Người Kéo: Masayuki Shuno
Trong thành phố, có một kẻ giết người hàng loạt đáng sợ. Phương pháp đặc biệt của hắn là đâm phập kéo vào cổ nạn nhân. Mặc dù đôi khi hắn làm một số công đoạn khác, như lần hạ sát một cô bé tiếng Anh, hắn đã…
Đọc xong “Người Kéo” của Masayuki Shuno, tôi thực sự ấn tượng. Tác giả đã vẽ nên bức tranh rùng rợn về một tay sát nhân hàng loạt đầy đa nhân cách.
Khám phá cách tác giả tận dụng góc nhìn độc đáo và việc thổi hồn vào nhân vật giết người là một cô gái xinh đẹp với chứng đa nhân cách, thực sự khiến tôi say mê.
Từ góc nhìn của hung thủ, tôi bị cuốn vào một trận đấu trí căng thẳng giữa ác và tà. Mỗi trang sách khiến tôi nghiện hơn, mơ hồ giữa đúng và sai, tốt và xấu.
Kết thúc cuốn sách, tất cả mọi ẩn khuất được tiết lộ một cách hấp dẫn và cuốn hút. Tôi không thể không khen ngợi cách tác giả xây dựng kết cục sáng suốt này.
Với điểm 9,5/10, “Người Kéo” thực sự xứng đáng là một tác phẩm trinh thám xuất sắc. Đọc xong, tôi không thể không tiếc nuối vì không còn những tác phẩm khác của Masayuki Shuno để thưởng thức.
Người Kéo | Masayuki Shuno, dịch bởi Nguyễn Kim Hoàng, là một cuốn tiểu thuyết trinh thám đáng đọc và trải nghiệm.Trong cuốn “Người Kéo” của Masayuki Shuno, chúng ta theo dõi hành trình truy tìm hung thủ thực sự của vụ án thứ ba. Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện trinh thám thú vị mà còn đề cập đến tác động của truyền thông đối với sự thật và cuộc sống xã hội. Việc lựa chọn từ ngữ trong bản dịch cũng khiến cho câu chuyện trở nên đầy hấp dẫn và bất ngờ. Điểm đặc biệt của “Người Kéo” chính là khả năng gợi mở suy nghĩ và phán xét riêng của từng độc giả, đặc biệt là ở cái kết cuốn sách. Mặc dù có những hạn chế như tốc độ diễn biến chậm, nhưng cuối cùng, cuốn sách vẫn đáng để đọc và khám phá. Đánh giá: 8/10.Cắt qua hai con đường, bạn sẽ đến ga gần nhất – ga Đại học Gakugei. Điều này có nghĩa là bạn sẽ cần bắt tàu và đổi tuyến để đến ga Đại học Gakugei từ căn hộ của mình. Quãng đường khá xa, nên bạn sẽ tốn nhiều thời gian di chuyển đấy. Tôi đem ra tờ giấy in mà tôi đã lục được từ chiếc túi đeo vai vứt dưới sàn khi về nhà tối qua, sau đó so sánh với tập bản đồ. Khối phố 4 Takaban có mặt tiền ở đường Meguro. Vậy nên, nếu bắt tàu đến ga đổi tuyến thì dừng lại, việc đi xe buýt cho chặng còn lại cũng là một lựa chọn. Có vẻ như sẽ gần hơn một chút đấy phải không?Bạn nên biết rằng dù việc đổi tuyến đi lại có thể làm cho quãng đường trở ngắn hơn thì bạn cũng cần xem xét việc tiết kiệm thời gian. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định đi thẳng đến ga Đại học Gakugei chỉ sử dụng tàu điện, vì không biết việc chuyển sang xe buýt sẽ mang lại lợi ích gì cho việc tiết kiệm thời gian.Chuẩn bị xong, tôi đổi đĩa và thay đồ trước khi chuẩn bị ra khỏi nhà. Dù chỉ là 7 giờ sáng nhưng dường như đã quá sớm. Vì là lần đầu tiên đi đến một nơi xa lạ, nên giữ thời gian dư dả là một ý kiến tốt. Tôi thay giày, mặc áo len, quần jeans và đeo đồng hồ. Sau khi khóa cửa lại, tôi bước xuống bậc thang tối hẻo của chung cư.Bạn nên biết rằng căn hộ mà tôi ở thực chất chỉ là một cái hộp sắt, không phải một căn hộ một phòng ngủ như nhân viên bất động sản từng nói. Tôi không biết căn hộ được xây dựng từ khi nào, nhân viên bất động sản cũng tránh nói đến điều đó. Tóm lại, chung cư này không khác biệt nhiều so với các tòa nhà xây dựng từ rất lâu.Đứng trước cửa chung cư, tôi bấm nút báo hiệu để qua đường. Ga tàu điện ngầm ngay trước mặt. Dòng quảng cáo “đến nhà ga chỉ mất chừng một phút” của công ty bất động sản dường như không phóng đại, thậm chí ước lượng đó còn khiêm tốn hơn thực tế. Nếu chạy với tốc độ tối đa, chắc chắn không mất nhiều hơn một phút. Đoàn tàu điện chạy qua khu vực trên cao theo con đường sắt dẫn về trung tâm thành phố, một cảm giác ngạc nhiên nhưng không quá lạ lẫm.Ánh mắt tôi tự nhiên dừng lại tại một số học sinh trung học. Cảm giác như mỗi khi tới Tokyo, tôi luôn thấy những cô gái tóc đỏ, lông mày cạo sạch và trang điểm cầu kỳ. Mặc dù trông háo hức, đầy tự tin nhưng lối trang điểm của họ làm tôi cảm thấy lạ. Thời trang hiện đại có vẻ là nhuộm tóc thành màu bạc, một phong cách khá độc đáo.Chúng thậm chí còn nhuộm tóc trong trường bằng thuốc nhuộm ăn cắp từ mẹ trong nhà vệ sinh. Tất cả những suy nghĩ này khiến cho tôi liên tưởng đến Tarumiya Yukiko, người mà tôi chưa từng gặp mặt. Liệu tóc của cô bé có bị nhuộm bạc không? Có lẽ không, vẻ ngoài như vậy không phù hợp với cô bé. Nhưng nếu tôi bị thất vọng khi…Cảm nhận của bạn về cô bé thế nào? Có vẻ như cô bé có mái tóc bóng loáng và duyên dáng. Sau một chặng đường dài dưới lòng đất, cuối cùng cũng đến lúc phải chuyển tuyến. Tôi ngồi xuống trên băng ghế ở nhà ga, đợi tàu chuyển đổi. Như mọi lần, tôi quen việc quét mắt qua tất cả các quảng cáo trên tường của nhà ga. Các dòng tiêu đề từ các tạp chí tuần san và tháng san trình bày rất nhiều thông tin đa dạng. Vụ nội chiến xảy ra tại một quốc gia châu Phi, giá cả lúa tăng mạnh do thời tiết mát mẻ, tin đồn về một nghệ sĩ sân khấu 60 tuổi có quan hệ tình dục với con nuôi, xu hướng lông thú sáng bóng cho mùa đông năm nay, cùng với trào lưu nhuộm tóc bạc mới của giới trẻ gọi là “bờm trắng”, và nhiều tin tức khác. Những dòng tiêu đề này có lẽ hữu ích với một số người, nhưng đối với tôi, chúng chỉ là những thông tin không liên quan. Tôi không quan tâm đến những sự kiện đang diễn ra ở châu Phi mà chính tôi còn không biết tên của nước đó là gì. So với cơm, tôi thích ăn bánh mì hơn. Dù là quan hệ tình dục với con nuôi, chó cưng hay laptop, chỉ cần người nghệ sĩ đó thoả mãn, mọi việc còn lại là do họ. Tôi không mặc đồ lông thú giả. Hơn nữa, tôi không hứng thú với trào lưu nhuộm tóc “bờm trắng” của giới trẻ. Điều làm tôi tò mò nhất lúc này chính là “Người kéo”. Hiện tại “Người kéo” chỉ còn là một thần tượng của báo lá cải và hiếm khi được đề cập trong phương tiện truyền thông chính thống, như một cô con dòng ghẻ đang bị lãng quên. Vụ án liên quan đến “Người kéo” gần đây đã diễn ra hơn nửa năm trước, thông tin trong báo chí đã trở nên hỗn loạn. Trong thời gian “Người kéo” ẩn mình, đã xảy ra nhiều vụ án, tai nạn và scandal khác gây rúng động dư luận hơn. Tôi không thấy buồn bã về việc danh tiếng của “Người kéo” giảm đi. Ngược lại, tôi cảm kích vì truyền thông không còn quan tâm đến kẻ ác này nữa. Từ vụ sát hại Konishi Mina ở tỉnh Saitama đến vụ sát hại Matsubara Masayo tại bờ vịnh quận Edogawa, bất kỳ khi có vụ việc nào xảy ra thì truyền thông cũng sẽ nhanh chóng lên tiếng. Vì vậy, tốt nhất là đừng ai đề cập đến “Người kéo” nữa. Nếu có thể, tôi chỉ mong tên “Người kéo” sớm rơi vào lãng quên. Một chiếc tàu điện màu cam đã dừng lại ở ga. Tàu chuyển đổi đến rồi. Chắc do tàu di chuyển từ trung tâm ra ngoại ô nên không khí trong khoang trống rỗng đến nỗi có thể ngồi thoải mái trên ghế ba người. Tàu rời khỏi đường hầm tối om của ga để di chuyển lên mặt đất. Từ đường gờ trên cao, tàu lại chạy xuống lòng đất, rồi tiếp tục chạy lên đường gờ khác. Giống như một con chuột sợ bóng, tôi chỉ dám di chuyển trong lòng đất của khu trung tâm để đi từ Bắc đến Nam. Nhìn ra qua cửa sổ, trời đã bắt đầu âm u và mưa như rất thường xuyên. Sắp tới còn có ngày hội sức khỏe toàn dân, khả năng hội thao sẽ phải hoãn. Liệu hội thao ở trường cấp ba Hazakura nơi Tarumiya Yukiko học có ảnh hưởng không nhỉ? Cuối cùng, tàu đã đến ga Đại học Gakugei, tôi tính toán và trả tiền cho chuyến đi trên máy tự động, rồi bước ra ngoài. Băng qua ga tàu trên cao là một khu phố nhỏ với nhiều cửa hàng. Cửa hàng sách, tiệm ăn, tạp hóa, cửa hàng điện tử, quán mì soba. Toàn những cửa hàng quen thuộc mà bạn thường thấy ở các bến tàu tư nhân. Loa công cộng treo trên dây điện bọc nhựa đang phát nhạc nhỏ nhẹ. Tôi lấy bản đồ từ túi quần sau, kiểm tra một lần nữa trước khi rẽ vào đường Meguro. Theo bản đồ, khu vực này thuộc Takaban của quận Meguro. Chắc chắn tôi đang ở gần căn hộ của Tarumiya Yukiko rồi. Tôi tiếp tục đi theo con hẻm nhỏ sau khi qua hết con đường dưới mái che của khu phố mua bán. Phía bên phải, có một hàng rào bằng kẽm, đối diện là một tòa nhà lớn nhưng không cao. Trên tầng cao nhất, có một tháp tín hiệu sơn đỏ tươi rực, rất thu hút ánh nhìn. NTT chi nhánh Meguro. Có lẽ tôi đã đi lạc đường rồi. Qua cạnh NTT, tôi nhận ra một con đường lớn. Đường Meguro đây rồi. Biển báo màu xanh ở phía lề đường viết bằng cả tiếng Nhật và tiếng La tinh. Tôi dừng lại tại giao lộ có cột đèn giao thông, mở bản đồ ra xem lại. Tôi so sánh hình vẽ trên bản đồ và nhận ra mình đã đi nhầm hướng.Bản đồ này rất hữu ích với việc xác định vị trí và hướng đi lên chung cư Desert Himonya. Nếu chỉ cần đi hướng về bên phải từ NTT đến bưu điện, bạn sẽ dễ dàng tìm thấy chung cư mong muốn. Mình cũng có cơ hội khám phá khu dân cư phức tạp và thú vị này cùng với bản đồ trong túi quần.Điều thú vị mà tôi phát hiện là kiến trúc độc đáo của chung cư Desert Himonya, với màu sắc và chi tiết tinh tế như một sân khấu múa rối khổng lồ. Với cửa sổ và ban công được thiết kế độc đáo, cùng với hệ thống bảo vệ an ninh chặt chẽ, chung cư này thực sự rất độc đáo và gây ấn tượng.Mặc dù không cần vào chung cư lúc đó, nhưng trải nghiệm đi dọc đường Meguro và khám phá khu vực xung quanh cũng rất thú vị. Tôi hy vọng có cơ hội trở lại Desert Himonya để theo dõi câu chuyện về Yukiko và bố cô.Khám phá Nhà xuất bản Himurokawa cũng là một trải nghiệm thú vị. Từ cách họ tổ chức tòa nhà cho đến cách họ vận hành, tất cả đều rất độc đáo và đáng để khám phá. Tôi cảm thấy may mắn khi có cơ hội làm việc ở đó và trải nghiệm cuộc sống công việc tại một nhà xuất bản hàng đầu như vậy.