Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ là một tác phẩm của thể loại ngôn tình, sư đồ luyến, tiên hiệp tu chân, tình yêu chung thủy, yêu nhau giết nhau và nữ cường. Tác phẩm có tổng cộng 83 chương được chuyển ngữ bởi tangthuvien và biên tập bởi tunguyetminh.
Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ kể về Lâu Nguyệt Đồng, một nữ nhân can đảm liều lĩnh, dám bắt trò sư tôn của mình, một nam thần lục giới, thực sự là nghiệt đồ thế hệ mới. Điều bất ngờ là sư tôn của nàng lại là một thiên tài xuất chúng không rõ nguồn gốc. Mặc dù bị buộc phải tuân thủ một khế ước, nhưng dù muốn chọc đao, nàng vẫn chọc đao như thường, chỉ khi giết hắn, mọi việc trở nên không thích hợp.
Trong tác phẩm này, chúng ta sẽ cảm nhận được tình yêu và oán hận của nhân vật chính Lâu Nguyệt Đồng. Nàng là một ma nữ lạnh lùng, sắc bén, không ngần ngại vung dao giết người. Tình yêu của nàng luôn đan xen với oán hận và mưu mô, khiến cho cô không biết đâu là thật, đâu là giả. Từ những tình huống phức tạp này, chúng ta sẽ thấy được tính kiên cường, mạnh mẽ và quyết đoán của Lâu Nguyệt Đồng, nhưng cũng không thể không cảm thấy hận nàng vì những tổn thương mà nàng mang lại. Cuộc tình giữa nàng và Trình Tử Xuyên đầy gai góc, đau khổ và làm cho người đọc không thể rời mắt khỏi từng trang sách.
Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ thực sự là một câu chuyện đầy cảm xúc và đẫm máu, nơi mà tình yêu và oán hận giao đấu, khơi dậy những cảm xúc sâu thẳm trong lòng độc giả. Hãy cùng đắm chìm và khám phá câu chuyện đầy kịch tính này!Một tác phẩm đầy xúc động, nhẹ nhàng nhưng cuối cùng vẫn đánh thức tình cảm đến cuối cùng, đem lại cho độc giả một trải nghiệm mãnh liệt nhưng cũng không thiếu tàn nhẫn, từ đó cắt đứt mọi quan hệ và tình yêu giữa hai người. “Luân hồi chặt đứt nhân quả, thất tình tịch diệt đại mộng quay về…” “Thiên Đạo xa, Nhân Đạo khó, Ma đạo dễ, nhưng bước lên rồi thì vĩnh viễn cũng không thể quay đầu” “…Ta không muốn tru diệt lục giới, cũng không muốn phá hủy Thiên Bi nữa, ta chỉ cần chàng sống, bồi cùng ta trên quãng đường còn lại, có được không?” “Chỉ cần chàng còn sống… Sau này, sẽ không thế nữa.” Yêu một người từ tâm hồn, nhưng luôn coi thường một phần tâm hồn đó, thì còn cơ hội gì lấy lại. Nếu tâm hồn đối với bạn không quý trọng, chỉ một đồng một cây, tôi cũng muốn mua…***Ngày xuân như gấm, sắc cây xanh mượt, phía sau ngọn núi, dọc theo dòng sông, hoa dại nở đầy rực rỡ. Giữa đám cỏ xanh là một thân cây cao vút tận trời, cành lá xum xuê, đầy đàn tựa như cái ô che nắng, tuy mang hơi thở cổ kính nhưng cành lá lại xanh tươi như mới.Trên sườn núi, một đám thiếu niên lớn nhỏ đều có đang đẩy một cậu bé tuổi còn nhỏ, một người còn hùng hổ trào phúng: “ Đừng tưởng rằng có tên trong gia phả họ Trình thì sẽ là người của Trình gia. Chỉ là được bá phụ nhặt từ trên đường về mà thôi, ngươi có tư cách gì so tài với Diệu đệ? Nói cho ngươi biết, về sau cẩn thận một chút cho ta, nếu không ta gặp ngươi một lần đánh một lần!”Đứa bé kia ước chừng mới chỉ năm sáu tuổi, đầu tóc bị đẩy nên rối tung, quần áo cũng dính đầy bụi bặm, cậu ngồi dưới đất, không nói lời nào.Không biết là ai đẩy mạnh một cái, thân thể cậu bé ngửa ra sau, trực tiếp lăn xuống sườn núi, ngất đi dưới gốc cây, không bò dậy nổi.Vài tên thiếu niên kia bị dọa cho hết hồn, một người cả kinh nói: “ Sẽ không ngã chết chứ?”“ Ngã chết là tốt nhất!”“ Nghe nói bá phụ rất thương yêu hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì … Hay là, chúng ta đi nhanh đi.”Chờ cho bọn họ tốp năm tốp ba chạy hết, đứa trẻ dưới gốc cây mới động đậy đứng lên, dựa vào thân cây đại thụ từ từ phủi bụi trên y phục.Không khí bỗng dao động, cây đại thụ mà cậu bé đang dựa vào kia bỗng mọc ra một cành cây rất dài, đặt lên đầu cậu như đang giúp cậu chải tóc, từ trong thân cây truyền đến một giọng nam ủ dột, không nén được bực bội: “ Tử Xuyên, bọn họ lại bắt nạt ngươi!”“ Ừ.” Đứa bé kia đáp một tiếng, dường như không đem chuyện này để trong lòng, đi đến bờ sông rửa mặt, lộ ra gương mặt trắng nõn, sau đó mới lẳng lặng kể lại: “ Hôm nay khống chế không tốt, tỉ thí thắng Trình Diệu.”“ … Người khác đều liều mạng muốn thắng, ngươi hết lần này đến lần khác lại nghĩ cách muốn thua. Lần nào cũng thua như vậy, thật không tốt chút nào!”Khuôn mặt trắng nõn như bánh bao kia ngước lên suy nghĩ một chút, “Thua khó hơn thắng.”Giọng nói đó cực kỳ vô tội thành thật, cái cây đành thở dài.Trình Tử Xuyên đang sống ở Trình gia, nơi đã từng nổi danh nhất tu chân giới, chỉ là Trình gia ngày càng suy yếu, hiện tại cũng chỉ có thế lực hạng ba của toàn giới, vất vả lắm mới có một Trình Diệu thiên tư rất cao, được coi là bảo bối cũng là chuyện thường, đáng tiếc, chuyện của Trình Tử Xuyên trong Trình gia lại rối rắm vạn phần.Trình gia cực kỳ coi trọng huyết mạch truyền thừa, lúc trước vì huynh trưởng của tộc trưởng Trình Yên nhiều năm không có con, miễn cưỡng mới để Trình Tử Xuyên vào gia phả. Vốn làm thế cũng chỉ để vợ chồng Trình Yên yên tâm dưỡng ngoạn, không ngờ thiên phú của Trình Tử Xuyên so với Trình Diệu cũng không thua kém là bao. Nếu hài tử này là hàng thật giá thật của Trình gia, bọn họ nhất định sẽ vui sướng đến phát điên, nhưng Trình Tử Xuyên lại không phải, tuy có tên trong gia phả, xét cho cùng thì vẫn là người ngoài.Mà nếu đã là người ngoài, làm sao có thể để thiên tài thực sự của Trình gia bọn họ bị lấn át? Huống chi, Trình Diệu còn là con ruột của tộc trưởng.“ Không bằng ngươi trực tiếp thắng hắn đi, hoặc là dứt khoát nói cho phụ thân ngươi biết có người bắt nạt ngươi …”“ Không được.” Trình Tử Xuyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng nói chuyện lại vô cùng có lý lẽ.Phụ thân mẫu thân đã nuôi dưỡng ta, ta vẫn chưa trả ơn đủ, làm sao có thể khiến họ bận lòng vì ta.” Khi lần đầu bị bắt nạt như vậy, hắn đã tỏ ra tức giận và kể cho phụ thân nghe, nhưng sau đó không chỉ không giải quyết vấn đề mà còn gây phiền toái thêm cho ông, từ đó trở đi, hắn không bao giờ kể nữa. Những tình huống như vậy cũng không khó xử phải không, chỉ cần cho người khác lăn vài vòng trên đất là được, những lời nói khó nghe thì vào tai này ra tai kia… Người đang làm, trời đang nhìn, phong thủy luôn thay đổi. Nếu không quá nghiêm trọng, cậu cũng không nên đọng lại những chuyện này trong lòng. Cành cây dài rụt về, sau đó nổi lên một cây trâm gỗ được mài dũa cực kỳ tinh xảo. “Vậy ngươi bị bắt nạt vô ích sao?” Trình Tử Xuyên nhận lấy, chỉnh lại tóc một lần nữa, không vội vàng mà cũng không chậm trễ đi quanh gốc cây vài lần, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại mang theo vài phần tiên phong đạo cốt. Hắn dường như đang thì thầm: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.” (Đạo Đức Kinh Dịch: “Người trọn hảo giống in làn nước, Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh.”) “Sao vậy?” Giọng nói của Phù Tang như cười mà không cười. “Thế tục như mây bay, ta truy tìm, đó là con đường lớn.” Đứa trẻ nghiêm túc nói. Phù Tang nhìn tiểu oa nhi đang tỏ ra kiêu ngạo, cười, “Con còn nhỏ tuổi, tâm đã cao ở đâu mà xa! Ngươi học phong cách ấy từ đâu mà ra?” “Đọc sách.” Trình Tử Xuyên quay đầu, cầm nhánh cây nói, “Phù Tang, hãy sớm trở thành một con người, một ngày nào đó khi ta rời khỏi gia đình Trình, sẽ cần ngươi giúp đỡ.” “Quả nhiên vẫn là đứa trẻ, thực sự ngươi không biết rằng con đường lớn chỉ đủ cho một người đi sao?” Phù Tang xà mặt nói, giọng vừa bất mãn lại vừa ẩn chứa ý cười, “Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, lúc nào con cũng có thể thay đổi, chắc chắn sẽ hoàn thành trước khi ngươi rời khỏi gia đình Trình.” Trình Tử Xuyên tươi cười, ngồi gọn dưới tán cây, nghiên cứu một cách nghiêm túc. Linh khí vô biên hội tụ, bao bọc hình dáng nhỏ bé như hòn ngọc. Nếu có ai đó ở đây, họ chắc chắn sẽ kinh ngạc với cách cậu tu luyện không giống ai. Phù Tang thở dài trong im lặng. Gió thổi, cành lá rơi rụng, giúp cậu đẩy gió, chắn mưa và ngăn chặn sự theo dõi từ người khác. Cho đến bây giờ, tương lai tươi sáng chỉ tồn tại trong trí tưởng. Chưa đầy một tháng sau, Trình Tử Xuyên đã phải đối mặt với mặt đen tối thực sự. Cậu đứng trước ban thờ của gia đình Trình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trình Lập, tộc trưởng gia đình Trình, nhìn cậu một cách nghiêm túc, sau lưng có những vị lão bá hỗ trợ, “Tử Xuyên, ta hỏi ngươi, ngươi là người của gia đình Trình phải không?” “Đúng.” Trình Tử Xuyên trả lời bình tĩnh. Mang đến bạn đọc trải nghiệm cuốn sách thú vị “Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ” của tác giả Ninh Dung Huyên.