Trước ngày đại hôn, ta bị từ hôn rồi.
Vị hôn phu Tiếu Trần Dật của ta chỉ bảo hạ nhân nhắn cho ta một câu: “Yến thị không xứng với thân phận của cô*.”
*tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Sau này, hắn thua trong cuộc chiến giành ngai vàng, bại dưới tay ta, hắn cầu xin ta tha thứ.
Ta:???
Nhìn ta giống vị Vua dễ dàng tha thứ cho người khác lắm sao?
Giống như xe ngựa trong lò hỏa táng, tốc độ đánh cá của mã phu vậy*, tôi muốn phải tr.ả.m c.ả họ nhà hắn ta.
Khi Tiêu Trần Dật sai người đến từ hôn ta là lúc ta đang khoác áo cưới, chuẩn bị gả cho hắn.
Không những cảm giác lòng đầy vui mừng tan như bọt xà phòng, ta còn trở thành trò cười cho cả Lương Thành.
Nếu hắn ta tới từ hôn vào hai ba ngày trước thì ta có thể tìm được người phòng bị để gả rồi.
Nhưng mà hắn lại loại thời điểm này để từ hôn, ta thực sự không tìm được người thay thế.
Chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Ai bảo hắn là thái tử.
Mà ta chỉ là một người làm công cho hoàng gia.
Thị nữ Cửu Hỉ nhìn chằm chằm đ. a. o trong tay ta: “Tướng quân, không chịu chấp nhận sao?”
Ta chấp nhận cái con mẹ nhà hắn đó.
Tiêu Trần Dật mà dám đùa cợt ta, ta sẽ b. ă. m hắn!
2.
Đối với hôn sự của chúng ta, là Tiêu Trần Dật khăng khăng cầu xin bệ hạ ban chỉ.
Đúng vậy, là cầu xin.
Ba tháng trước, hắn ta quỳ ở ngoài Dưỡng Tâm điện ba ngày ba đêm mới cầu xin được bệ hạ đồng ý cho hắn cưới ta.
Lúc ấy, tất cả đại thần triều đình đều bị hắn làm cho cảm động, cách bọn họ nhìn ta tựa như trên trán ta có chữ viết vậy: “Yến tướng quân có vận c. ứ. t c. h. ó như vậy sao!”
Bệ hạ lại càng tận tâm tận lực khuyên hắn buông bỏ ta.
Bệ hạ: “Con cứ đòi Yến Thập Tam làm gì? Dáng vẻ nàng xấu? Nàng còn lớn tuổi nữa? Lại còn có khuynh hướng bạo lực?”
Tạ chủ long ân.
Nhưng mà bệ hạ nói đúng.
Ta xấu.
Bảy năm trước, phụ thân và huynh trưởng đều c. h. ế. t trận ở Tây Bắc, ta mười tám tuổi, kế nghiệp phụ thân, tiếp nhận vị trí của bọn họ.
Trận đầu tiên là đánh với Bắc Tề ở Tây Bắc, bởi vì kinh nghiệm không đủ nên ta bị thương, còn để lại một vết sẹo thật dài trên mặt.
Quả thật, ta cũng lớn hơn Tiếu Trần Dật năm tuổi.
Khuynh hướng bạo lực thì càng không cần phải nói, quan viên ở Đại Lương này, hơn phân nửa đều đã ăn đấm của ta.
Bởi vì sau khi huynh trưởng và phụ thân c. h. ế. t trận, bọn họ không phục một nữ tử như ta làm tướng quân.
Cho nên, sau khi ta trở về kinh thành Đại Lương thì đã lén cho tất cả bọn họ ăn đấm.
Nhưng Tiếu Trần Dật cũng không vì lời nói thật của bệ hạ mà lùi bước.
Hắn nói: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ thích Yến Thập Tam, ngoại trừ Yến Thập Tam thì ai nhi thần cũng chướng mắt.”
Lúc ấy, khi hắn nói như vậy, ta lập tức tỉnh người.
Rốt cuộc ta đã làm gì mà khiến Tiêu Trần Dật mê muội vậy hả?
Sau khi tỉnh lại thì ta nghĩ đầu óc Tiêu Trần Dật có vấn đề rồi.
Nếu nói ta nhìn Tiêu Trần Dật lớn lên thì cũng không khoa trương lắm.
Khi ta mười sáu tuổi, tuy Đại Lương có hơi loạn nhưng cũng không đến mức thường xuyên xảy ra chiến sự như hiện tại vậy.
Phụ thân ta vẫn thường ở lại Lương Đô, ta cũng thường xuyên theo phụ thân ra vào hoàng cung.
Khi đó, ta quen biết Tiêu Trần Dật.
Hơn nữa, phụ thân và ca ca của mẫu hậu hắn có quan hệ rất tốt nên bọn ta thường xuyên lui tới.
Ta gần như là nhìn hắn sinh ra, nhìn mẫu hậu hắn bại trong trận cung đấu, nhìn hắn từ thái tử cao cao tại thượng bị đày vào lãnh cung cùng với mẫu hậu, rơi vào hoàn cảnh ai cũng có thể đá một cước.
Cuối cùng ta vẫn không nhịn được, sau khi hắn vào lãnh cung, lúc bị người khác khi dễ, ta đã từng bảo vệ hắn một khoảng thời gian.
Ta suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì ta bảo vệ hắn nên hắn thích ta?
Cửu Hỉ: “Tuyệt đối không có khả năng, người suy nghĩ kỹ lại xem, trước khi người bảo vệ hắn như thế nào?”
Bảo vệ như thế nào à?
Mời các bạn mượn đọc sách Nguyện Nàng Một Đời Bình An của tác giả Thất Thất.