Người bạn thân yêu,
Hôm nay chúng ta sẽ nói về cuốn sách “Nợ Nần” của tác giả Nguyễn Công Hoan. Đây là một tác phẩm nổi tiếng, được chọn lọc và biên tập một cách rất kỹ lưỡng. Nguyễn Công Hoan không xa lạ với chúng ta, phải không? Các tác phẩm như Tắt lửa lòng, Bước đường cùng, Tấm lòng vàng, Cô giáo Minh, và nhiều tác phẩm khác đã tạo dấu ấn đặc biệt trong văn học Việt Nam.
Nguyễn Công Hoan không chỉ viết về tình yêu, xã hội, cuộc sống mà còn thể hiện sự đa chiều, sâu sắc từng tác phẩm. Mỗi câu chữ của ông đều mang một phẩm chất riêng, đã định vị lại vị thế của nghệ thuật tiểu thuyết thời bấy giờ.
Dù đã qua 20 năm, nhưng tác phẩm của Nguyễn Công Hoan vẫn giữ được giá trị với chương trình đại học văn khoa. Chúng hỗ trợ sinh viên không chỉ trong việc học tập mà còn là kho tàng văn học quý giá của dân tộc.
Còn về cuộc đời của tác giả, Nguyễn Công Hoan sinh ra và lớn lên trong gia đình quan lại, truyền thống tri thức. Sự ảnh hưởng từ gia đình khiến ông phát triển đam mê với văn chương và trở thành một trong những nhà văn vĩ đại của nền văn học Việt Nam.
Hy vọng sẽ còn nhiều cơ hội để chúng ta khám phá thêm về tác phẩm và cuộc đời đầy gian truân của Nguyễn Công Hoan.Phía giữa đường Ngọc Khánh và Nguyễn Chí Thanh, Nguyễn Công Hoan đã được vinh danh với Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật vào năm 1996.
Trong trạng thái khóc nhiều, Thuyết dường như quá xúc động. Sau khi trải qua một cơn bệnh nặng, khi khỏi bệnh, bà trở nên lầm lạc và mơ mộng. Chỉ khi kể về những nỗi đau trong cuộc đời, bà mới thể hiện rõ suy nghĩ, những lúc khác, bà nói như một người đã mất trí. Bà không còn một xu để làm vốn, và không thể làm bất cứ việc gì để kiếm tiền được. Bà sống cùng với người chồng của con gái. Mỗi chiều, nếu không đợi con chó Cún đưa bà đi dạo, bà lại phải tự dùng cây gậy để tìm đường. Những lần đi này, bà lẩn thẩn vào những con đường tối tăm, tránh xa những người có ý định muốn vay tiền của bà. Dù bà không thể trả được nợ nhưng vẫn tinh mắt đề phòng.
Bà tìm đường để đến nghĩa trang, viếng thăm mộ của con gái. Lúc đó, giữa không gian vắng vẻ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, giọng khàn khàn và rùng mình. Bà khóc cho con gái, con trai, chồng, và cả chính bản thân bà. Người khác đã khuyên bảo bà rằng Hồ đã chết, cũng sẽ không mang bà ra những nỗi đau nữa, chỉ cần thuê một chiếc thuyền ra bờ sông là xong. Tuy nhiên, bà cho rằng nếu trời muốn trừng phạt bà, điều tra án tử sẽ không để bà qua đời, mà còn phải chứng kiến con chết trước mắt.
Bà mong muốn được kết thúc cuộc đời. Mỗi ngày bà sống thêm chỉ là thêm một ngày đau khổ. Bà ao ước trở về với cây Phượng và rừng xưa để tan biến, nhưng không có tiền, bà phải xin chồng con gái, điều đó khiến bà cảm thấy xấu hổ. Do đó, bà sống tại Tru, để ôm cháu nội cháu ngoại của mình và khóc, khóc cho đến khi mắt trở nên thâm sưng…