Ngọc Lụa VàngCuối cùng, Lục Đình Trấn đã tìm thấy người yêu giả của mình. Trong cơn nắng không thể lọt qua lớp rèm cửa màu đen dày, anh nhìn Chương Chi Vi ngồi trên chiếc sofa lục sẫm như một viên ngọc rơi trong đại dương sâu. Cô trông yếu đuối và cô đơn: “Phải làm gì để anh mới chịu buông tay?” Lục Đình Trấn im lặng, cùng với khói đàn hương quen thuộc, như ba năm về trước. Những điều này được tác giả giải thích như sau: 1. Chương Chi Vi yêu một cách trẻ con ban đầu, từ sự mơ màng đến sự tỉnh táo, hãy thích nghi với hiện thực và không nên mơ mộng. 2. Bối cảnh câu chuyện diễn ra tại Hong Kong, Malaysia, Anh Quốc vào những năm 1982 – 1986, dù không phải là thời hiện đại hoàn toàn, nhưng mọi cuộc trò chuyện đều sử dụng tiếng phổ thông. 3. Nếu bạn thích truyện hào môn kiểu Hong Kong, hãy đưa lỏng, vì Ngọc Lụa Vàng không liên quan đến tranh chấp gia tộc hay xung đột giữa các băng nhóm tội phạm, chỉ đơn giản là mối tình “đuổi theo em chạy”. 4. Ngọc lụa vàng có độ cứng cao, ổn định, tượng trưng cho tính cách kiên định của nữ chính. 5. Nếu bạn không hợp với kiểu nam chính này, hãy tránh xa, đừng xem. Khi Chương Chi Vi hỏi Lục Đình Trấn: “Liệu chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi không?”, anh trả lời: “Không ai có thể ở bên người khác mãi mãi.” Nếu anh biết một ngày Chương Chi Vi biến mất xa xôi, anh sẽ trả lời khác. Nếu anh biết mỗi điều mà cô muốn sẽ không thuộc về cô nữa, anh sẽ làm gì? Mối quan hệ giữa họ hoàn toàn trái ngược: Lục Đình Trấn, con trai giàu có, và Chương Chi Vi, một cô gái nghèo, nhận được sự chăm sóc từ gia đình Lục. Tình cảm giữa họ đã phát triển theo hướng mà việc cô gái nhỏ Chương Chi Vi đã không thể cưỡng lại lòng yêu thuơng dịu dàng từ Lục Đình Trấn. Mặc dù cô nhận ra lời giáo huấn vô nghĩa, con người này chỉ có thể là Lục Đình Trấn. Tuy nhiên, việc cô muốn, anh luôn tránh né. Dù không ghi nhận “sự cố”, mối quan hệ giữa họ như giữa tình yêu và một mối quan hệ chú – cháu. Chương Chi Vi sẵn lòng hy sinh để chứng minh tình yêu của mình. Cô hy vọng có thể chiến thắng anh, chứng minh tình yêu của cô, dù phải vượt qua giới hạn đạo lý và sự phê phán của xã hội. “Cháu yêu chú nhiều đến vậy, ngay cả khi phải đau khổ và giày vò, cháu cũng sẵn lòng. Còn chú, chú có yêu cháu không?” Lục Đình Trấn vẽ ra tương lai cho Chương Chi Vi, nói rằng chỉ cần cô hoàn thành sáu năm học với giỏi, cô sẽ mở ra một cánh cửa mới.Nếu như bạn vẫn đang quan tâm đến cuốn sách này, thì mình muốn chia sẻ một chút với bạn về nội dung và cảm xúc của mình. Truyện kể về Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn, với rất nhiều tình tiết xoay quanh tình yêu và sự hiểu lầm. Chương Chi Vi luôn tin tưởng rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ nếu cô chỉ ở bên Lục Đình Trấn. Tuy nhiên, sự thật khó ngỡ khi cô phát hiện ra bí mật thân phận của mình và những khó khăn trong mối quan hệ với Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn, mặc dù lý trí và thông minh, lại thường xem thường tình cảm và chất phác của Chương Chi Vi. Cuộc tình của họ đầy gian nan và đau khổ, khi mỗi bên đều có những suy tư và hy vọng riêng. Mặc cho những nỗ lực tìm kiếm và hy vọng, liệu tình yêu có thể giữ họ lại?
Bạn sẽ bị cuốn hút bởi cốt truyện rối ren nhưng đầy cảm xúc này. Những tình tiết đầy kịch tính và những tình huống éo le giữa hai nhân vật chính sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi trang sách. Hãy cùng trải nghiệm và cảm nhận cùng nhau nhé!Với sự độc lập và sắc sảo hơn, Chương đã trở thành một phụ nữ ưu tú, không biết đến việc thay đổi họ Lục nữa. Khi hỏi chú có yêu cô không, chú lại không chịu trả lời đúng không? Bây giờ, họ lại đặt câu hỏi ngược lại: “Phải làm gì thì chú mới chịu buông tha tôi?” À, chú đã thấy má nóng rát chưa? Cái vỗ mặt đấy thực sự rất đau đớn đến từ vị trí của cô Chương ưu tú. Còn chú Lục chỉ có thể kiềm chế và tuân theo ý muốn của cô. Người ta chỉ biết trân trọng khi mất đi một lần và tìm thấy lại, hơn là phải trải qua thời gian như sống trong cõi địa ngục.
Cuốn truyện đưa chúng ta quay trở về thập niên 1982 – 1986 tại Hồng Kông, Malaysia và Anh Quốc, cách mà tác giả mô tả thực sự giúp chúng ta có thể hình dung một cách sống động những khung cảnh rực rỡ vào thời kỳ đó với các ông chủ lớn, các băng đảng đấu tranh, và những người di cư nghèo khổ. Thở của thời đại đi qua từng dòng chữ được mô tả một cách sống động.
Điều mà mình rất thích ở cuốn sách này là cách mà các cảnh H được miêu tả đặc biệt. Ôi chưa từng đọc cuốn nào mà cảnh H tinh tế và mãnh liệt như vậy. Không trần trụi mà vẫn gợi cảm một cách tinh tế, thơ mộng và sâu sắc. Dù không thấy rõ rằng có cảnh nóng nhưng mình vẫn rất hài lòng.
Nhà chuyển ngữ cũng đã dịch rất mượt mà, từng câu chữ trôi chảy mà không gặp chút cản trở nào. Đọc những dòng về chuyện chú Lục nghe tin Vi Vi mất, mình cảm thấy thương và luyến tiếc muốn khóc theo. Ban đầu, mình đọc cuốn sách với quan điểm là một câu chuyện về thể loại vả mặt nam chính với các đặc điểm phổ biến, nhưng không ngờ rằng mình lại bị cuốn theo từng chi tiết của câu chuyện.
Cuối cùng, đánh giá của mình đối với cuốn sách này là đáng đọc lắm, không chỉ về nội dung mà còn về sự xuất sắc của cách viết. Hy vọng rằng các bạn đọc sẽ có trải nghiệm mới mẻ và thú vị như mình đã có.
Sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, Chương Chi Vi mới nghe tin Lục Đình Trấn đã trở về. “Chú Lục mang về cho cháu gì không?” Chương Chi Vi lấy tờ báo đặt trên mặt và hỏi, trên tờ báo toát lên mùi mực đặc trưng, đã được lau khô trước khi đặt lên. Cô không thấy phiền với mùi mực này, chỉ quay sang hỏi người giúp việc Trần: “Chú ấy về lúc nào, giờ chú ở đâu?”
“Chủ nhân đang ở nơi lão ông, nói là tối mới tới đây.” Người giúp việc Trần mang ly nước đường và khuyên Chương Chi Vi uống: “Cô chủ uống cái này trước đi, để tôi giúp cô chọn quần áo.”
Chương Chi Vi quay mắt: “Không cần, cháu tự chọn thôi.”
Phòng sáng sủa và rộng lớn, tràn ngập cây xanh. Chương Chi Vi chỉ mặc áo ngủ, uống nước đường từ ly. Hạt sen đã được rửa sạch, để trộn với hạt hạnh nhân và hạt bo bo nghiền thành nước đường. Vài ngày trước cô thích món chè khoai lang nấu với gừng và đường màu vàng, nhưng giờ cô không còn thích nữa. Sở thích của cô trai trinh trắng mất chóng mặt, nhưng Lục Đình Trấn lại chiều theo, cho cô mọi thứ, ngoại trừ một bát nước đường màu đỏ.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Chương Chi Vi ăn hết một bát mà người giúp việc Trần cảm thấy thất vọng rằng cô không phải cô chủ cưng. Chương Chi Vi lau miệng: “Cháu không phải họ Lục, nên việc ra ngoài không ảnh hưởng đến danh dự của họ.”
Cô đi tắm mà không để ý đến việc phải lộ thân trước mặt người giúp việc, chỉ có hai người trong nhà. Người giúp việc Trần vội vàng đưa chiếc khăn tắm sạch cho cô, và khuyên: “Cô phải giữ thể diện với chủ nhân chứ.”
Chủ nhân mà người giúp việc Trần nói chính là Lục Đình Trấn, chủ nhân của căn nhà này. Chương Chi Vi vô cùng tiếc nuối, cha mẹ cô xuất xứ từ Phúc Kiến, sau đó chuyển đến Malaysia. Trong những năm 1956-1960, Đông Nam Á kỳ thị người Hoa, cha mẹ cô đã nhanh chóng dẫn cô đi trốn khi đến North Point, phía Đông Hồng Kông. Tuy nhiên, bố mẹ cô không thể chịu đựng và qua đời ở đó, hàng xóm của Chương Chi Vi cảm thấy thương cô nên đã nhận nuôi cô. Ban đầu, hàng xóm của Chương Chi Vi đãChương Chi Vi, cô bé được nuôi dưỡng bởi “A Man” – người hàng xóm không họ, lại đầy tận tụy và lòng nhân ái. Sau sự ra đi bất ngờ của A Man, Chương Chi Vi trở thành con gái của ông chủ Lục và bị giáo cho học tại trường Maryknoll. Mặc dù có sự hiểu lầm về quan hệ gia đình, Chương Chi Vi vẫn được đối xử như một cô thứ của họ Lục với tình yêu thương và sự giàu có.
Không gian sống của nhà họ Lục khiêm tốn nhưng ấm cúng, với mối quan hệ gần gũi giữa Chương Chi Vi và bà Lục, vợ của ông chủ Lục. Tại biệt thự tĩnh lặng, Chương Chi Vi dường như buồn chán nhưng vẫn tìm được sự thú vị khi lắng nghe những câu chuyện của hai con hàu trong vườn hoa.
Trong một cuộc trò chuyện ngắn, Chương Chi Vi nghe được những lời đồn đại về mình và cảm thấy hỗn mang. Liệu những lời đàm tiếu về tình cảm giữa cô và Lục Đình Trấn có phải là sự thật hay không? Hãy đọc tiếp để khám phá câu chuyện phức tạp và đầy bất ngờ của “Thế gian đã tạm”.Như vậy đó, lần trước tôi nghe bà ấy nói với người khác, tôi còn tưởng là nói đùa cơ.” Đám người hầu không hề nghi ngờ: “Không chỉ có mình vú Trương đâu, còn có La Chí lái xe cho cậu chủ cũng nói Chương Chi Vi bị đuổi đi rồi.” Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn nha, cô tên gì đấy?” Một con hầu đáp: “Tôi tên là Tiểu Nguyệt.” Lại chỉ sang người bên cạnh: “Nó tên là Trân Lệ, còn cô?” Chương Chi Vi nhấc mũ xuống, mái tóc đen xõa tung, cô mỉm cười nói với hai con hầu: “Tôi là Chương Chi Vi.” Trong ánh mắt kinh hãi của hai con hầu, Chương Chi Vi cầm mũ, xoay người bỏ đi. Đây không phải lần đầu tiên Chương Chi Vi nghe thấy những chuyện như này từ miệng của đám người kia. Chương Chi Vi đã sống ở nhà họ Lục được mấy năm, tháng trước đột nhiên phải chuyển đi, sống ở căn nhà mà Lục Đình Trấn mua, vợ chồng ông chủ Lục còn đưa một người qua cho cô sai sử; Còn Lục Đình Trấn đã đi Ma Cao ngay sau hôm ấy, đi một mạch cả tháng trời. Một cô con gái đang được sống sung sướng, đột nhiên lại bị đưa ra bên ngoài, cộng thêm bây giờ cô đã thành niên, tuổi xuân như hoa, Lục Đình Trấn lại là thanh niên độc thân chưa vợ. Tuy gọi nhau là chú cháu, nhưng từ lâu đã có một số người thêu dệt nên vô số lời đồn đại hoang đường. Có người xì xào bàn tán rằng Chương Chi Vi dụ dỗ không thành còn bị Lục Đình Trấn chán ghét đuổi đi, có người tận mắt trông thấy. Rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không? Chẳng ai biết được. Chỉ có hai con hầu bị dọa đến mức ôm chầm lấy nhau, run lên cằm cập, thấp thỏm bất an, chỉ sợ Chương Chi Vi mách lên trên đuổi bọn họ ra ngủ ngoài đường. Sau khi chuyển đi vào tháng trước, Chương Chi Vi không qua đây lần nào nữa, ai mà biết hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn không có dáng vẻ hung hãn như trong lời đồn mà trái lại giống một cô bé hồn nhiên ngây thơ hơn, quanh người toát lên khí chất thanh thuần trong trẻo, mộc mạc lại lanh lợi, không hề diêm dúa như vú Trương nói. Thấp thỏm chờ đợi đến tối, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đến. Chương Chi Vi đã đứng ở ngoài cổng từ sớm, gió thổi lạnh cả chân. Cô co người ôm chặt hai vai, buổi chiều mới ăn một bát nước hạt sen, cơm tối còn chưa ăn chỉ vì đợi Lục Đình Trấn về nhà. Chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ tiến vào, Chương Chi Vi nhận ra xe của Lục Đình Trấn, cô đứng trên bãi cỏ, gió đêm khiến vạt áo khoác sáng màu của cô bay bay, cô nhìn đăm đăm vào chiếc xe không chớp mắt lấy một lần. Có người khom người mở cửa xe phía sau, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt bước xuống xe, dáng dấp cao lớn, thon gầy. Ánh trăng đêm nay nhạt nhòa, chỉ có đôi mắt anh ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, Chương Chi Vi đã chạy về phía anh, tươi cười chào anh: “Chú Lục!” Cô không dám sà vào lòng anh, chỉ đứng cách anh ba bước. Ánh mắt của Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đặt trên người cô, hỏi: “Xem quà chưa? Có thích không?” Chương Chi Vi hỏi: “Quà ư?” “Buổi chiều đã sai người đưa đến chỗ vú Trần – Cháu chưa về nhà sao?” Lục Đình Trấn nhìn cô: “Đợi cả buổi chiều à?” “Vâng.” Chương Chi Vi nói: “Cháu nghe vú Trần nói chú đã về, ngóng chờ chú mãi đấy!” Lục Đình Trấn thở dài: “Chú đã bảo là chú sẽ đến thăm cháu mà.” Chương Chi Vi cất bước theo anh: “Nhưng cháu muốn gặp chú sớm hơn xíu thôi mà.” Lục Đình Trấn không nói gì nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong từ lâu. Bà Lục ăn xong đã đi ngủ, ông chủ Lục có chuyện muốn nói với Lục Đình Trấn. Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn đi gặp ông ấy, chỉ có một mình Chương Chi Vi chậm rãi ăn bánh kem ngàn tầng, xuýt xoa khen ngợi: “Vú Trương, tài nghệ của bác Vương càng ngày càng tốt nhỉ.” Vú Trương cúi người rót sữa, mỉm cười nhắc nhở cô: “Cô chủ, cô quên rồi sao, bác Vương đã không còn làm việc ở đây nữa rồi.” Sau lưng bà ta, con hầu Trân Lệ đang bê một bình hoa bách hợp to vật vã, hồn vía để lên mây, mấy lần suýt cắm hoa bách hợp ra khỏi bình hoa. Chương Chi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Cháu nhớ ra rồi, có phải bác Vương bị cắt lưỡi vì đơm đặt về người khác không?” Vú Trương vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi thì lại nghe nói là vì thua bạc.” Chương Chi Vi lắc đầu, bỏ dĩa xuống: “Giống nhau cả, thua bạc”.Trong xã hội cổ xưa, việc dạy dỗ và quản lý người hầu rất quan trọng, như một nghệ thuật tinh tế. Trong tác phẩm “Ngọc Lụa Vàng” của Đa Lê, ta thấy cảnh vườn hoa thủy tinh tan nát, như một hình ảnh lộn xộn và hỗn loạn của cuộc sống. Melody Review xin mời các bạn tìm hiểu thêm về câu chuyện này và cảm nhận sự tài năng của tác giả trong việc đắt dấp nhân vật và cốt truyện.