Người Lạ Tình Cờ
Những câu chuyện xoay quanh ba người dưng – Xuân Vinh, Ngọc Uyển, Hải Lâm, ngẫu nhiên gặp nhau trên con đường đời. Ba số phận, ba hoàn cảnh đan xen tại một điểm hội tụ bất ngờ. Đây là câu chuyện về tuổi trẻ bộn bề, đấu tranh với cuộc sống và biết bắt lấy từng khoảnh khắc. Câu chuyện về tình yêu với những va chạm, không dã man nhưng ngấm sâu và khó quên. Còn bao điều chưa nói, chờ đợi được khám phá, có lẽ một nhân vật sẽ khiến đọc giả day dứt mãi…
Tôi không biết bạn nghĩ thế nào về những gặp gỡ tình cờ, những trái tim không đồng nhất nhịp đập? Riêng với tôi, tôi luôn tin rằng mọi sự gặp gỡ đều do số phận sắp đặt. Tôi tin vào duyên phận, tin rằng nếu hai người thực sự thuộc về nhau, họ sẽ tìm đến bên nhau dù có bao nhiêu khó khăn và chông gai. Vì có những người không phải lúc nào cũng hiện diện trong cuộc sống, nhưng mãi mãi là người ở bên cạnh bạn, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng.
Và đây, tôi viết câu chuyện này!
Thương những người luôn giữ trong lòng sự ấm áp, những người mà tôi tin rằng, qua thời gian, tình cảm giữa chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt. Thương những người dưng, những người quý giá nhất trong cuộc đời này…
28/1/2016 Lệ Thu Huyền
Ước Mơ Nhỏ Bé Bên Sông
Trong trận chiến nội tâm, Ngọc Uyển vẫn không ngừng bước. Một phần trong cô cảm thấy như một đứa trẻ khi xưa, phạm sai lầm, sợ hãi, hối tiếc, bối rối, đặc biệt khi đứng trước người đàn ông mà cô yêu thương. Nếu để mình chìm trong những cảm xúc rối bời, chắc cô sẽ gục ngã và khóc thương tâm. Nhưng một phần khác, mạnh mẽ hơn, an ủi cô rằng đã qua rồi, cô đã rời khuôn phép đáng sợ, gớm ghiếc của Xuân Vinh. Ở đây, cô không còn cô đơn nữa. Cô hiểu điều đó. Dẫn dắt bởi trái tim, bước chân cô dần hướng về phía Hải Lâm, ánh mắt còn đỏ và ướt, cô nói lên:- Anh đưa em về nhé!
Hải Lâm gật đầu, sau đó quay sang Huệ: “Em dẫn Uyển về, gặp lại sau nhé!” Trong tĩnh lặng, không ai nói với ai một từ, tất cả ánh nhìn trôi giữa vô hình…
Hải Lâm không lấy xe ngay, anh dẫn Ngọc Uyển bước ra khỏi con đường sâu thẳm của phố Hàng Trống. Cả hai như muốn thêm một cái gì đó ngoài những bước chân yên bình đi cùng nhau, đang chờ đợi người kia chủ động!- Mỗi khi buồn, anh thường đi vòng quanh bờ Hồ. Không biết mọi chuyện sẽ ổn hơn, nhưng ít ra, nỗi buồn trong anh giảm đi nhiều.”Ngọc Uyển quay lại Lâm và mỉm cười, giọng lí nhí:- Anh có thể mua kem cho em được không? Loại kem mà anh thường hay kể.“Chờ tí nhé!”
Chưa đầy ba phút, anh trở lại với hai cây kem chanh bạc hà trong tay. Không biết là nụ cười ấm áp của anh hay vị kem lạnh đã làm tan đi những nỗi đau mà cô dường như chịu đựng trước đó?
Như chút đau đớn từ đôi giày cao gót làm cô thổn thức, Hải Lâm chọn một chiếc ghế đá ngay bên hồ. Ngoài tiếng xe chạy phố, mọi ồn ào cuộc sống dường như bị lãng quên. Giá như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, Ngọc Uyển ước hẹn một điều như thế!
Khi miếng kem cuối cùng tan chảy, cô bắt đầu nói về những điều cần phải nói cùng Lâm:- Anh Vinh thích em, nhưng em không thể đáp lại tình cảm đó. Sự xuất hiện của anh làm cho em luôn bất an, hoảng loạn và sợ hãi.Nhớ Sài Gòn, Mây và bình yên trong những kỷ niệm! Đôi lời an ủi: ‘Đừng giữ nỗi buồn, hãy để nó trôi đi vì ngày mai sẽ tươi sáng.’ Hãy cho mượn vai nếu cần, không có phí đâu! Cuộc trò chuyện trong sáng, vui tươi giữa Ngọc Uyển và Hải Lâm khiến ta nhớ đến những ước mơ và hy vọng của mình. Một nụ hôn nhẹ nhàng đánh dấu một khởi đầu mới, mở ra trang mới cuộc đời.Đây là một đoạn cuối đầy cảm xúc từ cuốn sách “Người Dưng Chung Lối” của tác giả Lệ Thu Huyền. Câu chuyện xoay quanh mối quan hệ phức tạp giữa Huệ, Vinh, Trọng và nhiều tâm tư đáng ngạc nhiên. Từ những lời nói sâu sắc, ta cảm nhận được sự phức tạp và vẻ đẹp của tình yêu và sự thương cảm. Mời bạn đọc cùng tìm hiểu điều thú vị từ những trang sách tuyệt vời này!