Sau cái chết của bố, bốn đứa trẻ phải tìm đến ngôi nhà của ông bà ngoại – nơi mà mẹ chúng đã bị từ bỏ, để tìm sự an ủi. Gia đình sống trong ngôi nhà kia, mẹ đã giấu lũ trẻ trên tầng áp mái hy vọng rằng người cha sẽ tha thứ. Nhưng liệu các em có thoát khỏi cảnh này hay không? Cuốn tiểu thuyết này mang đến một cốt truyện thực tế, ngay sau khi được xuất bản đã gây tiếng vang.
Những Bông Hoa Trên Tầng Áp Mái vẫn còn ảm đạm trong tâm trí tôi. Khi biết sự thật đằng sau ý định xấu xa của người mẹ lừa dối lũ trẻ, lòng tôi rưng rưng, cảm thấy sự đau đớn từ sự phản bội đó. Điều mà tôi từng hy vọng khi bọn trẻ sẽ được tự do ra khỏi tầng áp mái tối tăm, thoát khỏi những định kiến cay nghiệt, chất vấn tâm hồn từ những người thân thiết như ông bà ngoại. Có lẽ nếu ông bà ngoại chính là kẻ gây ra tất cả nỗi đau cho lũ trẻ (không phải người mẹ), thì tâm trạng sẽ dễ chịu hơn. Chris đã yêu thương và tin tưởng mẹ hết mực, mặc cho sự hiểu lầm sau này. Cathy cũng dấy lên trực giác mạnh mẽ, nhưng sau đó luôn tự trách mình ích kỷ, tưởng ác về mẹ. Mọi sự thật khó tin. Ai ngờ rằng người mẹ đã lừa gạt “những đứa con yêu” của mình vì tiền – thứ mà người mẹ tôn thờ. Và đáng thương cho những đứa trẻ, phải trốn lẩn trong một không gian từ biệt thế giới bên ngoài, không được yêu thương, không được quan tâm, luôn tin tưởng vào những lời hứa vô trách nhiệm của người mẹ, hy vọng vào tình yêu của người sinh ra họ, và vào công lý… Cory bé nhỏ phải rời bỏ cuộc sống quá sớm, chưa trải qua niềm vui sống, chưa biết gì về con người, chưa hiểu sự đáng sợ trong cuộc sống. Cô bé ra đi mà chưa được tắm dưới ánh nắng ấm, như những hy vọng trẻ thơ em ước nguyện thông qua lời hát và giai điệu ngây ngô. Về tương lai của Cathy, Chris, Carrie ra sao thì chưa ai biết. Hi vọng rằng mọi thứ sẽ ổn hơn, khi các em được sống hòa nhập vào thế giới này, nơi không phải lúc nào cũng có những kẻ lừa dối, phản bội như mẹ và ông bà ngoại của họ. Và bởi ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, như bố của các em từng nói. Không có đứa trẻ nào sẽ bị nhốt trên tầng áp mái như các em đã từng phải trải qua, chắc chắn…
“Có lẽ tôi nên tô màu vàng cho hy vọng giống như ánh mặt trời mà hiếm khi chúng ta được thấy… Vì chúng ta cũng giống như những bông hoa trên tầng áp mái, những bông hoa bằng giấy. Ban đầu, chúng tươi sáng, nhưng dần trở nên xám xịt qua thời gian đầy ac mộng, lo lắng và đau khổ. Chúng ta bị giam giữ bởi hy vọng, và rồi lại bị cầm giữ bởi lòng tham. Nhưng chúng ta chưa bao giờ tô màu vàng cho những bông hoa giấy của mình.”
Câu truyện “Những Bông Hoa Trên Tầng Áp Mái” bắt đầu như vậy…
Tôi phát hiện câu chuyện này trên diễn đàn khi tìm kiếm sách trên mạng, và sau khi đọc, tôi không ngờ rằng nó lại thú vị đến vậy. Ban đầu, tôi nghĩ nó dành cho trẻ con nhưng sau khi thấu hiểu câu chuyện, tôi nhận ra rằng nó mang đến nhiều suy nghĩ sâu sắc và cảm xúc không ngờ. “Những Bông Hoa Trên Tầng Áp Mái” kể về gia đình Dollanganger với nhiều chi tiết bất ngờ, gây sốc và đáng thương.Hãy đọc “Những Bông Hoa Trên Tầng Áp Mái” của tác giả Virginia Andrews. Câu chuyện về sự khám phá bí mật và hành trình của những đứa trẻ sẽ khiến bạn mãn nhãn. Có một kết thúc bất ngờ và đầy cảm xúc mà không ai có thể đoán trước. Cuốn sách này mang đến một thế giới đen tối, nơi tâm hồn trẻ con đầy sức sống và lòng tham của con người được khám phá một cách đầy cẩn trọng. Đọc xem làm sao những đứa trẻ này vượt qua mọi thử thách và tìm ra những bí mật kinh hoàng. Mời bạn khám phá câu chuyện hấp dẫn này ngay hôm nay!