“55 ngày. Cả Paris, cả nước Pháp, cả Việt Nam và thế giới run bần bật trong cơn sốt Covid-19. 55 ngày. Từng giây từng phút, truyền thông quốc tế kéo lại, nối lại, lan tỏa, toang ra những con số và sự kiện choáng váng. 55 ngày. Một người Việt ở Paris đối diện với thực tại, với chính mình và những giả định, suy tưởng chết chóc, hoang mang, chập chờn, bất định. 55 ngày. Đối diện với hôm qua, hôm nay và ngày mai…”
Sau cuốn “Mắc kẹt: 122+ ngày mắc kẹt ở Mỹ vì Covid-19” của tác giả Phương Thu Thủy, sách Paris 55 ngày cấm túc mới được NXB Tổng hợp TP.HCM phát hành. Cuốn sách mang tới cái nhìn toàn diện, đa chiều về đời sống của con người trong những ngày Paris phải gánh chịu hậu quả của Covid-19.
Giáng Hương – tiến sĩ văn học đang sống và làm việc tại Paris, Pháp – đã ghi lại cuộc sống, tâm lý, sự sợ hãi và cả niềm tin, những hy vọng của người trong tâm dịch. Giáng Hương luôn tin rằng đám mây mù sẽ tan đi, ánh nắng sẽ trở lại, và chị sẽ lại được về thăm quê hương, được trở về với vòng tay gia đình, bạn bè và trao gửi tình yêu thương.
Giới thiệu cuốn sách Paris 55 Ngày Cấm Túc – Nhật Ký Viết Từ Tâm Dịch
Năm tháng sau ngày gõ cách ly, nước Pháp đang đúng trước làn sóng dịch thứ hai. Mỗi ngày lại cho thêm 15 nghìn ca mắc mới, các bệnh viện cảnh báo nguy cơ thiếu giường bệnh và nhân lực y tế. Trời đã trở vào thu, không khí lạnh lặng lẽ ùa về thổi vào nỗi sợ cúm mùa song hành cùng Covid-19. Dư luận đang thấp thỏm ngày tái cách ly đang đến gần.
Hãy còn quá sớm để đo đếm được tầm ảnh hưởng của dịch bệnh mà nhân loại vẫn đang phải đối mặt và chưa tìm được lối thoát. Chỉ biết rằng, Covid-19 đang âm thầm len lỏi vào cuộc sống hàng ngày của mỗi cá nhân, thường trực trong ý thức và nhen nhóm thành một nỗi sợ lấn át mọi cảm xúc. Giờ đây, chỉ cần hắt hơi sổ mũi, người ta cũng chột dạ sợ phải nhập viện, sợ những cơn co thắt khiến người ta ngạt thở mà chết. Hơn cả căn bệnh thế kỷ, Covid-19 trở thành một nỗi ám ảnh.
Những ngày cách ly đã qua, không chỉ là cách ly, chúng tôi đã sống trong tình trạng cấm túc vì hàng loạt các lệnh cấm nghiêm ngặt. Không ai được bước chân ra khỏi nhà, không được tiếp xúc xã hội, đến cả đi bộ một mình ngoài rừng, dạo chơi trên bãi biển cũng không được phép. Những tưởng Covid-19 sẽ làm nên một cuộc cách mạng xã hội, đổ đồng tầng lớp thượng lưu với đám đông người lao động, bởi bệnh tật không chừa một ai. Nhưng khi toàn xã hội cách ly mới thấy biết bao kẻ vô gia cư không có mái ấm, các doanh nghiệp lần lượt phá sản, những người làm công buổi sáng bước chân đi làm mới té ngửa hay tin mình đã thất nghiệp. Trẻ con của kỷ nguyên này đang trở thành một thế hệ bịt khẩu trang và trang bị nước diệt khuẩn mọi lúc mọi noi. Mùa khai giảng năm nay, những tiết học đầu tiên không dạy học sinh sinh hoạt tập thể. Chúng cũng không được thỏa thích nô đùa, chơi trò mèo đuổi chuột trong sân trường. Chúng phải học về giãn cách xã hội và giữ gìn vệ sinh phòng bệnh. Những buổi tan trường vì thế mà lặng lẽ. Thế hệ học sinh hôm nay sẽ không còn biết tới hình ảnh tụm năm tụm ba, tới cử chỉ quàng vai bá cổ nhau trong tình bè bạn. Những ý niệm thân tình sẽ chỉ còn biết trao nhau bằng mắt…
Nhưng những ngày cách ly đã qua cũng đem lại cho tôi một khoảng lặng quý giá, để chiêm nghiệm, để học cách trân quý cuộc sống, cội nguồn và những hạt mầm hạnh phúc. Tôi sinh ra trên một đất nước hết lầm than trong chiến tranh lại triền miên với thiên tai bão lũ. Nhưng có lẽ chính vì lớn lên ở đất nước hình chữ S bé nhỏ ấy đã mài giũa ý chí để tôi điềm nhiên bước qua cơn đại dịch này. Và ngày mai khi đám mây mù tan đi, ánh hồng dương sẽ trở lại. Tôi sẽ được trở về thăm quê hương, được hội ngộ trong vòng tay gia đình, bè bạn, được trao gửi tình yêu thương bằng những cử chỉ vuốt ve trìu mến.
Còn ngày hôm nay, tôi ngồi đây và gửi đến họ những dòng nhật ký tự đáy long tôi…
Giáng Hương