Nhất Thụ Nhân Sinh là một câu chuyện hiện đại về tuổi trẻ và những khổ đau, ngợp tràn trong họ. Khoảnh khắc cô quạnh giữa thành phố ồn ào của Tạ Nhất khiến người đọc không khỏi đồng cảm. Tuy tâm trạng truyện đôi khi buồn thấu tim, nhưng luôn tồn tại tia hy vọng. Mỗi nhân vật đều sở hữu sức mạnh và khả năng chấp nhận khó khăn, khéo léo tạo nên một cảm giác sống mãnh liệt. Nhất Thụ Nhân Sinh không chỉ là về tình yêu, mà còn về sự kiên cường, đồng cảm và tự do cá nhân. Tôi chắc chắn bạn sẽ thích câu chuyện này với cách mô tả sống động và tâm hồn sâu lắng của từng nhân vật. Đừng quên cơ hội đọc bản dịch tuyệt vời từ Lâm Hiên, nâng cao trải nghiệm của bạn với những đoạn thơ ý nghĩa và đẹp mắt nhấn mạnh thêm chiều sâu của truyện.Cuốn sách “Nhất Thụ Nhân Sinh” mang đến cho độc giả những cảm xúc khó nói bằng lời. Được rất nhiều người đánh giá cao và yêu thích, đây thực sự là một tác phẩm đáng đọc. Câu chuyện về hai nhân vật chính không chỉ đơn thuần mà còn sâu sắc, gần gũi như những người bạn thân thiết của chúng ta. Điểm đặc biệt của sách chính là khả năng nhận lỗi, hối hận và sửa sai một cách chân thành của nhân vật chính. Điều này tạo cho câu chuyện một sự chân thực và ấm áp, khiến người đọc cảm thấy thấu hiểu và đồng cảm với họ. Nếu bạn yêu thích thể loại đam mỹ, “Nhất Thụ Nhân Sinh” chắc chắn là một lựa chọn đáng giá.Tôi đã đọc cuốn sách với tâm trạng hoàn toàn khác biệt, cuốn Nhất Thụ Nhân Sinh của tác giả Priest thực sự đã làm cho trái tim tôi rung động. Tớ thương Tạ Nhất, con người với cốt cách mạnh mẽ và sự kiên trì vượt qua khó khăn. Tớ cảm thấy xúc động với những cảm xúc chân thành của cậu dành cho Vương Thụ Dân. Cuộc sống đầy biến động của họ đã làm tôi tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn. Priest biết cách kể chuyện một cách sâu sắc và chân thực, giữ cho câu chuyện trở nên rất đời thường và đầy cảm xúc. Đọc xong, tôi ngẫm nghĩ về sức mạnh của tình yêu và khả năng vượt qua định kiến. Bạn nên đọc cuốn sách này nếu muốn thấy được sự ấm áp và cảm xúc từ trang sách.Lần đầu tiếp xúc với cỏ lay dưới làn gió, anh ta chạy trốn; lần thứ hai, muốn nắm tay người đó, anh ta e ngại – Vương Thụ Dân không dám – không dám thoát khỏi những ràng buộc, không dám bước vào tương lai mơ hồ.
“Ở trên thế gian này, có hàng loạt sợi tơ bám lấy mỗi người. Chiếc tơ ấy có tên gọi là khuôn phép.”
Tạ Nhất luôn tự trách bản thân vì tình yêu đồng giới, còn Vương Thụ Dân thì bị những ràng buộc quen thuộc kìm kẹp đến tận xương tủy, không dám tiến về phía trước. Họ bị ảnh hưởng đến mức không thể phản kháng với định kiến.
“… đã từ hàng ngàn năm trước, những ràng buộc ấy đã xâm chiếm vào tâm trí. Chúng ta là dân tộc linh hoạt nhất, nhưng cũng là dân tộc cứng đầu nhất.”
Priest thở dài với cảm xúc nặng trĩu khi đọc câu chuyện đau lòng này.
Nhưng may mắn, Tạ Nhất từng bước chấp nhận tình yêu của mình, còn Vương Thụ Dân, dù trưởng thành muộn, cũng tìm cách thúc đẩy bản thân trở thành một người đàn ông kiên cường. Anh ta rời bỏ tổ ấm, băng băng khắp nơi xa lạ, hy vọng một ngày sẽ đủ mạnh mẽ, đủ can đảm…
“Phải rời khỏi nơi khiến tôi không thể trưởng thành. Phải được tự do, được mơ mộng, và được can đảm thổ lộ những suy nghĩ giấu kín suốt mấy năm qua…”
Đủ can đảm để vượt qua những ràng buộc mang tên khuôn phép, để ôm lấy người yêu và thổ lộ tình cảm chân thành.
Vương Thụ Dân yêu Tạ Nhất, đủ yêu để sẵn lòng chạy đến dẫu hoa đã tàn, dù người kia có e dè hay không còn tình cảm, dẫu… chẳng có hy vọng. Những nỗ lực của Vương Thụ Dân để chinh phục Tạ Nhất khiến tôi cảm thấy hết sức dễ thương, may là Tạ Nhất vẫn yêu anh – vẫn yêu đến mức không thể từ chối những nỗ lực của anh, dù cho Vương Thụ Dân không phải tổng tài bá đạo hay siêu thông minh để có thể thực hiện những hành động lãng mạn, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, chỉ biết cố gắng yêu thương bằng những điều đơn giản nhất.
“Vương Thụ Dân làm việc vất vả, ngoại trừ công việc, chẳng có thú vui hay giải trí gì cả, lúc rảnh rỗi lại liên tục gọi điện cho một số người.”
“Vương Thụ Dân đưa miếng thịt cho Tạ Nhất, nhẹ nhàng nói, “Em không thích ăn cay nên anh không cho ớt.”
Tạ Nhất sững sờ một chút, nhìn Vương Thụ Dân, không quen với sự chu đáo, “Umm… cảm ơn.”
Khi đọc Nhất Thụ Nhân Sinh lần đầu, tôi tự hỏi vì sao Tạ Nhất lại yêu một người như Vương Thụ Dân? Nhưng khi đọc lại, tôi mới thấy rằng, thật sự Vương Thụ Dân rất ấm áp, dù có nơi đơ đẩy và vụng về trong tình yêu, anh vẫn là người chân thành với những người mình yêu. Sự chân thành và ấm áp của Vương Thụ Dân có lẽ làm tan chảy trái tim lạnh lùng của Tạ Nhất, dù có khi cũng gây ra đau khổ.
Do đó, “đợi cậu đợi đến hoa cũng tàn”. Khi hoa đã phai, cậu mới xuất hiện. Cậu đến để cùng chung bước với hoa mới nở.
Tạ Nhất yêu Vương Thụ Dân, không cần suy nghĩ phức tạp, chỉ cần quan sát những hành động của anh, tôi biết rằng cậu luôn yêu Vương Thụ Dân. Từ khi còn bé đến lớn lên, khi trở thành một người đàn ông chín chắn, Tạ Nhất vẫn khao khát sự ấm áp của người kia, chỉ một mình. Vương Thụ Dân thừa nhận trái tim anh chỉ đủ chỗ cho một người.
Vì vậy, sau nhiều bước lạc, sau những tâm sự đắn đo, họ cuối cùng đã tìm về bên nhau.
Ngoài tình yêu của các nhân vật chính, tình thương của cha mẹ cũng luôn rực rỡ trong câu chuyện. Lần đọc lại truyện Nhất Thụ, từ việc muốn tìm hiểu thêm về tình cảm giữa hai người, tôi bất ngờ đọc đoạn của mẹ Vương Thụ Dân, cũng là mẹ nuôi của Tạ Nhất – Giả Quế Phương, tôi thực sự muốn chia sẻ vài điều…Hãy thảo luận về cuốn sách về vợ chồng nhà Vương.
“Trước đây tôi đã xem TV… chương trình đó là gì nhỉ? Phát sóng về một ông lão cao tuổi, mù và sống lang thang ăn xin, nỗi chua chỉ đau lòng khi phải nuôi con một mình. Bà chỉ lo lắng vì đứa con phải sống một mình bên ngoài, chịu đói khát, lạnh lẽo và không có nơi trú ngụ cũng như tài chính…”
“Con đừng đùa mẹ nuôi! Mẹ nuôi đã sống đến tuổi này, chưa từng gặp điều gì chưa? Mẹ đã thấy có người ban ngày lao động mệt nhọc, ban đêm ấp mình trong lều rách để ngủ… Nghe nói nhà con vào mùa đông không có hệ thống sưởi ấm… Và khi trời lạnh quá… Mỗi ngày mẹ đều theo dõi dự báo thời tiết, nghe nói hôm nay ở Thượng Hải dưới 0 độ, làm sao con sống được chứ?”
Sống sao chứ con?
Câu hỏi này khiến tôi rơi nước mắt. Bỗng cảm thấy như thể mình là Tạ Nhất, bao nhiêu nỗi đau tự tôn bắt đầu gợn lên trong lòng, chỉ muốn chạy về ôm mẹ và khóc òa. Suốt cuộc đời, chỉ có đôi ông bà ấy quan tâm và yêu thương mình nhất, luôn xem mình như một đứa trẻ, luôn lo cho từng chi tiết đến mức phiền lòng. Nhưng chỉ có tình cảm của họ mới thực sự ấm áp và chân thật nhất.
Bên cạnh đó, “Nhất Thụ Nhân Sinh” là một câu chuyện đậm chất thơ của tác giả Priest mà tôi biết. Có lẽ một phần cũng là do Lâm Hiên đã chỉnh sửa câu chuyện này.
“Mộng mơ mình hái lá xanh
Rơi ngoài hiên tre gợn nắng chiều thoáng
Nhớ anh mình nhung nhớ mơ màng
Giỏ lá lỡ có chưa trăng vỡ kia.”
Sự kết hợp giữa việc đọc “Nhất Thụ” với bản chỉnh sửa của Lâm Hiên cũng là một sự kỳ duyên, cảm giác của câu chuyện này phản ánh rất đúng với phong cách văn của Lâm Hiên, một nỗi buồn sâu lắng màu kỹ lại tỏa sáng qua những ý thơ, các từ ngữ chân thành đến xót xa.
Tóm lại, đối với tôi, “Nhất Thụ Nhân Sinh” là một câu chuyện đáng đọc. Dù vẫn còn một số lỗi, dù lời văn chưa hoàn thiện nhưng “Nhất Thụ” chính là câu chuyện quý giá mà tôi may mắn được đọc khi còn trẻ, để có cái nhìn về cuộc sống, tình yêu, sự quan tâm và nỗ lực không ngừng của những con người bình thường.
“Nhất Thụ Nhân Sinh”, mỗi người chúng ta đều chỉ có một cây đời mà thôi.
Dù bao nước luồn nước chảy
Chỉ mong tìm thấy một tấm lòng bạn.
(Ly Tao/Khuất Nguyên/ Nhượng Tống dịch)
Hãy đọc “Nhất Thụ Nhân Sinh” của Priest, bạn nhé.