Nhận định về tác phẩm “Bản Chất Của Đĩ” tiếp tục trong “Những Người Như Chúng Ta”.
Sau khoảng 2 năm vắng bóng, tác giả Hai Mặt đã quyết định trở lại với một câu chuyện mới, đầy chất riêng.
Tác phẩm này mang những giá trị tâm hồn từ tuổi thơ đến hiện tại của tác giả. Giống như tác phẩm trước, câu chuyện lần này phần lớn là hư cấu, nhưng mỗi chi tiết đều dựa trên hiện thực.
Không muốn làm rõ quá nhiều, tác giả muốn đọc giả tự đưa ra nhận định và suy luận về nội dung.
Đặc điểm đáng chú ý của tác phẩm là chủ đề buôn bán dục vọng. Nhưng “Những Người Như Chúng Ta” sẽ đem đến góc nhìn khác lạ về ngành công nghiệp này, thông qua “lăng kính” của những người trong ngành.
Chính vì nhân vật chính là một người môi giới mại dâm, câu chuyện được xây dựng từ góc nhìn độc đáo của họ. Tác giả tạo ra một nhân vật rất phức tạp, lôi cuốn, thích thích nghi và luôn bị quá khứ ám ảnh.
Đối với người hâm mộ của Hai Mặt, họ sẽ dễ dàng nhận ra rằng sau mỗi lời monologue, mỗi ý tưởng, đều ẩn chứa hình bóng của một người phụ nữ.
Trong cuốn sách mới này, độc giả sẽ khám phá những điều đã ám ảnh tác giả suốt nhiều năm qua. “Những Người Như Chúng Ta” không chỉ là để giải trí, chia sẻ, hay kiếm lời, mà còn là vì trách nhiệm – nếu không viết thành cuốn sách này, tác giả sẽ cả đời cảm thấy bất an.
Tác phẩm này liên quan đến rất nhiều vấn đề, tác giả hứa sẽ dành thời gian còn lại để hoàn thiện nó.
*Lưu ý:* Nếu bạn quan tâm đến hình thức “SEX”, “Những Người Như Chúng Ta” không khai thác sâu vào vấn đề này, mà tập trung vào cuộc sống và lĩnh vực buôn bán dục vọng của các nhân vật. Và đương nhiên, nó cũng có mối liên kết với tác phẩm trước “Bản Chất Của Đĩ”.
Chúng ta sẽ tiếp tục với cuộc trò chuyện về “Mưa Mùa Đông” trong phần tiếp theo.Nhân vật chính đang trải qua những cảm xúc khó khăn và cần sự chăm sóc. Má Nuôi xuất hiện như một người điều dưỡng tận tâm và ân cần, đem lại sự an ủi cho nhân vật. Sự quan tâm và lời nói của Má Nuôi tạo nên khung cảnh đẹp và ấm áp trong giấc mơ của nhân vật. Việc nhân vật gặp phải những khó khăn với sức khỏe khiến cho lòng người đọc cảm thấy lo lắng và đồng cảm. Sự quan tâm và tình cảm của Má Nuôi dành cho nhân vật được mô tả tỉ mỉ, khiến cho mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp nhưng đầy yêu thương. Nhân vật tưởng chừng chỉ muốn sự chăm sóc của Má Nuôi, nhưng sau đó lại nảy sinh nhiều câu hỏi và tìm kiếm giải đáp về sự tồn tại của mình. Nhân vật hy vọng trong lòng rằng sẽ có một ngày Má Nuôi hiểu được tấm lòng và sự động lòng từ ban đầu. Sự luyến lưu và mơ mộng trong câu chuyện tạo nên một bức tranh tình cảm và sự phức tạp trong mối quan hệ giữa nhân vật và Má Nuôi.Trong bài học này, tôi đã học được cách tồn tại trong mọi tình huống, nhưng thật khó tin rằng Má Nuôi lại trở thành điểm yếu của tôi.
Khi tâm trí hỗn loạn, bất ngờ hồi tưởng về hình ảnh người đàn ông lạ kia, người đã thường xuyên đến gần Má suốt thời gian gần đây.
Chuyện này thực sự gây ra rắc rối, tim tôi đau đớn không hiểu phải làm sao. Tôi nghĩ rằng, khi Bánh Đậu Ngọt lớn lên một chút, có thể giúp Má Nuôi với công việc nhỏ, tôi sẽ quay về Đà Nẵng, bắt đầu từ điểm xuất phát ban đầu.
Một ngày nọ, đang mong mơ trong giấc ngủ, tôi nghe tiếng Má Nuôi nói: “Tại sao 3 ngày rồi không thuyên giảm? Ông Công, bệnh nặng thế này có cần phải đi bệnh viện không?” Giọng nói trưởng thành và có uy lực của ông Công từ bên cạnh trả lời: “Không cần đâu cô ơi, bệnh của đứa nhỏ này là tâm bệnh. Chú đã làm bác sĩ hơn bốn chục năm rồi mà sao không biết.” Tâm bệnh, nguyên lý bệnh lại nằm tại tâm… Tôi hy vọng Má sẽ hiểu và chỉ trích dứt khoát cảm xúc vụng trộm này.
Dường như là vào một buổi chiều, tôi giật mình tỉnh giấc vì cơn gió bên ngoài cửa thổi vào lạnh buốt. Đột nhiên nghe thấy giọng nói ngọng nguậy của Bánh Đậu Ngọt từ hành lang bên ngoài: “Lại có người đến đây, lại là người đàn ông đó. Má đâu có ở nhà, ông Công đi đóng cổng lại đi.” Có vẻ như không chỉ mình tôi không hớn hở với người đàn ông kia.
Ông ta khá trẻ, trên 30 tuổi, trước đây không được sự ủng hộ từ tôi và Bánh Đậu Ngọt, nhưng luôn giữ vẻ tươi cười và hành động tử tế. Đôi khi gửi bánh ngọt, đồ ăn, đôi khi gửi đồ mới, thậm chí vào thời gian học còn tặng sách vở, dụng cụ học tập. Có lẽ vì muốn chiếm đoạt Má Nuôi nên người đàn ông đó luôn tỏ ra là chỗ nương tựa vững chắc nhất.
Tôi không thể không căm phẫn ông ta! Nhưng điều đáng chú ý là chúng tôi chưa bao giờ gặp gỡ. “Bánh Đậu Ngọt, Bánh Đậu Ngọt…” Có lẽ do nằm lâu nên giọng nói khó khăn ra từ cổ họng, dù gọi mãi vài lần cũng không to rõ.
Khi đó, một cuộn len trắng bất ngờ lăn vào từ đâu, sau một lúc dài cuộn, hình ảnh con mèo mập mạp quen thuộc xuất hiện. Con mèo này có lẽ là mối quan hệ của tôi, mỗi ngày đều đến từ chiều đến tối, không làm gì chỉ nhìn tôi với đôi mắt to.
Vì tôi dị ứng với lông mèo nên sự xuất hiện của con mèo không mời này khiến tình hình sức khỏe trở nên tồi tệ hơn. Tôi ho hẹp mấy tiếng, mặt đỏ ửng, cảm thấy nghi ngờ vì sự hiện diện lạ lùng của con mèo.
Rõ ràng nó không muốn tôi tiếp xúc với Bánh Đậu Ngọt. Ngay cả khi Má Nuôi đến, họ cũng không gặp gỡ. Ngoài kia, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, tiếng bước chân của Bánh Đậu Ngọt từ xa.
Trong căn phòng chỉ còn một người và một con mèo, không khí trở nên yên bình hơn. Thời gian trôi đi từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ, không rõ liệu đó là thực hay giấc mơ, hay mơ đang mơ…
Cảnh vật trôi qua êm đềm như nước rót, đưa tôi trở lại khoảnh khắc đầu tiên gặp Má – người phụ nữ khiến tôi xao xuyến trong giấc mơ.
Xưa kia, có một cụ già vô danh trong xóm bình luận về Má rằng: “Trắng như sữa, môi hồng, má hồng, mày nét đẹp, dáng cao mảnh.” Nghe câu chuyện đó, tôi cười khinh bỉ, cho rằng những lời này chỉ là lời đồn vô căn cứ, không đáng để quan tâm. Tuy nhiên, công bằng mà nói, xung quanh Má thật sự có nhiều điều bất thường.
Má Nuôi luôn ăn mặc đẹp đẽ và tinh tế, một buổi sáng đẹp trời, bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi cùng với một số người khác. Mẹ ruột tôi nhúm núm, còn Má thì tự tin di chuyển. Lúc đấy, tôi ngỡ ngàng khi người phụ nữ ấy xuất hiện như nữ hoàng hay thậm chí là phu nhân chủ tịch, không ngờ chỉ để đòi nợ.
Mẹ ruột, một người xứng đáng được tôn trọng, không làm ra tiền, lại còn tham gia vào nhiều việc không hay. Hàng ngày, có người đến đòi nợ, nhà tôi đã…Cảm nhận hiện nay ngày càng khó khăn hơn. Dạo gần đây, sau một tuần dây dưa, Má Nuôi quyết định: “Thay vì chị và chàng trai, theo em về Hà Nội làm công việc nhỏ lẻ để trả hết số nợ.”
Mẹ tôi, trong cơn mơ, thì thì thầm: “Rồi ngày mai con Bảy cũng phải ra đi sao!”
Tôi thì tự hỏi vui sướng: “Từ giờ được đi cùng với người đẹp, ăn ngon, mặc đẹp, và ngắm người đẹp mỗi ngày, cuộc sống thật tươi đẹp.”
Khi đến Hà Nội, tôi mới hiểu Má Nuôi của mình có vị trí rất cao trong một gia tộc danh giá ở phía Bắc, nghe nói là hậu duệ của hoàng thân quốc gia, điều không phải dễ chơi.
Khi ấy, quyền lực của Má Nuôi rực cháy, ai trong gia đình không làm theo ông này bà kia thì trước Má Nuôi đều phải e sợ, chỉ có tiếng nói của bà là thống trị.
Nhưng tiếc thay, trong gia đình danh giá đó, không ai chấp nhận tôi là “con nuôi” của Bà Cô Hai nhà ông Cả Chính. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt coi thường, kể cả Má Nuôi, vẫn chưa thèm quan tâm đến việc đưa tôi vào gia đình chính thức. Có thể, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống tình ái của mình mà.
Một đêm, khi thấy Má Nuôi thức khuya đan áo, tôi nhẹ nhàng đưa li sữa bột đến cho bà. Trong căn nhà yên tĩnh, giọng của một người đàn ông vang lên như một cú chớp đánh vào tai tôi:
_ Chiếc áo lông chuột em đan cho anh lần trước rất đẹp, vừa vặn! Nhưng lần này màu vàng có ý nghĩa gì? Em cần hiểu anh hơn, anh có sự nghiệp, và cả nỗi đau của riêng mình. Hiện tại anh không thể chấp nhận em, nhưng hãy cho anh thêm 3 năm, 3 năm nữa em sẽ là “đệ nhất phu nhân” ở Hà Thành! Em đồng ý không?
_ Tại sao? Tại sao? Sau khi sinh con, sao em không đuổi thằng bé đó đi? Giữ nó ở lại làm gì, để nhà bốc mùi tanh? Em sống chung với chàng trai ấy chỉ để làm tức giận anh phải không? Như các lần trước, những người đàn ông đến với em chỉ để giải trí qua đường phố thôi phải không?
_ Được! Hôm nay cô giữ thằng bé ấy trong nhà, em có thấy hạnh phúc chút nào không? Hừ, bản chất của em là lẫn lộn! Lẫn lộn! Không có gì tốt đẹp…
Câu chuyện đồng bằng với hiện thực và dừng lại ở đây. Tôi sợ hãi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
“Má Nuôi, Má Nuôi…” vô thức tôi gọi tên bà.
Trí óc tôi tràn ngập những ký ức xưa. Khi nghe một số bà con của Má Nuôi nói với nhau, rằng ông Cả Chính và bà vợ cả đã có ba ngươi con. Đứa con trai đầu tiên giống cha nhưng thường bị ốm đau, phải uống thuốc liên tục từ khi còn nhỏ.
Sau khi ông Chính và vợ sinh thêm hai cô gái, bệnh của đứa con trai càng trở nên nặng nề. Khi Má Nuôi và cô em gái đã trưởng thành, đột nhiên đứa con trai đó mất đi vì bệnh tình nặng. Mọi người trong nhà đều tin rằng đó là một bi kịch.
Trong gia đình lúc đó có hai bà phù thủy đáng sợ, khi biết về sự cố kia, một bà từ trên cao phán: “Vì số mệnh nặng của bà cô 2 và bà cô 3, nên đã khiến cho đứa con trai cả phải chết! Hai bà này sau này sẽ đẫm máu.”
Những lời này nhanh chóng lan truyền đến tai Má Nuôi và em gái, hai người chỉ nhếch mày, nhăn trán.
Ba ngày sau, mọi người nghe tin bà phù thủy kia đã rời về Nam Định, từ đó, không một ai dám bước chân vào Hà Thành nửa bước nữa!
Hãy sẵn sàng khám phá câu chuyện trong tác phẩm “Những Người Như Chúng Ta” của tác giả Hai Mặt.