Cuốn sách “Những người đàn ông không có đàn bà” là một tập hợp các truyện ngắn được thiết lập theo một mô-típ chung, xoay quanh chủ đề về những người đàn ông mà không có đàn bà. Tương tự như cách tác giả đã xây dựng các tập truyện trước đó, cuốn sách này cũng được tổ chức và sắp xếp một cách cân nhắc để thể hiện một khái niệm chung.
Mặc dù có những tình huống đầy kỳ lạ và bất thường, nhưng bầu không khí chung của cuốn sách vẫn giữ được sự bình tĩnh đặc trưng. Các câu chuyện không mang lại cảm giác hỗn loạn hay kinh hoàng, mà thay vào đó, chúng tạo ra một không gian bình yên mà trong đó lại chứa đựng những yếu tố bất thường, kỳ lạ.
Với những ai không quen với thế giới siêu thực của tác giả Haruki Murakami, cuốn sách này có thể là một lựa chọn phù hợp. Mặc dù không có những yếu tố siêu nhiên hay kỳ dị như trong các tác phẩm khác của Murakami, nhưng “Những người đàn ông không có đàn bà” vẫn đem lại những trải nghiệm đầy ấn tượng về cuộc sống thành thị và suy tư của con người.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà của tác giả Haruki Murakami
—-
Drive my car
Đến nay, tuy đã nhiều lần ngồi xe do phụ nữ lái, nhưng dưới con mắt của Kafuku, kiểu lái xe của phụ nữ được chia thành hai loại chính. Hoặc là lái quá ẩu, hoặc là hơi quá cẩn thận. Loại sau – có lẽ chúng ta phải cảm ơn điều này – nhiều hơn hẳn loại trước. Nhìn chung, tài xế nữ lái xe cẩn thận, nghiêm chỉnh hơn cánh đàn ông. Tất nhiên chẳng có lý do gì để phàn nàn chuyện lái xe cẩn thận, nghiêm chỉnh cả. Nhưng hình như đôi khi kiểu lái xe đó lại khiến các tài xế xung quanh bực bội.
Trong khi đó, phần lớn các tài xế nữ thuộc “nhóm lái ẩu” dường như tin rằng “mình lái rất giỏi”. Nhiều người trong số họ còn coi thường những tài xế nữ quá cẩn thận, tự hào rằng mình không như vậy. Nhưng họ lại không nhận ra, khi họ đột ngột chuyển làn, một số tài xế xung quanh hoặc là buông tiếng thở dài, hoặc là bật ra những lời không êm tai lắm trong lúc đạp mạnh chân phanh.
Tất nhiên cũng có những người không thuộc loại nào trong hai loại trên. Đó là những người phụ nữ lái xe rất bình thường, không quá ẩu cũng không quá cẩn thận. Trong số đó có cả những người lái khá chắc tay. Song ngay cả với những người như vậy, không hiểu sao Kafuku vẫn cảm nhận được sự căng thẳng ở họ. Tuy không thể chỉ rõ là cái gì, như thế nào, nhưng hễ ngồi ở ghế lái phụ, cái không khí “không êm ả” đó lại truyền sang gã, khiến gã mất bình tĩnh. Hoặc là cổ họng sẽ khô khốc khác thường, hoặc sẽ nói những chuyện nhạt nhẽo, chả đâu vào đâu để khỏa lấp sự im lặng.
Tất nhiên cánh đàn ông cũng có người lái xe giỏi và không giỏi. Nhưng cách lái xe của họ trong nhiều trường hợp lại không có cảm giác căng thẳng kia. Không hẳn là họ hoàn toàn thư giãn. Chắc chắn họ cũng căng thẳng. Nhưng dường như họ vẫn có thể phân tách một cách tự nhiên – có lẽ là vô thức – cảm giác căng thẳng đó với trạng thái của bản thân. Mặc dù đang phải vận dụng hệ thần kinh để lái xe nhưng họ vẫn có thể trò chuyện, hành động ở mức độ như bình thường. Theo kiểu việc nào ra việc đó. Kafuku không hiểu do đâu mà có sự khác biệt này.
Phân biệt nam nữ trong suy nghĩ không phải là việc gã làm thường nhật. Gã hầu như chẳng thấy có sự khác biệt năng lực giữa nam và nữ. Do đặc thù nghề nghiệp, số người gã làm việc chung chia đều cho cả hai phái, thậm chí gã còn thấy thoải mái hơn khi làm việc với phụ nữ. Phụ nữ thường hay chăm chút đến tiểu tiết và có thính giác nhạy bén. Nhưng riêng chuyện lái xe, cứ ngồi xe do phụ nữ lái, gã lại bị chi phối bởi sự thật rằng người đang cầm vô lăng bên cạnh gã là phụ nữ. Song gã chưa bao giờ thổ lộ điều này với bất kỳ ai. Bởi gã thấy đó không phải là đề tài thích hợp để nói trước mặt người khác.
Thành thử khi ngỏ ý tìm một tài xế riêng và được Oba – chủ một xưởng sửa chữa – giới thiệu cho một tài xế nữ trẻ, Kafuku không thể tỏ ra vui mừng. Thấy vậy, Oba mỉm cười. Như muốn bảo y hiểu tâm trạng gã.
“Nhưng Kafuku, tay lái cô gái này được lắm. Tôi cam đoan với anh đấy. Cứ gặp cô ta một lần xem sao nhé?”
“Được. Nếu cậu đã nói thế.” Kafuku nói. Gã đang cần lái xe sớm ngày nào hay ngày đó và Oba là người gã có thể tin cậy. Họ biết nhau đã mười lăm năm. Y có mái tóc cứng như dây thép, diện mạo khiến người ta liên tưởng tới thằng oắt con nghịch ngợm, nhưng chuyện xe cộ thì cứ theo lời y là yên tâm.
“Để tôi kiểm tra căn chỉnh lốp cho chắc, nếu không vấn đề gì thì hai giờ chiều ngày kia có thể bàn giao xe trong tình trạng hoàn hảo. Tôi sẽ gọi cô ấy đến, anh cứ giao cho cô ta lái thử quanh đây xem thế nào nhé? Không hài lòng điều gì anh cứ nói. Không cần khách sáo với tôi đâu.”
“Cô ta khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Có lẽ độ hai lăm. Tôi chưa bao giờ hỏi lại.” Oba đáp. Sau đó y hơi nhăn mặt. “Nhưng như tôi đã nói, về tay lái thì không có vấn đề gì cả, có điều…”
“Có điều?”
“Có điều, nói sao nhỉ, cô ta hơi ương ngạnh.”
“Ương ngạnh như thế nào?”
“Cộc cằn, kiệm lời, hút thuốc vô tội vạ.” Oba nói. “Khi nào gặp anh sẽ thấy, không phải dạng yểu điệu thục nữ đâu. Cô ta hầu như không bao giờ cười. Nói thẳng ra là còn hơi vô duyên nữa.”
“Chuyện đó tôi không ngại. Đẹp quá tôi cũng không thấy thoải mái, nhỡ bị đồn linh tinh thì phiền lắm.”
“Nếu vậy có khi hợp đấy.”
“Nhưng dù thế nào thì tay lái rất được phải không?”
“Cô ta lái rất chắc tay. Tôi nói không phải so riêng với phụ nữ đâu, mà là giỏi thực sự đấy.”
“Hiện cô ta làm gì?”
“Chà, tôi cũng không rõ. Lúc thì làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, lúc lại đi chuyển phát nhanh. Kiếm sống bằng mấy việc làm thêm ngắn hạn như vậy. Kiểu việc có thể bỏ ngay khi kiếm được việc khác tốt hơn. Cô ta được người quen giới thiệu đến đây xin việc nhưng chỗ tôi cũng chẳng khấm khá gì, không thể tuyển thêm người mới. Thi thoảng lúc nào cần thì gọi đi làm thôi. Có điều tôi nghĩ cô ta rất được đấy. Ít ra là không bao giờ động đến rượu.”
Chuyện uống rượu khiến Kafuku thoáng sa sầm mặt. Ngón tay của gã bất giác đặt lên môi.
“Vậy hẹn hai giờ chiều ngày kia nhé.” Kafuku nói. Mấy điểm cộc cằn, kiệm lời, không yểu điệu thục nữ khiến gã tò mò.
Hai hôm sau, vào lúc hai giờ chiều, chiếc xe mui trần Saab màu vàng được sửa xong. Vết lõm ở mặt trước bên phải được phục hồi lại như cũ, phần sơn cũng được trau chuốt cẩn thận để gần như không nhận ra có sự khác biệt. Động cơ được kiểm tra và bảo dưỡng, cần số được chỉnh lại, bàn đạp phanh và lưỡi gạt nước cũng được thay mới. Xe được rửa sạch, bánh xe được mài bóng, đánh xi. Như thường lệ, công việc của Oba không một chút sơ suất. Kafuku lái chiếc Saab này đã được mười hai năm, quãng đường chạy tính ra cũng hơn một trăm nghìn cây số. Mui xe bằng vải bạt bắt đầu tơi tả. Nhưng hiện giờ gã chưa có ý định đổi xe mới. Cho đến thời điểm này chưa có rắc rối gì lớn, thêm nữa là gã có sự gắn bó về mặt cá nhân với chiếc xe này. Gã thích hạ mui khi lái xe, đông cũng như hè. Mùa đông thì mặc áo khoác dày, quấn khăn quanh cổ, mùa hè thì đội mũ, đeo kính sẫm màu, tay giữ vô lăng. Vừa thích thú gạt cần số, vừa di chuyển trên những con đường nội đô, thư thái ngắm nhìn bầu trời trong lúc chờ đèn đỏ. Quan sát mây trôi, lũ chim đậu trên dây điện. Điều đó đã trở thành một phần không thể thiếu trong phong cách sống của gã. Kafuku chậm rãi đi hết một vòng quanh chiếc xe, kiểm tra từng bộ phận nhỏ hệt như người ta kiểm tra thể trạng của con tuấn mã trước vòng đua.
Lúc mua chiếc xe này, xe vẫn còn mới và vợ gã vẫn còn sống. Màu vàng thân xe là màu nàng chọn. Những năm đầu tiên, hai người rất hay lái xe đi chơi. Do vợ không lái xe nên người cầm lái lúc nào cũng là Kafuku. Hai vợ chồng cũng vài lần lái đi chơi xa. Đi Izu, Hakone, Nasu. Nhưng quãng mười năm trở lại đây thì hầu như chỉ có mình gã đi. Sau cái chết của vợ, gã cũng qua lại với vài phụ nữ nhưng không hiểu sao chưa bao giờ có cơ hội để họ lên ngồi bên cạnh. Trừ những lúc vì công việc, gã cũng không còn ra khỏi thành phố.
“Chỗ này chỗ kia bắt đầu rệu rã rồi nhưng vẫn còn ổn chán.” Oba nói trong lúc dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa cái chắn bùn như thể đang xoa cổ một con chó to. “Một chiếc xe có thể tin tưởng được. Xe Thụy Điển thời nay được làm chắc chắn lắm. Cần phải cẩn thận hệ thống điện nhưng máy móc về cơ bản không có vấn đề gì. Tôi bảo dưỡng khá kỹ đấy.”
Khi Kafuku ký vào những giấy tờ cần thiết và nghe giải thích chi tiết về hóa đơn thì cô gái đó tới. Cô ta cao chừng một mét sáu lăm, không béo nhưng lại có bờ vai rộng và thân hình rắn rỏi. Bên gáy phải có một vết sẹo màu tím hình bầu dục to cỡ quả ô liu song dường như cô không thấy ngại khi lộ nó ra ngoài. Mái tóc dày, đen nhánh được buộc ra sau cho khỏi vướng. Nhìn thế nào cũng không thể bảo đây là một cô gái đẹp, đúng như Oba đã nói, cô ta mang bộ mặt cực kỳ dửng dưng. Hai bên má vẫn còn chút dấu tích của mụn. Đôi mắt to, đồng tử sáng nhưng thấp thoáng đâu đó vẻ ngờ vực. Mắt to nên nét ngờ vực trông càng rõ. Hai tai to và bè, trông hệt như máy thu tín hiệu ở vùng sâu vùng xa. Cô ta mặc chiếc áo khoác nam vải Herringbone hơi quá dày so với thời tiết tháng Năm, quần cốt tông màu nâu, xỏ đôi giày hiệu Converse đen. Dưới lớp áo khoác là áo thun dài tay màu trắng, bộ ngực thuộc loại khá to.
Oba giới thiệu Kafuku. Y nói tên cô ta là Watari. Watari Misaki.
“Misaki viết bằng chữ mềm. Nếu anh cần bản lý lịch thì tôi sẽ chuẩn bị.” Cô ta nói với giọng không hẳn là không có vẻ khiêu khích.
Kafuku lắc đầu. “Giờ thì chưa cần đến lý lịch. Cô có thể lái được xe số sàn đúng không?”
“Tôi thích xe số sàn.” Cô ta đáp bằng giọng thờ ơ. Như thể một kẻ ăn chay trung thành vừa bị hỏi có ăn được rau diếp không.
“Xe cũ nên không có định vị đâu.”
“Không cần. Tôi từng làm chuyển phát nhanh một thời gian. Địa hình thành phố ở trong đầu tôi rồi.”
“Vậy cô lái quanh đây cho tôi xem thử nhé? Hôm nay trời đẹp nên ta sẽ hạ mui.”
“Ta sẽ lái đi đâu?”
Kafuku ngẫm nghĩ. Chỗ này gần Shinohashi. “Đến ngã tư Tengenji thì rẽ phải, đỗ xe dưới tầng hầm tòa nhà Meidi-ya, vào đó mua sắm một lát rồi lên dốc theo hướng công viên Arisugawa, đi qua Đại sứ quán Pháp, vào đường Meiji. Sau đó quay về đây.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô ta nói. Không hề xác nhận lại thứ tự từng chặng. Sau đó cô ta nhận chìa khóa xe từ Oba, mau mắn chỉnh lại ghế và gương. Có vẻ như cô ta biết rõ ở đâu có nút gì. Cô đạp côn, kiểm tra tất cả các số. Cô rút từ túi ngực áo khoác chiếc kính Ray-ban màu xanh lá cây và đeo lên mắt. Cuối cùng cô quay sang Kafuku, khẽ gật đầu. Ngụ ý rằng đã chuẩn bị xong.
“Băng cát xét.” Cô nhìn máy nghe nhạc và nói như độc thoại.
“Tôi thích băng cát xét.” Kafuku nói. “Dễ dùng hơn đĩa CD. Lại có thể luyện thoại được.”
“Lâu lắm tôi mới nhìn thấy.”
“Hồi tôi mới lái xe vẫn còn dùng loại eight-track.” Kafuku nói.
Misaki không nói gì nhưng qua nét mặt có thể đoán cô không biết eight-track là loại băng thế nào.
Đúng như lời cam đoan của Oba, cô ta là một tài xế xuất sắc. Mọi thao tác đều rất êm ái, không bị giật cục. Tuy đường đông, lại nhiều đèn đỏ nhưng dường như cô vẫn giữ được số vòng quay nhất định của động cơ. Cứ nhìn chuyển động trong ánh mắt cô là biết. Song nếu nhắm mắt, Kafuku hầu như không cảm nhận được là cần số đang đưa đi đưa lại. Đến nỗi gã phải cố lắng nghe sự thay đổi của động cơ mới biết được có sự khác biệt trong tỉ số truyền. Cách cô đạp chân ga và chân phanh cũng rất nhẹ nhàng, cẩn trọng. Và việc gã thấy biết ơn hơn hết thảy chính là cô gái này luôn thư giãn từ đầu tới cuối trong lúc lái xe. Dường như lái xe là lúc cô kiềm chế được sự căng thẳng. Vẻ dửng dưng trên khuôn mặt dịu bớt, ánh mắt cũng ôn hòa hơn. Duy sự kiệm lời là không thay đổi. Nếu không bị hỏi, cô sẽ không mở miệng.
Tuy nhiên, Kafuku không bận tâm về điều này. Thường ngày gã cũng không giỏi trò chuyện cho lắm. Gã không ghét những cuộc chuyện trò có nội dung với đối tượng là người thân thiết, nhưng nếu không phải vậy, gã thích được im lặng hơn. Gã thả lỏng người trên ghế, lơ đãng ngắm cảnh đường phố lướt qua. Với một kẻ lúc nào cũng cầm vô lăng ngồi ở ghế lái như gã, cảnh đường phố lúc này thật mới mẻ.
Đến đường Gaiennishi đông đúc, gã yêu cầu cô đỗ xe song song vài lần để thử tay nghề, lần nào cô cũng đỗ khéo léo và chuẩn xác. Một cô gái có trực giác tốt. Dây thần kinh vận động cũng thuộc hàng ưu việt. Những lúc chờ đèn đỏ lâu, cô thường hút thuốc. Thuốc cô thích hình như là Marlboro. Đèn chuyển sang xanh là cô dụi thuốc ngay. Cô không hút trong lúc lái. Đầu mẩu thuốc không dính son. Móng tay cũng không sơn. Hầu như không có gì gọi là trang điểm.
“Tôi có vài điều muốn hỏi.” Kafuku lên tiếng khi đang ở gần công viên Arisugawa.
“Anh hỏi đi.” Watari Misaki nói.
“Cô học lái xe ở đâu?”
“Tôi lớn lên ở vùng núi trên Hokkaido. Mười lăm tuổi tôi đã lái xe rồi. Đó là nơi không có xe ô tô thì không sống được. Một thị trấn trong hẻm núi, chẳng mấy khi thấy ánh mặt trời, gần nửa thời gian trong năm đường sá bị đóng băng. Dù không muốn cũng phải lái xe thành thạo.”
“Nhưng trong núi thì làm sao mà luyện được chỗ đỗ xe song song.”
Cô không đáp. Hẳn cô cho đó là một câu hỏi ngớ ngẩn không cần trả lời.
“Chắc cô cũng nghe cậu Oba nói việc tôi cần lái xe gấp?”
Mắt vẫn nhìn thẳng, Misaki nói bằng giọng thiếu trọng âm. “Anh Kafuku là diễn viên, một tuần diễn ở sân khấu kịch sáu ngày. Tự lái xe đi diễn. Không thích tàu điện ngầm lẫn tắc xi. Bởi muốn luyện lời thoại trong xe. Nhưng vừa rồi do gây ra một vụ va chạm nên bị treo bằng lái. Nguyên nhân là trong người có chút men, cộng thêm thị lực có vấn đề.”
Kafuku gật đầu. Cứ như thể gã đang nghe người khác kể về giấc chiêm bao của họ.
“Tôi đi khám ở một bác sĩ nhãn khoa do cảnh sát chỉ định và phát hiện có triệu chứng của bệnh cườm nước. Trong tầm nhìn có điểm mù. Ở góc bên phải. Trước đó tôi không hề nhận ra.”
Chuyện uống rượu lúc lái xe, đã được thu xếp êm xuôi do lượng cồn không đáng kể. Giới truyền thông cũng không được biết. Nhưng chuyện thị lực thì văn phòng quản lý của gã không thể cho qua. Cứ để vậy thì có khả năng gã sẽ không nhìn thấy xe đi lại từ phía sau bên phải do rơi vào đúng góc chết. Trước khi có kết quả quan sát của lần tái khám tới, gã đã bị yêu cầu tuyệt đối không được lái xe.
“Anh Kafuku.” Misaki hỏi. “Tôi có thể gọi anh là Kafuku không? Đó là họ thật của anh à?”
“Họ thật đấy.” Kafuku đáp. “Họ này có vẻ đem lại may mắn nhưng kỳ thực chẳng được phù hộ gì đâu1. Họ hàng nhà tôi không có lấy một người được gọi là giàu có.”
Một thoáng im lặng. Sau đó, Kafuku thông báo khoản lương tháng có thể trả cho cô trong vai trò lái xe riêng. Số tiền không nhiều. Nhưng đó là mức cao nhất mà văn phòng quản lý của Kafuku có thể chi trả. Tuy có chút tên tuổi nhưng Kafuku không phải hạng diễn viên có thể kiếm được vai chính trong phim điện ảnh hay truyền hình, số tiền kiếm được từ sân khấu kịch cũng hạn chế. Hạng diễn viên như gã thì việc có lái xe riêng, dù chỉ trong vài tháng, là một ngoại lệ xa xỉ.
“Thời gian làm việc thay đổi tùy theo lịch của tôi, tuy nhiên hiện tại tôi chủ yếu diễn ở sân khấu kịch nên về cơ bản cô không phải làm buổi sáng. Cô có thể ngủ đến trưa. Tôi sẽ để cô về muộn nhất là mười một giờ đêm. Nếu muộn hơn tôi sẽ đi tắc xi. Tôi sẽ để cô nghỉ một tuần một ngày.”
“Như vậy là ổn.” Misaki đáp với giọng vô cùng dửng dưng.
“Tôi nghĩ công việc không có gì nặng nhọc cả. Có lẽ khổ nhất lại là lúc chờ, vì chẳng có việc gì để làm.”
Misaki không nói gì. Cô chỉ bặm môi. Vẻ mặt như muốn bảo tôi đã trải qua vô khối chuyện còn khổ hơn thế nhiều.
“Khi xe hạ mui, cô có thể hút thuốc. Nhưng khi mui đóng, mong cô đừng hút.” Kafuku nói.
“Tôi hiểu rồi.”
“Cô có yêu cầu gì không?”
“Không có.” Cô nheo mắt, hít thở từ từ rồi sang số. Sau đó cô nói. “Tại tôi thích chiếc xe này.”
Khoảng thời gian sau đó giữa hai người trôi qua trong im lặng. Về tới xưởng, Kafuku kéo Oba ra một góc và thông báo: “Tôi sẽ thuê cô ta.”
Từ hôm sau, Misaki trở thành lái xe riêng của Kafuku. Ba rưỡi chiều, cô đến chung cư của Kafuku ở Ebisu, đưa chiếc Saab màu vàng từ hầm lên, chở gã tới nhà hát ở Ginza. Nếu trời không mưa, cô hạ sẵn mui. Trên đường đi, lúc nào Kafuku cũng nghe băng và đọc lời thoại theo băng ở ghế lái phụ. Vở Bắc Vanya của Anton Chekhov được cải biên với bối cảnh là Nhật Bản thời Minh Trị. Gã đảm nhận vai bác Vanya. Tuy đã thuộc làu lời thoại nhưng gã vẫn cần nhẩm lại hằng ngày để có được sự bình tĩnh. Điều này từ lâu đã trở thành thói quen.
Trên đường về, gã thường nghe bản tứ tấu đàn dây của Beethoven. Gã thích bản tứ tấu đàn dây của Beethoven là bởi, về cơ bản, đó là thứ âm nhạc nghe không thấy chán, thêm nữa còn rất phù hợp khi vừa nghe vừa suy nghĩ, hoặc nghe mà chẳng cần suy nghĩ gì. Khi muốn nghe loại nhẹ nhàng hơn, gã sẽ nghe nhạc rock ngày xưa của Mỹ. Beach Boys, Rascals, Creedence, Temptations. Loại nhạc thịnh hành hồi Kafuku còn trẻ. Misaki không phát biểu gì về loại nhạc Kafuku bật. Cô có thích mấy loại nhạc đó không, có thấy đau đầu không, hay là chẳng nghe thấy gì hết, Kafuku không tài nào đoán được. Một cô gái không để lộ sự thay đổi cảm xúc.
Bình thường, hễ có ai bên cạnh là gã thấy căng thẳng, không luyện thoại được thành tiếng, nhưng với Misaki, sự hiện diện của cô không hề khiến gã bận tâm. Xét theo nghĩa này, gã lại thấy biết ơn trước sự dửng dưng vô cảm của cô. Bất kể gã luyện thoại to tới cỡ nào, cô cũng làm như chẳng nghe thấy. Mà có khi cô không nghe thấy gì thật. Thần kinh cô luôn hướng trọn vào việc lái xe. Hoặc giả cô đã chìm vào cõi Thiền riêng nhờ việc lái xe.
Kafuku cũng không đoán được cá nhân Misaki nghĩ thế nào về gã. Thậm chí gã còn không biết cô có chút cảm tình nào với gã không hay là chẳng hứng thú, tò mò gì hết, hoặc có khi phát ớn lên rồi mà vì miếng cơm manh áo đành ngậm bồ hòn. Nhưng dù cô nghĩ thế nào thì Kafuku cũng chẳng bận tâm. Gã thích kiểu lái xe êm và chắc tay của cô, thích việc cô không nói năng vô bổ lẫn việc không thể hiện cảm xúc ra ngoài.
Diễn xong, Kafuku lập tức tẩy trang, thay quần áo và nhanh chóng rời khỏi nhà hát. Gã không thích cà kê ở lại. Gã hầu như chẳng giao du với bạn diễn. Gã liên lạc với Misaki qua di động, bảo cô đánh xe đến trước cửa phòng hóa trang. Ra đến nơi gã đã thấy chiếc xe Saab mui trần màu vàng chờ sẵn. Khoảng hơn mười rưỡi xe về tới chung cư ở Ebisu. Việc này hầu như lặp lại hàng ngày.
Có hôm có cả những việc khác. Để ghi hình cho bộ phim truyền hình dài tập, mỗi tuần một lần, gã phải đến đài truyền hình trong thành phố. Một bộ phim thể loại hình sự bình thường nhưng có tỉ suất xem khá cao, thù lao cũng hậu hĩnh. Gã vào vai ông thầy bói giúp đỡ nhân vật chính là một nữ điều tra viên. Để hoàn thành vai diễn, gã nhiều lần cải trang, đi ra đường và xem bói cho người qua đường như một thầy bói thực thụ. Thậm chí gã còn được khen là xem đúng. Sẩm tối, sau khi ghi hình xong, gã phải tới ngay nhà hát ở Ginza. Chỗ này là rủi ro nhất. Vào cuối tuần, sau khi kết thúc suất diễn chiều, gã có một lớp dạy diễn xuất vào buổi tối ở trường bồi dưỡng diễn viên. Kafuku thích công việc hướng dẫn các bạn trẻ. Việc đón đưa đều do Misaki đảm nhận. Cô đưa gã đến từng địa điểm theo kế hoạch mà không để xảy ra chuyện gì, bản thân Kafuku cũng dần quen với việc ngồi ở ghế lái phụ của chiếc Saab do cô cầm lái. Thi thoảng gã còn ngủ li bì trong xe.
Hôm nào trời ấm, Misaki bỏ chiếc áo khoác nam vải Herringbone, thay bằng chiếc áo khoác mùa hè mỏng. Lúc lái xe, kiểu gì cô cũng phải mặc trong hai chiếc áo đó. Chắc là để thay cho đồng phục tài xế. Mùa mưa đến, mui xe được đóng nhiều hơn.
Khi ngồi ở ghế lái phụ, Kafuku thường nghĩ về người vợ đã mất. Chẳng hiểu sao từ khi Misaki đảm nhận vai trò tài xế, gã lại hay nhớ đến vợ. Vợ gã cũng là diễn viên, kém gã hai tuổi, rất xinh đẹp. Kafuku giờ đã trở thành “diễn viên chuyên vai lập dị”, các vai gã nhận thường là vai phụ, ít nhiều có tật gì đó. Gương mặt hơi quá dài, mái tóc thưa ngay từ hồi còn trẻ. Gã không hợp với vai chính. Ngược lại, vợ gã là một diễn viên có vẻ đẹp chuẩn mực, vai diễn cũng như thu nhập nàng nhận được hoàn toàn tương xứng với vẻ đẹp đó. Nhưng cùng với tuổi tác, gã lại được công chúng đánh giá cao hơn trong vai trò một diễn viên có lối diễn xuất cá tính. Dù vậy thì cả hai vẫn thừa nhận vị trí của nhau, chưa bao giờ sự khác biệt trong danh tiếng, thu nhập trở thành vấn đề giữa hai người.
Kafuku yêu nàng. Ngay từ lúc mới gặp nàng (năm gã hai mươi chín tuổi), trái tim gã đã bị đốn gục, và cho đến khi nàng chết (năm gã bốn mươi chín tuổi), tình cảm ấy vẫn không suy suyển. Khi là vợ chồng, gã chưa một lần ngủ với người phụ nữ nào ngoài vợ. Không phải gã không có cơ hội, chỉ là gã không có ham muốn ấy.
Nhưng vợ gã đôi lúc có ngủ với người đàn ông khác. Theo những gì Kafuku biết thì có tất cả bốn người. Nghĩa là ít nhất có bốn đối tượng nàng quan hệ tình dục định kỳ. Đương nhiên vợ gã không hé răng nửa lời về chuyện này song việc nàng được kẻ khác ôm ấp ở một nơi khác thì gã đánh hơi được ngay. Trực giác của Kafuku vốn nhạy với những chuyện như thế, vả lại nếu yêu ai đó nghiêm túc, ta sẽ cảm nhận được dấu hiệu ấy dù không muốn. Gã dễ dàng biết được kẻ đó là ai qua cách nàng nói chuyện. Kẻ lang chạ cũng luôn là diễn viên đóng chung với nàng. Nhiều trường hợp là kém tuổi. Mối quan hệ được duy trì trong suốt mấy tháng đóng phim, đóng xong, mối quan hệ cũng theo đó mà kết thúc. Một sự việc được lặp lại bốn lần với cùng một khuôn mẫu.
Kafuku không lý giải được tại sao nàng phải ngủ với người đàn ông khác. Đến tận bây giờ gã cũng chưa lý giải được. Bởi sau khi lấy nhau, hai người vẫn duy trì được mối quan hệ tốt đẹp trong vai trò vợ chồng lẫn đối tác sống. Mỗi khi rảnh rỗi, cả hai lại tâm sự rất say sưa, thành thật, luôn cố gắng để tin tưởng nhau. Gã nghĩ vợ chồng gã hòa hợp cả về tinh thần lẫn thể xác. Mọi người xung quanh cũng xem họ là một cặp đôi lý tưởng, thuận hòa.
Thế mà sao nàng vẫn đi ngủ với những người đàn ông khác, lẽ ra gã nên lấy hết can đảm để hỏi nàng lý do lúc nàng còn sống. Gã thường nghĩ thế. Thực ra đã có lần gã suýt nữa thốt ra câu hỏi đó. Rằng rốt cuộc em cần điều gì ở họ? Rốt cuộc anh thiếu cái gì? Đó là vài tháng trước khi nàng qua đời. Nhưng khi đối diện với người vợ đang phải chống chọi với cái chết trong lúc bị cơn đau hành hạ, gã không thể cất lên lời. Và rồi nàng rời bỏ thế giới nơi Kafuku đang sống mà không một lời giải thích. Câu hỏi không được đặt và câu trả lời không được nhận. Gã nghĩ thật sâu về điều này trong lúc lặng lẽ nhặt tro cốt của vợ ở đài hóa thân. Sâu đến nỗi không nghe thấy cả tiếng ai đó gọi bên tai.
Tưởng tượng cảnh vợ trong vòng tay người đàn ông khác tất nhiên là một việc đau đớn đối với Kafuku. Làm gì có chuyện không đau. Hễ nhắm mắt là những hình ảnh rõ mồn một ấy lại chập chờn trong đầu. Gã không muốn tưởng tượng nhưng lại không thể không tưởng tượng. Những tưởng tượng đó, tựa như một lưỡi dao sắc bén, từ từ gọt tỉa gã không thương tiếc. Đã có lúc gã nghĩ giá như mình không biết gì. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, lối suy nghĩ cơ bản cũng như thái độ sống của gã là thà biết còn hơn không. Dù đau đớn thế nào, tôi cũng phải biết điều đó. Bởi chỉ có biết, con người mới trở nên mạnh mẽ.
Tuy nhiên, đau đớn hơn cả việc tưởng tượng là dù biết bí mật của vợ, gã vẫn sống như bình thường để vợ không nhận ra rằng gã đã biết chuyện. Trái tim bị xé tan nát, bên trong, dòng máu vô hình đang tuôn chảy mà ngoài mặt vẫn phải giữ nụ cười hồn hậu. Phải hoàn thành những việc linh tinh thường nhật như không có chuyện gì xảy ra, phải nói những câu thoại vu vơ, phải làm tình với vợ trên giường. Có lẽ đây không phải là việc người bình thường có thể làm được. Nhưng Kafuku là một diễn viên chuyên nghiệp. Tách mình ra để hóa thân vào vai diễn là kế sinh nhai của gã. Và gã đã diễn hết mình. Một vai diễn không có khán giả.
Nhưng nếu không tính đến chuyện này – nghĩa là nếu gạt sang một bên sự thật là vợ gã thi thoảng lén lút ngủ với người khác – thì hai người đã có một cuộc hôn nhân êm đềm, viên mãn. Công việc của cả hai đều thuận lợi, kinh tế cũng ổn định. Suốt gần hai mươi năm vợ chồng, họ làm tình nhiều tới mức không đếm xuể nhưng ít ra theo quan điểm của Kafuku, chuyện đó đem lại thỏa mãn. Khi vợ bị ung thư tử cung và mất sau đó không lâu, gã đã gặp vài phụ nữ, theo đà thì cũng đã lên giường với họ. Song gã không tìm được niềm hân hoan khăng khít từng có khi giao hoan cùng vợ. Chỉ là cảm giác ngờ ngợ, tựa như đang lần theo thứ mình đã từng trải qua trước đây.
Văn phòng quản lý của gã cần hồ sơ chính thức để trả lương nên gã bảo Misaki viết cho gã địa chỉ, nguyên quán, ngày tháng năm sinh, số bằng lái. Cô đang sống tại căn hộ ở Akabane, quận Kita, nguyên quán là thị trấn Kamizyunitaki, quận X, tỉnh Hokkaido, vừa tròn hai mươi tư tuổi. Kafuku không hình dung được thị trấn Kamizyunitaki nằm chỗ nào ở Hokkaido, lớn đến đâu, những ai đang sống ở đó. Nhưng việc cô hai mươi tư tuổi khiến hắn chú ý.
Kafuku từng có một đứa con sống vỏn vẹn được ba ngày tuổi. Một đứa con gái bị chết tại phòng chăm sóc trẻ của bệnh viện vào đêm thứ ba của cuộc đời. Trái tim của nó đột nhiên ngừng đập, không một dấu hiệu báo trước. Khi trời sáng thì nó đã chết rồi. Phía bệnh viện giải thích rằng van tim của nó có dị tật bẩm sinh. Nhưng gia đình gã chẳng thể kiểm chứng được. Vả lại, dù có biết nguyên nhân thật đi nữa thì nó cũng có sống lại được đâu. Chẳng biết may hay rủi mà tên nó còn chưa kịp đặt. Nếu còn sống, đứa con đó cũng vừa tròn hai tư. Cứ đến ngày sinh nhật đứa con không tên, Kafuku lại một mình chắp tay cầu nguyện. Trong đầu lẩm nhẩm số tuổi của con nếu nó còn sống.
Đương nhiên vợ chồng gã đều bị tổn thương sâu sắc khi đột ngột mất đi đứa con. Khoảng trống mới xuất hiện thật nặng nề và u tối. Cần một khoảng thời gian dài để vực lại tinh thần. Hai người giam mình trong nhà, phần lớn thời gian trôi qua trong câm lặng. Bởi ai cũng e rằng mở miệng ra sẽ chỉ toàn là những lời tẻ nhạt. Nàng hay uống rượu hơn. Còn gã thì suốt một thời gian dài vùi đầu vào thư pháp đến mê muội. Gã thấy như nhìn thấu được cả cấu tạo trái tim mình khi quệt từng nét bút đen sì lên tờ giấy trắng muốt để viết ra các chữ Hán.
Nhưng nhờ nương tựa vào nhau mà cả hai từng bước hồi phục được vết thương, vượt qua được thời kỳ nguy khốn. Hai người tập trung vào công việc nhiều hơn trước. Họ lao vào sáng tạo vai diễn được giao như háu đói. “Em xin lỗi nhưng em không muốn sinh con nữa”, nàng nói và gã đồng ý. Anh hiểu, chúng ta sẽ không sinh con nữa. Cứ làm như em muốn.
Nhớ lại thì từ dạo ấy, vợ gã bắt đầu có quan hệ tình dục với người đàn ông khác. Hình như việc mất đi đứa con đã khơi dậy nhu cầu đó ở nàng. Song đó chỉ là suy đoán của gã. Chỉ là hình như thôi.