Nhất Niệm Vĩnh Hằng – Nhĩ Căn
Cuốn sách “Nhất Niệm Vĩnh Hằng” thực sự là một tác phẩm đáng để đọc. Nhất niệm biến thành biển cả, nhất niệm trở thành nương dâu, nhất niệm thắng trăm Ma, nhất niệm hạ sinh vạn Tiên. Chỉ duy nhất niệm của chúng ta… là vĩnh hằng.
Nhĩ Căn, với hai tác phẩm ấn tượng là “Cầu Ma” và “Tiên Nghịch”, hứa hẹn sẽ mang đến cho chúng ta một tác phẩm xuất sắc khác.
Câu chuyện bắt đầu ở Mạo Nhi Sơn, một ngọn núi yên bình bên trong Đông Lâm sơn mạch. Tại đây, có một thôn làng với dân phong thuần khiết, sống một cuộc sống bình yên, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Khi thiếu niên Bạch Tiểu Thuần chuẩn bị bước vào cuộc hành trình tu tiên, cả thôn dân đều tràn ngập sự tiếc nuối, nhưng cũng tràn đầy hy vọng cho tương lai của hắn.
Với sự chăm sóc từ Nhị Cẩu và sự khích lệ từ lão giả, Bạch Tiểu Thuần quyết tâm bước đi trên con đường trở thành tiên nhân.
Cuộc hành trình của Bạch Tiểu Thuần hứa hẹn sẽ đầy kịch tính và sâu sắc. Để theo dõi cuộc phiêu lưu đầy thú vị này, bạn hãy sẵn sàng khám phá trang kế tiếp của cuốn sách “Nhất Niệm Vĩnh Hằng”.Bạch Tiểu Thuần nín thở trước cái cây nhang trong lòng bàn tay. Hãy cùng tôi khám phá hành trình kỳ diệu của hai nhân vật này trên núi Mạo Nhi Sơn trong cuốn sách hấp dẫn này.Địa ngục ôn nhu đã khép lại và sự yên bình đã trở về. Bạch Tiểu Thuần bất ngờ, anh nhìn lên thấy người đàn ông tuổi trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Thiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần ngần ngại hỏi, giọng nói không chắc chắn, vừa đó với vụt lấy một cây búa ẩn sau lưng.
“Tôi là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu thân của gia Bạch?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như dòng điện, không để ý đến cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá đối phương. Anh thấy người trước mắt này có lông mày xanh, đôi mắt đẹp, hơi giống với người xưa kia, tư chất không tồi, sự lo âu trong lòng anh giảm bớt một phần.
“Đúng vậy, bề trên là hậu thân của gia Bạch, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt, nhẹ giọng trả lời. Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng anh đưa thẳng.
“Tôi hỏi ngươi, chỉ đốt một cây nhang, tại sao đã đốt ba năm!” Tu sĩ trung niên này mở miệng nhẹ nhàng, hỏi vấn đề anh đặt suốt ba năm qua.
Nghe câu hỏi, tâm trí Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng hoạt động, sau đó ngắm nhìn hơi phiền muộn xuống làng xa xôi dưới chân núi.
“Tôi là người trọng tình trọng nghĩa, không lòng tự bỏ các người thân kia. Mỗi lần tôi đốt nhang, họ đều không cho tôi đi. Hôm nay họ còn đau lòng vì tôi rời đi.” Tu sĩ trung niên sửng sốt. Lý do này anh không từng nghĩ đến, vẻ lo lắng trong mắt anh giảm thêm một chút. Từ lời nói, anh nhận thấy bản tính của người này cũng không tồi. Nhưng khi anh nhìn xuống làng dưới chân núi, sử dụng thần thức, nghe thấy tiếng chuông và tiếng hoan hô vì việc Bạch Thử Lang đã rời đi, diện mạo anh trở nên khó chịu. Anh cảm thấy đau đầu. Người trước mắt này dường như hiền lành, vô hại, nhưng trong lòng lại ẩn chứa những ý đồ kỳ quặc xấu xa.
“Nói thật!” Tu sĩ trung niên vừa nghiêm mắt, vừa quát lên như cơn sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, hoảng sợ đến mức cơ thể run lên.
“Điều đó không phải là lỗi của tôi. Cây nhang của ngươi, mỗi lần tôi đốt, sấm sét kéo theo, gần như một vài lần đến gần thì chết. Thoát khỏi ba mươi ba lần không dễ dàng.” Bạch Tiểu Thuần tỏ ra đáng thương.
Tu sĩ trung niên nhìn anh, im lặng một lúc.
“Ngươi đã sợ như vậy, tại sao vẫn dám đốt nhang hơn mười lần?” Tu sĩ trung niên chậm rãi nói.
“Tôi sợ chết! Không có thần nào có thể sống mãi chứ? Tôi muốn sống!” Bạch Tiểu Thuần nói khẩn trương.
Tu sĩ trung niên lại im lặng. Anh thấy quyết tâm của anh đáng khen ngợi, chỉ cần thử dùng chút ma lực, có thể thay đổi tâm tính. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một chút, anh gói quần áo quanh Bạch Tiểu Thuần, biến thành một cầu vồng và bay thẳng về phía chân trời.
”Đi theo ta.”
”Đi đâu? Bay quá cao rồi…” Bạch Tiểu Thuần nhận ra anh đang bay trên trời, dưới chân là vực sâu, mặt mày tái nhợt, vứt búa, giữ chặt đùi của tiên nhân.
Tu sĩ trung niên nhìn xuống, buộc phải nói.
“Linh Khê Tông.”
…
Mời bạn đọc cuốn sách Nhất Niệm Vĩnh Hằng của tác giả Nhĩ Căn.