Nhất Ngôn Thông Thiên – Hắc Huyền, là một tác phẩm mới rất đáng chú ý từ tác giả Hắc Huyền, đặc biệt nếu bạn đã từng đọc Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo.
Tôi thực sự rất thích phong cách viết của Hắc Huyền với sự kết hợp hoàn hảo giữa võ nghệ, tình yêu và một chút hài hước, logic điều chỉnh vừa phải.
Lâm Sơn Trấn nằm ở biên thùy Phổ Quốc, nằm gần dãy núi Vạn Hằng cao ngất ngưởt, một nơi yên bình với cảnh đẹp hữu tình. Có một tiểu đạo sĩ đáng yêu, với gánh nước trên vai, tạo nên bức tranh hình quê hương yên bình.
Câu chuyện nhẹ nhàng nhưng cuốn hút, khơi gợi những cảm xúc tươi mới, đem đến cho người đọc những phút giây thư giãn và sảng khoái. Đọc “Nhất Ngôn Thông Thiên – Hắc Huyền” chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng.Phí mất một thùng nước.
Khò khè, khò khè.
Gần nửa thùng nước rơi xuống vườn rau, còn phần nhiều là đổ xuống chuồng heo bên cạnh vườn. Trong chuồng, một con heo đen nhỏ toàn thân sũng nước, thế nhưng nó không sợ mà ngược lại còn khò khè líu ríu kêu lên đầy sung sướng. Trận nước lạnh này như một trận tắm rửa khiến nó đầy thống khoái.
“Khò khè, khò khè!”
Tiểu đạo sĩ ngồi xổm xuống ngoài chuồng heo, phát ra tiếng kêu tương tự con heo đen nhỏ này, vừa bắt chước tiếng heo kêu vừa cười ngây ngốc.
Đạo quán nghèo khó làm sao mua nổi heo. Cho nên heo này không phải là heo nhà mà là một con heo rừng nhỏ Từ Ngôn nhặt được trong núi khi hắn được khoảng mười tuổi, rồi mang về đạo quán nuôi dưỡng. Nuôi một hơi bốn năm năm nay, heo rừng cũng trở thành heo nhà rồi, thậm chí còn được đặt cho cái tên là Tiểu Hắc. Thế nhưng nuôi nấng thế nào đi nữa thì đầu heo này vẫn không lớn lên chút nào, mấy năm trời nhưng cân nặng cũng chỉ xấp xỉ mãi chừng mười cân.
“Từ Ngôn, ngươi vừa đi gánh nước về sao?”
Lão đạo sĩ cao tuổi đi từ mé bên kia bước đến, nhìn qua thùng còn lại hơn một nửa nước bên trong rồi nhìn tiểu đạo sĩ đang ngồi ngoài chuồng nói chuyện với heo, lắc đầu nói.
“Đứa nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát này, học ai không học, lại học heo làm gì. Ngươi không thấy mệt sao?”
“Không mệt a sư phụ, rơi rớt có vài cân nước mà thôi, coi như là quét phố đi.” Tiểu đạo sĩ rất nghiêm túc nói: “Không phải người từng nói qua heo sống còn tiêu dao hơn so với người sao. Bởi vì heo không có đầu óc, cho nên hàng ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù trước mắt là dao mổ cũng vẫn ăn uống được ngon lành, vẫn ngủ được say sưa.”
“Thế nhưng mà ngươi có đầu óc.” Lão đạo sĩ giận dữ.
“Ta sẽ cố hết sức đem đầu óc giấu kín đi.” Tiểu đạo sĩ cười hì hì đáp.
“Một khi heo đủ lớn, thì nhất định sẽ bị đồ tể giết mổ.” Giọng nói của lão đạo sĩ lại trở về bình thản.
“Người thì cũng sẽ chết già, chết bệnh, chết đói. Rốt cuộc cũng không phải bị địa phủ bắt đi sao?” Nói xong, Từ Ngôn đưa tay qua chấn song chuồng vỗ vỗ lấy đầu heo Tiểu Hắc, nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta sẽ không ăn thịt Tiểu Hắc.”
Dường như dưới góc nhìn của Từ Ngôn thì vận mệnh của người và heo cũng không khác nhau là mấy. Có chăng chỉ là heo không có phiền não, còn người, lại rất nhiều phiền não.
“Đứa nhỏ ngốc! Vi sư kêu ngươi học heo vô lo, chứ có kêu ngươi học ở heo ngu si đần độn đâu!”
Lão đạo sĩ tức giận vớ lấy đòn gánh làm bộ muốn đánh, còn tiểu đạo sĩ thì đã nhanh chân cười cười chạy ra xa.
Ném đòn gánh đi, lão đạo sĩ nhìn theo bóng lưng tiểu đạo sĩ, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ khổ sở, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Mấy thứ không sạch sẽ người khác không nhìn ra thì ngươi lại một mực nhìn rõ ràng, hài tử số khổ…”
Sống nương tựa vào nhau đã mười mấy năm, lão đạo sĩ biết rõ lý do Từ Ngôn luôn thân thiết với con heo Tiểu Hắc trong chuồng, cũng thừa biết vì sao hắn luôn biểu hiện ra vẻ đần độn như heo. Vì chỉ có đầu heo Tiểu Hắc mới có thể ở trước mấy thứ không sạch sẽ kia mà vẫn vét sạch đồ ăn trong máng một cách ngon lành, cũng vẫn có thể trước mặt mấy thứ không sạch sẽ đó mà thản nhiên nằm ngủ ngáy o o …
Sự nhạy cảm của động vật, cường đại hơn con người nhiều lắm.
Một vài thứ con người không nhìn thấy nhưng động vật lại có thể dễ dàng phát giác ra. Ngoại trừ con heo Tiểu Hắc, toàn bộ đám súc vật, hoặc cả chim chóc sâu bọ…khi nhìn thấy bóng đen không thuộc về dương gian xuất hiện đều chọn cách tránh xa.
Lão đạo sĩ ho khan, sau nửa ngày mới ngừng được. Lão cười khổ một tiếng rồi múc lấy một ca nước trong, tưới lên vườn rau. Ở đó, là những mầm non xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng.
Một con bọ cánh cứng ngốc nghếch vừa mới đáp xuống chiếc lá xanh, bị nước xối ướt đẫm nhưng vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Ngốc đến mức khiến người khác phải xem thường, thậm chí vài con kiến nhỏ còn bò lên bò xuống trên người cũng không khiến nó động đậy chút nào. Mãi đến khi có một con kiến rất lớn đầy uy phong đang chuẩn bị đạp lên người con bọ để bước lên chiếc lá xanh ấy. Con bọ ngốc mới tránh cái gọng kìm trên miệng con kiến, một ngụm gắt gao cắn chặt lấy nó.
LãoTài tử của từ Ngôn Thông Thiên hiểu rõ toàn bộ quá trình săn mồi của bọ cánh cứng, không thể kiềm chế được cảm xúc và bắt đầu cười: “Có thể làm đầu heo được. Một số con heo, thậm chí có thể ăn thịt hổ…”
Từ Đạo Viễn, một lão đạo sĩ, đã nhận nuôi một cô nhi mười lăm năm trước. Đứa bé mới sinh khỏi không khóc ồ lên mà chỉ y y như đang nói, do đó lão đặt tên cho bé là Từ Ngôn.
Dù cơ thể yếu ớt và bị bệnh, chỉ có vết chai trên lòng bàn tay là chứng minh rằng lão không phải là người bình thường. Suốt mười mấy năm qua, mặc dù lão không bao giờ phô trương tài nghệ võ học, nhưng lão chỉ dạy cho Từ Ngôn một kỹ năng Phi thạch vô cùng tuyệt vời.
Từ Ngôn ném viên đá, như một nghệ sĩ xiếc.
Tường rào của đạo quán không cao, giờ đây một vài đầu của trẻ nhỏ đã ló ra, hét to lên: “Từ Ngôn, đi bắt vài món dân dã đi. Chắc thỏ ở Lão Phần Sơn rất béo!”
Những đứa trẻ nhỏ ở nhà ngheo nằm trong sơn trấn, không có thịt ăn quanh năm, việc bắt được một số món dân dã là niềm vui duy nhất của họ. Nếu bắt được vài con thỏ hoặc gà rừng, các em sẽ có một bữa ăn tốt hơn, dĩ nhiên cũng không thiếu những đứa con nhà giàu năng động tham gia.
“Vâng!”
Từ Ngôn đáp lại, quay trở lại phòng và nhặt một cái xẻng nhỏ, đồng thời cất bánh nướng vào áo. Sau đó, chạy ra ngoài Thừa Vân Quán, cầm theo một sợi dây đỏ.
Nhóm trẻ đang chờ ở ngoài, họ thấy Từ Ngôn ra khỏi không khí hân hoan, hét lên và cùng nhau chạy ra khỏi sơn trấn. Chỉ cần có Từ Ngôn, bọn họ chắc chắn sẽ có được mồi.
Việc bắt thỏ bằng kỹ năng Phi thạch, ngoại trừ Từ Ngôn, không ai có thể thực hiện được.
Những đứa trẻ nhà nghèo lên núi bắt mồi chỉ là vì tiện đường, trong khi công việc chính của họ vẫn là đốn củi. Dù trông họ bé nhỏ, nhưng mỗi đứa đều có sợi thừng quấn quanh eo. Một vài đứa còn mang theo con dao mòn vặt sau lưng, nếu không bắt được thỏ rừng, họ vẫn về với một bó củi.
Các em trẻ khác đã chạy trước. Bước chân của Từ Ngôn chậm lại, cuối cùng đứng lại ngoài Thừa Vân Quán hơn mười trượng.
Mặt trời cao nguyên, trời trong xanh không mây, chỉ có một mặt trời rực rỡ. Bỗng nhiên trên khuôn mặt bé nhỏ của Từ Ngôn nổi lên một vệt đen. Anh thở một hơi sâu, như vừa quyết định một điều khó khăn. Từ Ngôn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa của đạo quán, mày nhăn lại. Sau đó, anh chạy theo nhóm trẻ nhỏ đang chạy ra khỏi sơn trấn.
Mười lăm tuổi, tuổi của sự ngây thơ và hồn nhiên. Không ai ở tuổi này có thể giấu được bản chất thật của mình. Dù trong mắt người khác Từ Ngôn có vẻ khờ dại, nhưng đối với lão đạo sĩ, anh là một thiếu niên thông minh tuyệt vời, không ai giống bản thân anh.
Không ai muốn làm đầu heo, nhất là kéo dài suốt sáu bảy năm.
Ngoại trừ lão đạo sĩ, không ai hiểu được nỗi đau trong lòng của Từ Ngôn. Chỉ khi là đầu heo, anh mới có thể thấy những cảnh khác thường mà người khác không thể nhìn thấy.
Từ khi nhỏ, anh đã thấy những thứ kì lạ.
Như những nguyên tử bay trong khu rừng, như con chim quái bay lượn giữa đám mây đen, như người phụ nữ lang thang trong những ngày gió rét, hoặc như…quỷ!
Khi Từ Ngôn đứng ngoài đạo quán, người khác chỉ thấy hai cánh cửa lớn trống trải, nhưng trong mắt anh xuất hiện hai bóng dáng đồng hành, một đen một trắng. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của họ, nhưng Từ Ngôn có thể biết được họ là ai.
Quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường!
…
Mời bạn đọc cuốn sách Nhất Ngôn Thông Thiên của tác giả Hắc Huyền.