến việc trông coi ba căn nhà của chúng tôi – căn hộ ở Trump Tower, Mar-a-Lago và một căn ở Greenwich, bang Connecticut. Hiện giờ cô ấy cũng quản lý cả Trump’s Castle với gần 4.000 nhân viên.
Trump’s Castle đang hoạt động tốt, nhưng tôi vẫn muốn Ivana nỗ lực hơn vì nó chưa phải là số một. Tôi nói với Ivana rằng cô ấy đã có một cơ sở lớn nhất thành phố, vì thế phải làm sao cho nó sinh lợi nhiều nhất.
Ivana cũng có tinh thần cạnh tranh giống như tôi. Cô ấy nhất mực cho rằng mình đang gặp khó khăn với khách sạn. Cô ấy muốn mở rộng thêm nhiều phòng nữa nhưng lại không quan tâm đến khoản tiền bốn mươi triệu đô-la đầu tư cho việc xây dựng này. Đối với cô ấy, không xây thêm phòng thì việc kinh doanh sẽ gặp khó khăn và khách sạn khó thể trở thành số một. Tôi sẽ nói nhiều về điều này: tôi không cá cược với cô ấy.
3:45 chiều. Phó chủ tịch điều hành phụ trách về tiếp thị của bộ phận Cadillac của hãng General Motors điện thoại cho tôi. Ông ấy gọi theo đề nghị của John Gretenberger, Chủ tịch bộ phận này, người mà tôi quen ở Palm Beach. Cadillac muốn hợp tác sản xuất một chiếc limousine loại mới lấy tên là Trump Golden. Tôi thích ý tưởng này. Chúng tôi hẹn gặp nhau hai tuần nữa để thảo luận về việc này.
4:00 chiều. Daniel Lee, một chuyên viên phân tích về sòng bài của ngân hàng đầu tư Drexel Burnham Lambert, ghé qua văn phòng tôi cùng với một số đồng nghiệp của ông ta để bàn về việc họ sẽ là ngân hàng đầu tư của tôi trong một thương vụ mua lại một công ty khách sạn.
Michael Milken, người đã phát minh ra việc đầu tư vào junk-bond9 ở Drexel, đã thường gọi cho tôi trong nhiều năm qua để thuyết phục tôi hợp tác với Drexel. Tôi không nghĩ là Drexel sẽ vướng vào vụ tai tiếng về giao dịch nội gián10 đang làm thị trường chứng khoán New York xôn xao. Trong bất kỳ trường hợp nào tôi cũng nghĩ Mike là một người rất thông minh. Tuy nhiên, Alan Greenberg là người rất tốt, và tôi luôn chọn những người đã từng làm việc tốt cho tôi.
Tôi lắng nghe hết mọi ý kiến của Lee, nhưng thành thật mà nói thì nó không hấp dẫn tôi nhiều. Tôi cho biết sẽ gọi lại cho họ.
5:00 chiều. Larry Csonka, cựu tiền đạo bóng bầu dục Mỹ của đội Miami Dolphins, gọi cho tôi. Ông có một sáng kiến để cứu USFL: kết hợp nó với Liên đoàn Bóng bầu dục Canada (Canadian Football League – CFL). Larry là một người thông minh, tử tế và rất nhiệt tình. Nhưng ông ta không thuyết phục được tôi. Nếu USFL không thể thành công với những cầu thủ nổi tiếng như Herschel Walker và Jim Kelly, thì làm sao CFL với những cầu thủ không tên tuổi lại có thể giúp được nó? Trước mắt, nó phải thắng kiện để phá thế độc quyền của NFL.
5:30 chiều. Tôi điện thoại cho nhà thiết kế Calvin Klein để chúc mừng ông ta. Khi tòa nhà Trump Tower khánh thành, Klein đã thuê nguyên một tầng lầu văn phòng để giới thiệu dòng sản phẩm nước hoa mới của ông, Obsession. Công việc đã tiến triển tốt đến nỗi chỉ trong vòng một năm, ông đã mở rộng văn phòng lên tầng hai. Bây giờ, ông thuê luôn cả tầng ba.
Tôi rất ngưỡng mộ Klein. Không những là một nhà thiết kế tài ba, ông còn là một doanh nhân rất giỏi – và sự kết hợp những đức tính đó đã mang lại cho ông nhiều thành công.
6:00 chiều. Tôi thảo một lá thư cho Paul Goldberger, nhà phê bình kiến trúc của tờ New York Times. Cách nay một tuần, trên số báo ra ngày Chủ nhật, Goldberger đã có bài bình luận về thiết kế của Battery Park City, một khu vực mới phát triển ở phía dưới Manhattan. Ông ta gọi nó là “một sự đối nghịch tuyệt vời, đầy ấn tượng” với dự án Television City của chúng tôi ở West Side. Nói cách khác, ông ta đã giết chúng tôi.
Có một điểm bất lợi là chúng tôi đang trong giai đoạn thiết kế dự án, và không một ai – kể cả Goldberger – thấy kế hoạch mới của chúng tôi. Ông ta đã “đánh” vào một thiết kế mà ông chưa từng nhìn thấy.
“Dear Paul,” tôi viết, “Bài báo gần đây của ông rõ ràng là một sự chuẩn bị cho bài viết phê phán mà ông muốn nhắm vào Televison City – dù bài phê bình đó hay như thế nào cũng chẳng là vấn đề gì cả. Chỉ nghĩ rằng, nếu chỉ trích đủ mạnh (và tôi chắc rằng ông sẽ làm như thế) thì ông có thể giúp thuyết phục NBC chuyển đến New Jersey.”