Những người sống và những người chết (tiếng Nga: Живые и мёртвые) được coi là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất về Chiến tranh Vệ quốc (1941 – 1945). Với sự hấp dẫn và đi sâu vào tâm hồn nhân vật, tác phẩm này tạo nên một cung bậc cảm xúc mạnh mẽ về cuộc sống và cái chết trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt.
Với cốt truyện lôi cuốn từ tháng 6 năm 1941 đến tháng 7 năm 1944, tác phẩm mang đến cái nhìn chân thực và chân thực về những mảnh đời bị cảm hứng bởi chiến tranh. Nhà văn Konstantin Simonov đã tạo ra một thế giới đầy cảm xúc, nơi mà những nhân vật như Xintxốp, Xerpilin, và Masa trở nên sống động và gần gũi với người đọc.
Dấn thân vào những trận chiến, sự chia ly, và những quyết định căng thẳng, người đọc sẽ được tan vào không khí của cuộc chiến vĩ đại. Tác phẩm không chỉ kể về những kẻ lính dũng cảm mà còn nói lên sự đau thương và hy vọng giữa những người sống và những người chết.
Với khả năng mô tả tinh tế và sâu sắc, Simonov đã tạo ra một tác phẩm vĩ đại, đáng để mỗi người đọc sẽ trải nghiệm. Hãy để mình thu hút bởi câu chuyện đằng sau từng trang sách, nơi mà cuộc sống và cái chết gặp gỡ và tạo nên những dấu ấn khó quên.Rõ ràng, việc trễ hẹn không phải do lỗi của đảng ủy sư đoàn như đã phán định: đảng ủy sư đoàn không liên quan gì đến vấn đề này cả. Khi một đồng chí trợ lý phòng chính trị của tập đoàn quân nhớ ra tên Xintxốp, anh nhớ ngay đến một tài liệu từng đi qua tay mình. Đó chỉ là một tờ giấy rời tách từ sổ tay viết toàn chữ cái lớn của con lính: chiến sĩ hồng quân Dôlôtarép vượt qua vòng vây ở khu vực mặt trận của tập đoàn quân đã gửi lên phòng chính trị để trình bày hoàn cảnh của chính trị viên I. P. Xintxốp với nỗi hy sinh, và đề xuất báo cho gia đình nếu có cơ hội. Ông cán bộ phòng chính trị đó không có thời gian xử lý yêu cầu trong lá thư này, nhưng cũng không muốn vứt bỏ, vì vậy hiện giờ, nó nằm trong một tập hồ sơ cạnh đơn xin phục hồi đảng tịch của hạ sĩ Xintxốp. Mặc dù trên tập hồ sơ có viết “để báo cáo”, nhưng vào thời điểm đó chẳng có ai để báo cáo, trận tấn công bắt đầu và chính ủy trung đoàn Mácximốp, cán bộ chính trị của tập đoàn quân, đã ra ngoại trường hơn hai ngày nay rồi.
Như vậy, có lẽ Xintxốp đã thay thế, đúng không? Đúng vậy! – sau một khoảnh khắc im lặng, Malinin nói với Karaulốp như vậy. Ông ta nói như thể mình vẫn ở trong tiểu đoàn và như việc đó vẫn phải có sự đồng ý của mình mới được. – Vậy tiểu đoàn trưởng vẫn không chịu chuyển về hậu phương à? – Đời nào ông ấy chịu! – Karaulốp đồng tình.
Máy bay nào vậy? – khi nghe thấy tiếng máy bay bắt đầu rền lên trên bầu trời và cảm thấy chú bé ở sau lưng giật mình, Malinin liền hỏi.
Máy bay của chúng ta, – Karaulốp nói.
Bốn phi đội máy bay ném bom của chúng ta, mỗi phi đội chín chiếc liên tục bay qua đầu đoàn thương binh, từ phía đông sang phía tây, vụt qua trời xanh dày đặc. Chiếc xe trượt tuyết dừng lại và những chiếc khác cũng dừng lại, chỉ còn cách nhau một nháy mắt.
Cả chú bé lái xe, Karaulốp và Malinin đều nhìn lên trời với sự hân hoan và biết ơn. – Vậy, máy bay đã bay mất rồi hả? Không còn nhìn thấy nữa à? – Malinin hỏi, khi không nghe thấy tiếng máy bay nữa và không đủ sức để theo dõi bằng mắt.
Không, vẫn có, nhưng giờ đó đã gần như không còn thấy nữa, máy bay đã biến mất, – Karaulốp nhìn những chấm đen nhỏ xíu mờ đi tới chân trời và trả lời như vậy.
Tiểu đoàn Riáptrenkô đã bước được mười cây số kể từ chiếc xe lăn mà Malinin đã ngã vào đêm trước, và cách xa nơi đoàn xe chở thương binh loại nặng về hậu cứ cách ba chục cây số. Tiểu đoàn đang tiến về phía tây trong tuyết dày, hạnh phúc vì cơn bão tuyết cuối cùng đã tan.
Sau khi chiếm được ga Vôxkrêxenxkôiê, các trung đoàn khác của Xerpilin không mất nhiều trong trận đánh ngày hôm trước, đang tiến về phía trước và từ sáng đến giờ, tiểu đoàn vẫn tiến mà không nổ một phát súng nào, chỉ gặp phải các xe quân Đức bỏ lại trong tuyết và xác của những người lính bị lạnh chết hoặc bị giết. Hiện tượng tiến quân không gây tiếng súng này chắc chắn chỉ là tạm thời, bởi vì cả phía trái lẫn phải, tiếng nổ của bắp cày vẫn vang lên liên tục, và từ phía chân trời, trong nửa giờ vừa qua, đã thấy khói lửa của những ngôi làng bị thiêu cháy.
Xintxốp, Kômarốp và hai chiến sĩ tiểu đội khác, cùng với toàn bộ quân số còn lại, đang đi theo sau con ngựa do Riáptrenkô cưỡi. Thực ra, Riáptrenkô phải sang đội trị liệt kê từ lâu để chữa vết thương, nhưng anh vẫn kiên cường, cưỡi ngựa bằng cách để chân tê cóng ra khỏi đạp và buộc một cây gậy đầu cong từ hôm trước vào sau yên, để hỗ trợ khi cần phải xuống ngựa. – Hạ sĩ, theo cậu, đơn vị của chúng ta có thể được bổ sung quân không? Kômarốp tiến cùng Xintxốp và nói.
Làm sao mình biết được? – Xintxốp nhún vai, nhưng trong lòng anh, anh nghĩ liệu trong khi chưa dừng,Chưa đụng độ với quân Đức ở một nơi nào, chưa thật sự trải qua điều gì đặc biệt: tuyết xếp dày đặc như thế này, không thể chở thêm quân số bằng xe ôtô, và đi bộ thì không ai có thể theo kịp bạn, nếu bạn liên tục đi mà không nghỉ như hôm nay.
Kômarốp buồn bã khi thấy trung đội của mình bị thương và thiệt mạng nhiều đến như vậy. Anh ta đến tìm sự an ủi từ người tiểu đội trưởng hiện giờ – người đã trở thành trung đội trưởng của mình. Xintxốp thì tưởng bính rằng nếu không có Kômarốp đến cứu mình đêm hôm trước, không quật tay vào tên Đức cuối cùng đang cố vượt qua hàng rào, anh ta đã kết thúc cuộc sống của mình.
Nhưng giờ, anh không muốn nói ra điều đó, anh chỉ truyền đạt bằng ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Kômarốp với lòng biết ơn. “Theo cậu, liệu hôm nay chúng ta có đuổi kịp bọn Đức không?” – Kômarốp hỏi. Xintxốp nhìn vào anh ta và hiểu rằng cũng giống như mình, Kômarốp cũng đang trải qua các suy nghĩ tương tự.
“Có lẽ chúng ta có thể đuổi kịp đấy,” – anh cố gắng kiềm chế suy nghĩ trong lòng, bước đi với quyết tâm, “vì ta lại thấy khói phía trước!”
Ở phía xa, nơi tuyết phủ, họ tiếp tục tiến về hướng khói từ ngôi làng bốc cháy. Tiểu đoàn trưởng Riáptrenkô đi trước Xintxốp trên con ngựa, đôi khi anh ấy che khuất khói, đôi khi lại hiện rõ từng cơn khói, mỗi khi con ngựa lạc bước. “Kômarốp, Kômarốp ơi!”
“Ừ, có chuyện gì?” – Kômarốp hỏi.
“Cho mình mượn đầu thuốc!”
“Tại sao lại hút thuốc khi đang di chuyển?”
“Thèm… tự nhiên thèm thôi,” – Xintxốp không giải thích thêm.
Anh ta thèm thuốc, vì khi nhìn vào khói xa kia, anh ta phải đối diện với ý nghĩ căng thẳng – sau nhiều trận đánh, vẫn còn cuộc chiến phía trước…
Hãy sẵn sàng bước vào thế giới của tác giả Konstantin Simonov thông qua tác phẩm “Những Người Sống Và Những Người Chết”.