Sau khi Chiêu Diệp Anh bị người yêu cũ phản bội, cô cuồng rượu và kết hôn vội vã với “người qua đường”. Sau đó, cô nhận ra đã từ lâu người đó âm thầm yêu mến mình.
Sau mười năm âm thầm, Ngô Châu cuối cùng cũng cưới được người phụ nữ trong mộng của mình – Chiêu Diệp Anh.
Chiếc Chiêu không có tiền, còn Ngô Châu thì tiền không bao giờ hết.
Chiếc Chiêu lạnh lùng, lại mắc chứng mù mặt, là cô gái “bảo bối”. Ngô Châu cực kỳ nghịch ngợm, cứng đầu và thích chọc phá.
Ban đầu, họ không có bất kỳ điểm chung. Nhưng sau mười năm, khi Ngô Châu nhìn thấy Chiêu Diệp cùng người yêu, anh cảm thấy: Bao lâu rồi, gặp bao nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng tôi vẫn thấy cô ấy vẫn xinh nhất.
*Khi bạn đã tiếp xúc lâu dài với một cô gái, bạn sẽ phát hiện ra nhiều điểm đáng yêu ở cô ấy.
Cuối cùng sau mười năm tình yêu, người trẻ từng thầm mến tôi giờ quay trở lại…
Cảm xúc khi viết về câu chuyện tình yêu đầy hài hước này của Sơn Tặc Tri Kiện đã bùng nổ khi đọc được bài viết trên. Cốt truyện cũng được xây dựng một cách đơn giản và thân thuộc như vậy. Tuy nhiên, điều đặc biệt trong câu chuyện này chính là cách viết hài hước hóm hỉnh và xây dựng tính cách của nhân vật Khuê Khuê.
Chiêu Diệp Anh (nữ chính) là một cô gái xinh đẹp, từ nhỏ đã xinh xắn và dễ thương, học múa từ nhỏ nên không chỉ có gương mặt đẹp mà còn có thân hình đẹp, yểu điệu, uyển chuyển. Tuy nhiên, cô cũng mắc chứng mù mặt nặng, chỉ nhận ra chưa đến mười người. Vì vậy, cô không phải là người nhạy cảm hoặc dễ đọc được cảm xúc và ý tưởng của người khác, luôn ngơ ngác, chậm hiểu, giao tiếp kém và không hòa đồng với mọi người. Điều này dễ hiểu, ai muốn giao tiếp với một người lúc 8h chào hỏi mặn mà, 8h30 gặp lại, lại “lạ” như chưa từng quen biết chứ. Tất cả tâm hồn cô đổ vào những động tác múa.
Ở trường cấp hai và ba, vì chứng bệnh kẻo ai cũng không biết và vẻ đẹp của cô, số người theo đuổi cô vô số. Cô là một nữ thần mà ai cũng say mê, muốn dịu dàng có dịu dàng, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn chia sẻ cô sẵn lòng lắng nghe… luôn có người thích, có người viết thư, có người tặng quà…
Ngô Châu (nam chính) là một trong những người theo đuổi cô từ thời cấp hai. Ngô Châu không phải học sinh giỏi giang, có thể đạt được 60 điểm, không cố gắng học đến 100 điểm. Nhưng anh dành tất cả tâm huyết và tình cảm thanh xuân cho việc “theo đuổi Thanh Anh”. Vì “bạn gái tương lai”, anh viết thư tình, viết nhật ký, tìm hiểu văn hóa thơ ca tình yêu, lo lắng viết chưa đẹp để cô không thích… Một chàng trai vụng về như Ngô Châu trước cô gái Thanh Anh cũng lo sợ và tự ti.
Anh đến từ một trường khác, vì theo đuổi Thanh Anh mà anh không ít lần bị đàn em cô bắt nạt đến trơ trụi mặt mũi, nhưng anh vẫn cười hạnh phúc và tự hào.
Ngô Châu luôn xuất hiện trong thời học sinh của cô, giúp đỡ cô, chơi với cô, khi buồn cũng đến tâm sự cùng cô. Nhưng thật tội nghiệp, với người mắt mù của Thanh Anh, mỗi câu trả lời của cô đều cẩn thận, lo lắng, để không khiến ai đó tổn thương vì không nhận ra mình. Ngô Châu vẫn luôn là “người qua đường” như vậy.
Và Ngô Châu chính thức rời khỏi thế giới mơ hồ của Thanh Anh khi gia đình anh gặp biến cố, ông bố của anh bị lừa dối làm tan nát gia đình. Thiếu gia từng sống trong nhung lụa, trong hạnh phúc, từ biến cố gia đình khiến thế giới tâm hồn của anh lật đổ. Anh đi du học nước ngoài, có lẽ cũng là để trốn tránh. Để Thanh Anh ở lại, với mối tình đầu tiên của cô. Những đêm trắng đêm dài ở nước ngoài, nỗi nhớ về cô đậm sâu và đau khổ chỉ mình anh biết. Thời gian trôi qua, ký ức dần phai nhạt, nhưng mối tình đầu ngọt ngào cay đắng vẫn còn đọng lại.
Biển người dày đặc, chia cách mười năm, anh liệu…Tôi đã đọc lại cuốn sách này và thực sự bắt đầu hấp dẫn từ trang đầu tiên. Câu chuyện về Thanh Anh và Chu Minh thật sự cuốn hút và đầy bất ngờ. Chu Minh với sự mặt dày vô sỉ tạo nên những tình huống hài hước và ngọt ngào đến không ngờ. Điểm thu hút của nhân vật Từ Bạch Dương cũng không thể bỏ qua, với sự bối rối và hối cải của mình.
Cuốn sách này thực sự mang đến những trang văn hài hước và thú vị, với những câu chuyện đầy tính nhân văn và tình cảm. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách vui vẻ, ngọt ngào và phong cách bỉ bựa của nam chính, thì đây chính là lựa chọn hoàn hảo. Đừng bỏ lỡ cơ hội tận hưởng một trải nghiệm đọc sách mới lạ và thú vị như thế này.Trong thế giới vũ đạo ngày nay, không ai có thể sánh kịp với cô, nhưng nếu xét về kinh nghiệm thực tế, cô lại không thể bằng Chu Minh. Chu Tam Thiếu dẫn vợ đến thăm cô Tôn, như người cha dẫn con gái đến thăm cô giáo. Anh ôm tay chỉ cô châm trà cho cô Tôn, tạo lòng tin từ bà. Nhiếp Thanh Anh và Tôn Dĩnh Hồng, học trò và giáo viên, ngồi ngơ ngác nhìn Chu Minh nói chuyện từ từ. Dường như anh đến để tặng quà, nhưng cách anh thực hiện việc đó là tự nhiên như thói quen. Chu Minh chân thành hy vọng Tôn Dĩnh Hồng có thể tự chỉ dẫn Nhiếp Thanh Anh, anh luôn nói: “Anh Anh nhà em chắc chắn sẽ là niềm tự hào của đời cô.” Anh nói đến mức Tôn Dĩnh Hồng và Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt – anh chàng này thực sự giỏi trong giao tiếp. Cô Tôn cụt lời một tiếng, bà cảm thấy phải tự rà soát lại mình, liệu có quá khắt khe, đòi hỏi cao với cô ấy không. Cô Tôn nói, “Thực ra, trình độ của Tiểu Nhiếp cực kỳ cao. Hôm trước, tôi đã nói hơi quá, nói với cô ấy là thiếu linh hồn là sai, thực tế khả năng của cô ấy rất cao. Tôi mong muốn cô ấy có thể tiến xa hơn. Tiểu Nhiếp rất có năng khiếu, nhưng chỉ múa mà thôi thì là lãng phí tài năng. Tôi mong muốn Tiểu Nhiếp không cần phải theo đuổi các động tác phức tạp, học cách cảm nhận từ cuộc sống, từ thiên nhiên, hoặc từ sách vở. Tôi hy vọng thấy một vở múa tự nhiên, mang tinh thần cá nhân chứ không phải làm theo lối mòn của người trước.” “Bây giờ em không cần phải luyện tập hàng ngày nữa, điều em cần là suy nghĩ.” “Suy nghĩ, tự biên đạo. Đó chính là mong muốn của tôi với Tiểu Nhiếp. Kỹ năng của cô bé không cần phải tiến bộ, trình độ của cô ấy đã dần trở thành bậc thầy. Đừng lãng phí thời gian của mình, hãy giữ vững tốc độ. Giữa vũ công và biên đạo, mặc dù chỉ có hai từ khác nhau, nhưng khoảng cách giữa họ không phải là vượt qua là điều quan trọng.” Thật sự, Tôn Dĩnh Hồng đặt kỳ vọng của mình lên Nhiếp Thanh Anh, và Chu Minh chỉ cần tạo điều kiện, bà bắt đầu chỉ dạy cô một cách tận tình. Nếu trước đó Nhiếp Thanh Anh châm trà mà không quan tâm nhiều, bây giờ cô ngồi thẳng lưng, tập trung lắng nghe sự chỉ dẫn. Khi chồng cô diễn, anh dạy Nhiếp Thanh Anh, “Anh Anh ơi, sao chưa lấy bút giấy ra ghi chú?” Tôn Dĩnh Hồng ngượng ngùng, “Không cần, không cần đâu.” Chu Minh, “Cần lắm đấy, cần lắm.” Tôn Dĩnh Hồng, “…” Bà yên lặng nhìn Chu Minh như đang thực hiện một màn ảo thuật lấy ra bút giấy từ trong túi, đưa vào tay Nhiếp Thanh Anh. Có lẽ Nhiếp Thanh Anh đã quen với trò đùa của chồng cô, và sau khi cô chê bai thì bắt đầu chăm chỉ ghi chép… Tôn Dĩnh Hồng chỉ biết im lặng. Sau cuộc gặp với cô Tôn, học trò Nhiếp hưởng lợi không nhỏ, và Chu Minh cũng không kém phần may mắn. Anh cảm thấy vợ quá ngốc, nhân dịp vẫn ở đó, anh giúp vợ giải quyết vấn đề này một cách tốt đẹp. Vậy là Chu Minh quyết định ngay, chuẩn bị quà tặng và đưa Nhiếp Thanh Anh đi thăm các giáo viên, tiền bối tại trung tâm múa thủ đô mà cô đã từng học. Đa số những người biên đạo múa, vũ công nổi tiếng khắp đất nước đều tập trung tại thủ đô. Ngày sau, cuốn sổ ghi chú của Nhiếp Thanh Anh đã dày thêm một nửa. Vài ngày sau, công việc của Chu Minh hoàn thành, anh mời vợ cùng mình đến trường học để hồi tưởng thời học sinh. Chỉ trong vòng không đầy một tuần, thầy cô và bạn bè đã biết được kim chỉ nam của mỹ nam là ai. Vì vậy, Nhiếp Thanh Anh và Lộ Khê đã trò chuyện lén với nhau, có lẽ mục đích thực sự của Chu Minh là để toàn bộ trường biết chồng của cô là ai. Chu Minh đã giữ lời hứa, sau khi hoàn thành công việc, khi ký hợp đồng xong, anh không quay về thành phố A mà tiếp tục ở lại thủ đô để học và luyện múa cùng vợ. Điều khiến Chu Minh hạnh phúc nhất chính là sau khi cô Tôn chỉ dạy cho vợ anh, số lần Nhiếp Thanh Anh bị thương giảm đi đáng kể. Bây giờ thời gian luyện tập múa mỗi ngày của cô đã giảm đi, thay vào đó, cô sẽ đi chơi với anh nhiều hơn. Theo như cách cô Tôn nói,Cuộc sống hàng ngày là nền tảng giúp chúng ta khám phá tình cảm. Trong một ngày tháng 12, Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh vẫn ở lại thủ đô. Hôm nay, Chu Minh dạy vợ trượt ván. Họ đứng dưới tán cây, Chu Minh kiên nhẫn hướng dẫn từng bước cho Nhiếp Thanh Anh, một sinh viên múa giỏi. Sự khéo léo và thăng bằng của cô giúp cô nhanh chóng nắm bắt kỹ năng trượt ván. Chu Minh rất vui mừng và liên tục khen ngợi vợ.
Nhưng cô không mấy quan tâm đến lời khen ngợi của anh, dẫu vậy, sự chú ý của một số sinh viên đi qua thì không tránh khỏi.
Chu Minh không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, khi thấy vợ mình đã tự tin, anh buông tay để cô tự trượt. Hỏi cô nơi họ sẽ đi trưa nay, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô. Cô đeo nón bảo hiểm, mái tóc dài buông lơi, vài sợ phớt qua gương mặt nhỏ nhắn và mềm mại của cô.
Chu Minh ngồi nhìn và không thể ngừng rung động trước sự dễ thương của vợ. Bóng của họ chồng lên nhau, khi Nhiếp Thanh Anh nhìn thấy ánh mắt của anh, cô cảm thấy ngượng ngùng.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, nơi Chu Minh chia sẻ với vợ về ước mơ và khát khao của mình. Anh tỏ ra bất ngờ khi Nhiếp Thanh Anh đột ngột bộc lộ cảm xúc, nhưng cô chỉ xúc động gọi tên anh, “Chu Minh…”
Thời khắc lãng mạn bị gián đoạn khi điện thoại của Nhiếp Thanh Anh reo lên. Và một thông tin về đám cưới làm thay đổi tâm trạng của họ.
Anh quyết định một điều gì đó. Mời bạn đọc thưởng thức tác phẩm Ngừng Nhớ Về Em của tác giả Y Nhân Khuê Khuê để khám phá tiếp diễn biến tiếp theo.