Nước Mắt Hồ Ly: Khám Phá Kho Tàng Truyện Cổ Dân Gian Trung Quốc
Truyện cổ dân gian Trung Quốc là một phần không thể thiếu của văn hóa đất nước này. Từ thời cổ đại cho đến ngày nay, kho tàng truyện cổ này vẫn tiếp tục phát triển và trở nên đa dạng, phong phú hơn bao giờ hết.
Việc sưu tập, chỉnh lý và biên soạn các câu chuyện truyền thống đã được thực hiện từ hàng ngàn năm trước. Và tập truyện cổ Trung Quốc mà bạn đang cầm trên tay là một phần nhỏ trong kho tàng to lớn đó. Chúng tôi đã tuyển chọn kỹ lưỡng những truyện hay nhất để mang đến cho bạn những trải nghiệm sâu sắc và thú vị nhất.
Trong Tập 1: Nước Mắt Hồ Ly, bạn sẽ được đắm mình trong những câu chuyện như “Lỗ Ban Học Nghề”, “Chàng Trai Biến Thành Rồng”, “Cô Gái Thông Minh” và nhiều truyện khác. Những dòng văn vui nhộn, cảm động và sâu lắng sẽ chắc chắn làm bạn thích thú.
Hãy cùng khám phá và thưởng thức những trang sách độc đáo với Nước Mắt Hồ Ly và những truyện cổ Trung Quốc khác để hiểu sâu hơn về văn hóa đặc trưng của đất nước này.Trong câu chuyện này, chúng ta được làm quen với chàng trai Lỗ Ban, người đã rời quê hương để tìm kiếm kiến thức và kỹ năng. Hành trình đầy gian nan và học hỏi của Lỗ Ban thật sự rất sâu sắc và đáng khám phá. Hãy cùng theo dõi để khám phá thêm về những điều kỳ diệu mà chàng trai trẻ này trải qua trong cuốn sách này nhé!Vượt qua ba ngàn dặm đường, Lỗ Ban đến ngã ba của con đường rộng lớn. Phía trước là một con sông lớn chảy qua. Dòng sông mờ ảo, ném một viên đá xuống, nước vẫn trôi êm đềm không gợn sóng. Lỗ Ban cảm thấy buồn bã nên gò gập đứng lại. Liền, một chiếc thuyền nhỏ từ bờ đối diện ông chèo đến, trên thuyền là một anh chài trẻ. Lỗ Ban xuống ngựa, tiến gần, và hỏi: “Anh ơi, từ đây đến núi Chung Nam còn xa không?” Anh chài chỉ: “Đi thẳng thì ba ngàn dặm, đi vòng quanh thì sáu ngàn dặm, nếu muốn tìm con đường ngắn nhất, phải vượt qua dòng sông lớn này.” Lỗ Ban hỏi tiếp: “Anh có cách nào để tôi qua sông không?” Anh chài trả lời không thể. Dòng sông sâu, từ lâu đã chôn vùi bao người đi qua. Lỗ Ban nói mạnh mẽ: “Không sợ nước sâu không thấy đáy, không sợ sông rộng tận chân trời. Không vượt qua dòng sông lớn này thì tôi cũng sẽ không quay đầu. Thấy Lỗ Ban quyết tâm, anh chài cười và nói: “Được rồi, hãy dẫn ngựa lên thuyền đi, anh sẽ đưa em qua sông.” Lỗ Ban vượt sông, tiếp tục hành trình trên con đường lớn. Dưới bầu trời mênh mông, sau mười ngày, ba ngàn dặm đường đã trở thành quá khứ. Lại đến ngã ba của con đường lớn. Phía trước là một dãy núi cao. Lỗ Ban tự hỏi: “Núi cao ấy có phải là núi Chung Nam không?” Đỉnh núi hiên ngang, hàng ngàn con đường nhỏ uốn khúc quanh co. Đường nào dẫn lên núi? Lỗ Ban cảm thấy chán chường đứng im. Liền, anh nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, trước cửa có bà cụ ngồi chỉ đường. Lỗ Ban dắt ngựa đến gần, cúi đầu hỏi: “Xin bà, còn xa núi Chung Nam không?” Bà cụ trả lời: “Đi thẳng một trăm dặm, đi vòng quanh ba trăm dặm nữa. Ba trăm ngọn núi, ba trăm thần linh: em muốn gặp ai?” Nghe vậy, Lỗ Ban vui mừng hỏi: “Cháu muốn gặp tổ sư làm nghề mộc. Liệu phải đi con đường nào ạ?” Bà cụ nói: “Chín trăm chín mươi chín con đường nhỏ, con đường chính giữa sẽ dẫn em đến!” Lỗ Ban biết ơn, bắt đầu đếm con đường từ bên trái bốn trăm chín mươi chín, sau đó từ bên phải, chàng đi theo con đường chính giữa, cưỡi ngựa lên núi. Đến đỉnh núi, Lỗ Ban thấy một ngôi nhà lồi lõm trong rừng cây, gần đó có một ngôi nhà ba gian. Lỗ Ban mở cửa và bước vào, trong nhà đồ mộc đục nát rải rác. Nhìn thấy một ông già đầu tóc bạc nằm ngủ, tiếng ngáy ầm ầm như sấm. Lỗ Ban nghĩ: “Ông này chắc là tổ sư nghề mộc.” Không muốn làm phiền giấc ngủ của ông, Lỗ Ban lấy những dụng cụ đặt vào thùng gỗ, rồi ngồi đợi ông tỉnh dậy. Ông già ngủ say, đến khi mặt trời đã lên cao, ông mới chợp mắt dậy. Lỗ Ban tiến đến và tỏ tường biết ơn: “Thưa thầy, hôm nay học trò kính đến xin được thầy dạy nghề.” Ông hỏi: “Tên ngươi là gì? Từ nơi nào tới?” Lỗ Ban trả lời: “Con là Lỗ Ban, từ Lỗ Gia Loan, cách đây ngoài vạn dặm.” Ông tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi tới học nghề với ta?” Lỗ Ban giải thích: “Vì thầy là người giỏi nhất trong nghề mộc.” Ông cụ suy tư một chút và nói: “Ta sẽ hỏi một câu, nếu trả lời đúng ta sẽ dạy, trả lời sai thì không nhận, cứ thế trở về như ngày ngươi tới.” Lỗ Ban run lên: “Nếu hôm nay con không trả lời được, mong thầy cho con thêm thời gian đến ngày mai. Con sẽ trở lại khi trả lời được. Có bao nhiêu cột, quân, hàng rui, hàng mè?”. Lỗ Ban trả lời ngay: “Một ngôi nhà ba gian thông thường có ba cột, ba quân, hai mươi chuỗi rui, một trăm hàng mè. Con đã đếm kỹ từ khi còn dỗ. Ông cụ gật đầu, hỏi tiếp: “Cùng một môn học, có người học xong sau ba tháng, có người phải học ba năm.Ba tháng và ba năm bắt nguồn từ đâu? Lỗ Ban suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ba tháng học xong nghề, bắt nguồn từ con mắt; ba năm học xong nghề, bắt nguồn từ lòng mình.” Cụ già gật đầu nhẹ, tiếp tục bằng câu hỏi thứ hai: “Một người thợ mộc dạy nghề cho hai học trò. Học trò lớn múa rìu được hàng núi bạc, học trò thứ hai múa rìu khắc tên mình trong lòng người. Nếu ngươi học xong nghề, sẽ đi theo người nào?” Lỗ Ban ngay lập tức trả lời: “Con sẽ đi theo người thứ hai!” Cụ già không hỏi thêm, nói: “Được, ngươi đã trả lời đúng, ta sẽ nhận ngươi làm học trò. Nhưng điều kiện là phải sửa chữa “đồ nghề” của ta. Những đồ dùng này đã bền bỉ suốt năm trăm năm, ngươi hãy sửa chúng.” Lỗ Ban lấy chiếc hòm gỗ đựng “đồ nghề” đặt xuống và bắt đầu mài, loại bỏ sự mòn và gỉ sét trên chúng. Ông mài mòn bền bỉ đến khi mọi công cụ trở nên sắc bén và hoàn hảo. Sau khi hoàn tất, Lỗ Ban đem chúng cho cụ già xem. Cụ già chỉ gật đầu không nói gì. Để kiểm tra, cụ già yêu cầu Lỗ Ban cưa đổ cây cổ thụ từng chặt từng cành. Lỗ Ban mất 12 ngày mười hai đêm để hoàn thành công việc này. Khi Lỗ Ban mang cưa trở lại, cụ già yêu cầu anh ta tiếp tục thử nghiệm bằng việc đẽo chiếc xà từ một cây gỗ, trong vòng mười hai ngày mười hai đêm. Lỗ Ban chấp nhận thách thức và hoàn thành công việc với độ chính xác đáng kinh ngạc. Cuối cùng, cụ già yêu cầu Lỗ Ban sử dụng đục để tạo ra hai nghìn bốn trăm lỗ trên chiếc xà. Lỗ Ban hoàn thành công việc này, cho thấy sự khéo léo và kiên trì của mình. Cụ già đánh giá cao và quyết định truyền dạy nghệ thuật cho Lỗ Ban. Chàng trải qua những ngày tháng rèn luyện bằng cách tháo lắp các mô hình, tập trung và hết lòng vào việc học. Chẳng ngừng thực hành, Lỗ Ban cuối cùng trở thành một bậc thầy trong nghề mộc.Là một chuyên gia về sách, mình muốn giới thiệu với bạn câu chuyện đầy cảm xúc về Lỗ Ban trong cuốn sách “Nước Mắt Hồ Ly” của tác giả Khuyết Danh. Tác phẩm này mang đến những trải nghiệm đáng nhớ với cuộc sống và sự nghiệp của nhân vật chính. Cùng khám phá hành trình phấn đấu và thành công của Lỗ Ban thông qua việc tái hiện các hình mẫu và sự vừa ý của cụ già. Mối quan hệ giữa học trò và thầy giáo được thể hiện một cách đầy tình cảm và sâu lắng. Đừng bỏ lỡ cơ hội tận hưởng những điều thú vị từ truyện cổ Trung Quốc này!