Nhà Chử là một cuốn sách tuyệt vời tái hiện truyền thuyết về Chử Đồng Tử – Tiên Dung. Câu chuyện đầy cảm xúc về chàng trai nghèo Đồng Tử và cuộc gặp gỡ định mệnh với công chúa con Vua Hùng trên bãi Tự Nhiên được kể lại một cách sinh động.
Tác giả Tô Hoài, người làm say đắm lòng độc giả với các tác phẩm thiếu nhi phong phú. Ông đã được vinh danh bởi Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học – Nghệ thuật Đợt 1 (1996) với nhiều tác phẩm nổi tiếng như Dế Mèn phiêu lưu ký, Xuống làng, Truyện Tây Bắc, và nhiều tác phẩm khác.
Sinh ra trong một gia đình lao động ở Hà Đông cũ, Tô Hoài đã trải qua nhiều khó khăn trước khi trở thành một tác giả nổi tiếng. Sau hơn sáu mươi năm sáng tác, ông đã để lại hơn 100 tác phẩm đa dạng về thể loại và chủ đề. Bằng sự tâm huyết và nỗ lực không ngừng, ông đã góp phần làm phong phú văn chương thiếu nhi Việt Nam.
Nhà Chử là một cuốn sách đáng đọc để khám phá thêm về tài năng văn học đặc biệt của tác giả Tô Hoài và thưởng thức câu chuyện mà mọi người yêu thích.Nước tuôn chảy, hoa xuân rơi nhè nhẹ, những chú cá không ngừng lượn lờ dưới đáy sông. Hãy tưởng tượng, nếu những chú cá dạo đầu dũng cảm nào mà đến thăm quãng sông này để săn mồi, chúng sẽ phải nhìn thấy Chử nhô lên như chiếc thuyền trắng một cách yên bình trên mặt nước. Hai cái mỏ dài như chiếc đũa của chúng chăm chú hướng xuống, sẵn sàng săn những con cá không may ra trốn khỏi.Cái cảm giác phải nằm ôm lên, lật ngửa, bò lên thuyền, ngồi thở dốc. Sau một lúc, Chử mới cẩn thận nhìn quanh. Nước đã ngập sâu đến chân núi những ngày xưa. Không giống như bờ đất bên kia, dòng sông ập vào tảng đá, biến mất vào đá, chỉ còn thấy sự hùng vĩ vô tận. Các luồng nước đuổi đuổi nhau, ập vào nhau, như những đàn ngựa, đàn voi đỏ nổi lên.Với tâm trạng hồi hộp, Chử cẩn thận quan sát bờ đá. Nhưng bơi tới, xa quá. Đôi khi có thể lạc sang dòng nước khác. Nước đã tràn khắp nơi, trải qua tất cả các ngả sông, cửa sông. Liệu bên kia nước cạn đó có phải là dòng sông Cái không? Để đến sông Cái, phải bám sát sông Cái để không bị lạc. Đến khi nào mới thấy ánh trăng ló dạng.Lúc còn bé, khi bố mẹ kể về bến quê, Chử luôn tưởng tượng về bến Tự Nhiên như một hình ảnh mơ màng, nằm dưới bầu trời xanh, với bóng cây đa che phủ dưới ánh trăng. Nhưng đến khi trưởng thành, trong câu chuyện của bố mẹ, Chử thấy bến Tự Nhiên như một vùng đất sông bãi sôi động, với thuyền bè luân chuyển vào ra, cát và phù sa trắng hồng nhô lên bờ sóng. Xa xa, là những cánh đồng ngô, khoai, củ từ, lúa và rừng chuối rậm rạp. Vào mùa chuối chín, chim đua nhau bay, phủ kín bầu trời bến. Những đàn gấu, voi từ rừng sâu kéo ra bén chuối chín. Bố mẹ Chử thường nói với Chử rằng: “Ông của con vẫn ở bến Tự Nhiên dưới kia, ở một mình.”
Chử chưa bao giờ gặp ông, nhưng luôn tưởng tượng ông như đã gặp. Ông Chử mang tóc bạc phơ, mặt đỏ bồ quân, vác lưới đay, xách chiếc bê chèo, bước lên thuyền. Con thuyền cất cánh rời bến, lướt trên mặt nước trong trẻo. Mỗi khi gió thổi, râu tóc ông bay, trắng như tuyết.
Bố Chử chia sẻ: “Ngày xưa, cả gia đình ta đều sống ở bến đó. Cuộc đời trên sông, mặt trời mọc tại một nơi, khi mặt trời lặn, chúng ta lại đổi bến, không bao giờ ổn định. Chúng ta săn cá, săn mực, chưa bao giờ dừng chân, nhưng cuộc sống vốn đầy khó khăn mới khiến chúng ta tiến xa hơn, đó chính là cuộc đời con người.”
Mẹ Chử nhìn ra cửa bến và nói với bố: “Hãy đi hỏi ông.” Mời các bạn đọc tác phẩm “Nhà Chử” của tác giả Tô Hoài.