Nhà Trẻ Hoàng Gia – Huyền Sắc
Thông báo tuyển sinh tại Nhà Trẻ Hoàng Gia! Đại thúc, các đại ca trong triều ơi, hãy giao con cái của mình cho bản công chúa chăm sóc! Nơi đây có lão sư đảm bảo về năng lực giáo dục, tể tướng giảng lịch sử, Trạng Nguyên dạy văn, tướng quân hướng dẫn binh pháp, thậm chí cả nữ công cũng được Thái Hậu chủ động giảng dạy. Còn nơi nào tìm thấy môi trường học như vậy được chứ?
Nhanh nhanh đăng ký thôi! Ê! Con trai, sao lại mang trái lê ruột của gia đình mình đến đây, muốn làm quen công chúa à? Mấy tuổi thôi mà? Nhanh nhanh viết lại bài Tam Tự Kinh một trăm lần đi!
Oa! Đó là quả của bản công chúa đấy! Không phải là hạt màu đâu! Sao con trai nhà ngươi lại vẽ tranh như thế? Đi viết lại quân lữ quyền một trăm bộ đi!
Ồ, Tể tướng, không phải bạn muốn tranh giành dạy mấy em nhỏ sao, nhanh nhanh thu chúng lại!
Ồ, Hoàng Thái Hậu, cung đấu không phải để nuôi dạy từ nhỏ, mang đứa nhỏ kia đi!
Ai dám làm vấy bẩn đám trẻ con này chứ! Hãy nghĩ tới, thời đại 21 này, ngay cả khi tôi xuyên không đến, tôi cũng phải bảo vệ chúng chứ?
Triều đình yêu thích những bông hoa, và Nhà Trẻ Hoàng Gia đã ra đời!
Nam Cung Sanh cảm thấy kết quả rất tốt, lần trước nghe người nọ nói một câu là đã để ý, nhưng không quan trọng thì không cần phải làm rõ mọi chuyện. Hắn nhún vai, nói: “Ta chỉ đùa thôi, quả lê đó chỉ là thức ăn nhẹ, chính là loại này đây.” Sau đó, hắn lấy ra một quả lê màu xanh từ trong ngực, đưa tới Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y nhận quả lê, nhìn bên ngoài thì thấy giống y như quả lê của Nam Cung Sanh trong vườn U Lan. Có gì khác biệt đâu, cũng là loại màu xanh nhỏ nhắn.
Nam Cung Sanh không hiểu vì sao sau khi đến vườn U Lan của mình, Tiêu Tử Y đã tìm kiếm loại quả giống như của mình nhưng vị khác. Hắn biết rằng nàng vẫn nghi ngờ hắn không phải là Nam Cung Sanh, có lẽ đang hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại, khiến tâm trạng của nàng hỗn loạn một chút.
“Chắc là loại quả chua lắm phải không?” Tiêu Tử Y hỏi tò mò. Bất kể loại quả gì, hiện tại loại này vẫn chưa chín, cay và đắng, ngoại trừ Nam Cung Sanh, ai sẽ ăn đây chứ?
Nam Cung Sanh cười nhẹ, “Đồ ăn nhẹ ở phường Lan Vị, ăn có ngon không chứ? Nếu công chúa không tin, hãy tới phường Lan Vị ngồi thử.”
Tiêu Tử Y cảm thấy nghi ngờ, nam công tử Lan này nói chuyện cách cư xử rất kiêu ngạo, thực sự giống với Nam Cung Sanh. Nàng nhìn quả lê trong tay, không do dự đặt vào miệng.
Nam Cung Sanh nhìn Tiêu Tử Y ăn xong mào lộ ra vẻ phức tạp, không hiểu nỗi tâm trạng của nàng. Hắn nghĩ liệu nàng đang kỳ vọng điều gì? Hay muốn nhìn thấu điều gì? Chính hắn cũng không rõ.
Dù sao, nàng đã chọn lựa thay thế cho hắn. Quả lê này, không giống với quả lê trong vườn của hắn, chắc chắn sẽ tạo ra nghi ngờ về danh phận của hắn.
Nhưng Nam Cung Sanh không ngờ, Tiêu Tử Y không chỉ ăn hai quả lê của hắn, mà còn muốn nhìn chính xác vết sẹo mà anh để lại ở quả kia. Một quả trái nếu có hương vị như nhau, sẽ dễ nhận ra ngay.
Người đàn ông trước mặt đây chính là Nam Cung Sanh, phải rồi, với cái râu dày dặn trên khuôn mặt kia.
Khi nhìn kỹ, người Hán với làn da phương Tây không phổ biến lắm, và nhà Nam Cung đều rất thanh tú xuất chúng, không khả năng có biến đổi di truyền đột phá. Nhưng khi nhìn nàng trước mắt, hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó giống chị em Nam Cung, đôi mắt kia.
“Công chúa, có chuyện gì không ổn chứ?” Nam Cung Sanh phát hiện Tiêu Tử Y nhìn mình với ánh mắt đầy ngạc nhiên.Một chút tò mò.
“Không có gì,” Tiêu Tử Y thay đổi nhanh chóng, mắt rạng ngời hơn, với một góc khuất khác, cô nói, “Chỉ là trái này không ngon như tưởng, hơi bất ngờ thôi.”
“Đúng vậy, đào dùng cho bữa sáng không cần quá chua,” Ý cười tươi trên khuôn mặt của Nam Cung Sanh cũng sáng lên theo.
Tiêu Tử Y nhìn anh ta, ánh mắt cười lưu luyến trên khuôn mặt anh, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, nhìn sang bức tranh màu sắc tươi sáng bên cạnh.
Người đàn ông này bỏ lễ từ nơi trú ngụ để ra ngoài làm ăn, vậy mục đích của anh ta là gì? Aizz, cô nên làm sao bây giờ? Liệu có nên phơi bày danh tính của anh ta và bảo anh ta không cần phải giả dối nữa không? Hay tiếp tục giả vờ không biết? Nhưng dẫu sao, cũng cần phải tìm chủ đề để nói chuyện chứ nhỉ? Nếu không, đứng ngơ ngác giữa đám đông như thế này thật xấu hổ phải không? Vân Tuyển đã đi tìm Long Cơ đạo trưởng ở đâu vậy? Sao cô vẫn chưa quay trở lại đây?
…
Mời các bạn đọc câu chuyện hấp dẫn trong tác phẩm “Nhà Trẻ Hoàng Gia” của tác giả Huyền Sắc.