Cuốn tiểu thuyết “Pháo Đài Trắng” của Orhan Pamuk là một hành trình kỳ diệu kể về một học giả trẻ người Ý, bị cướp biển và bán vào chợ nô lệ Istanbul. Mối quan hệ phức tạp và bí mật giữa họ dần phơi bày, khi họ khám phá ra họ đều có liên quan đến quân đội Hoàng Gia và cuối cùng dẫn họ tới Pháo Đài Trắng.
Các nhận định từ New York Times, Independent và Times Literary Supplement đều ca ngợi tài năng xuất sắc của Pamuk trong việc xây dựng một thế giới trong câu chuyện. Cùng với đó, việc khám phá sâu lắng về tâm hồn con người và văn hóa cũng được thể hiện trong sách một cách tinh tế.
Với nội dung hấp dẫn và lối viết sắc sảo, “Pháo Đài Trắng” thực sự là một cuốn sách đáng đọc. Orhan Pamuk đã tạo ra một tác phẩm văn học tuyệt vời, kết hợp giữa suy tư cá nhân và văn hóa đa chiều, khám phá một cách sáng tạo sự gặp gỡ giữa Đông và Tây.Phần lịch sử
Tôi đã bắt đầu dành hàng loạt thời gian rảnh rỗi của mình cho việc này, trừ khi đang làm bách khoa thư hoặc tham gia nhậu nhẹt. Tôi đã tìm hiểu các nguồn tư liệu về thời kỳ đó và phát hiện một số sự kiện trong sách không khớp với sự thật lịch sử. Ví dụ, trong thời kỳ năm năm Koprulu (Pasha Koprulu Mehmet (1575-1661): một quan lại quan trọng dưới triều đại của Mehmet IV), có một vụ hỏa hoạn ở Istanbul, được ghi chép trong các tài liệu, nhưng sự kiện quan trọng đó lại không xuất hiện trong các vốn sách. Tên của nhiều quan thần không chính xác, hoặc bị nhầm lẫn, một số người bị đổi tên và họ. Tên các nhà chiêm tinh cũng không tương đương với tên ghi trong Biên niên sử của triều đình, nhưng tôi đều hiểu rằng điều này có thể là ý định của tác giả.
Tuy nhiên, hầu hết các sự kiện lịch sử trong bản thảo đều được xác thực, một số chi tiết thậm chí trùng khớp đầy đủ, như vụ ám sát của đại sư chiêm tinh Huseyn Etendi, diễn ra trong chuyến săn thỏ của hoàng đế Mehmet IV (Mehmet IV (1642-1693): sultan thứ 19 của đế chế Ottoman, nay là Thổ Nhĩ Kỳ, trị vì từ năm 1648 đến năm 1687), gần cung điện Mirahor, được ghi chép bởi sử gia Naimai ((1655-1716): nhà sử học Ottoman). Tôi tin rằng tác giả của bản thảo là một người say mê và đam mê đọc sách, trong quá trình nghiên cứu đã sử dụng các nguồn tư liệu phù hợp, đã tham khảo vô số sách và sau đó chép lại một số chi tiết vào ghi chú của mình.
Có những tác phẩm trước đó của Evlyia Chelebi mà tác giả đã đề cập, rõ ràng chỉ được ông ta đọc qua, nhưng thông qua bản thảo, không rõ hai người có quen biết nhau hay không. Dù tôi vẫn cố gắng tìm dấu vết của tác giả, nhưng việc tra cứu tại các thư viện Istanbul đã làm cho hy vọng kia tan biến như sương khói.
Tôi không thể tìm thấy bất kỳ tài liệu hoặc cuốn sách nào được viết tặng cho hoàng đế Mehmet IV trong khoảng thời gian từ năm 1652 đến năm 1680, cả ở thư viện cung điện Topkapi (cung điện hoàng gia ở Istanbul, nay là Bảo tàng Viện) và các thư viện khác. Duy nhất một tác phẩm của “nhà văn thuận tay trái” được nhắc tới trong bản thảo.
Sau những cố gắng vô vọng, tôi ngừng tìm kiếm và quyết định viết một bài báo cho bách khoa thư, dựa trên nội dung của bản thảo. Như tôi đã dự đoán, bài viết không được chấp nhận, không phải vì nó thiếu cơ sở khoa học mà vì tác giả đề cập là một nhân vật ẩn danh.
Vì vậy, sự quan tâm của tôi dành cho quyển sách này trở nên lớn hơn. Thậm chí, tôi đã suy nghĩ đến việc từ bỏ công việc, mặc dù tôi vô cùng yêu nghề và đồng nghiệp. Thường xuyên, tôi không ngần ngại chia sẻ với mọi người về quyển sách này, như thể tôi không phải là người phát hiện ra nó, mà chính tôi đã viết nó ra. Để thu hút sự chú ý, tôi đã nói về giá trị biểu tượng của quyển sách đó, rằng nó tương tự như thực tại ngày nay, và rằng việc đọc sách này giúp tôi hiểu thêm về thời hiện đại. Sau những phút giây như vậy, những người trẻ tuổi, đặc biệt là những người quan tâm đến chính trị, các mối quan hệ Đông-Tây và nền dân chủ, đã quan tâm đến quyển sách, nhưng không lâu sau, họ đã quên nó. Một giáo sư, người bạn của tôi, đã đọc xong quyển sách do tôi khuyên đọc, và khi trả lại cho tôi, ông ấy cho biết rằng những câu chuyện như vậy dày đặc trong các bản thảo xếp chồng lên nhau tại các ngôi nhà gỗ cũ trên các con phố của Istanbul. Những cư dân của những ngôi nhà đó, xem sách như Kinh Koran, chắc chắn đã giữ.Đồng đọc lên ngăn sách, mình không biết rằng mình sẽ phải cắt từng trang để trang trọng với nhóm lò nấu. Sau nhiều lần đọc lại bản thảo, tôi đã nhận động lực từ một cô gái với cặp kính, luôn cầm điếu thuốc trong miệng, và quyết định rằng nên xuất bản nó. Người đọc sẽ thấy cách dịch ra tiếng Thổ hiện đại, mình không tập trung quá nhiều vào phong cách. Mình chỉ đọc một đoạn tiếng gốc, để nó trên bàn, sau đó chuyển sang phòng khác, đến bàn khác, nơi tờ giấy trắng trống vắng, sau đó ngồi xuống và cố gắng diễn đạt nội dung mình vừa đọc bằng ngôn ngữ hiện đại. Tiêu đề của cuốn sách không phải do mình quyết định, mà là nhà xuất bản đã chấp nhận in. Có thể sẽ có người hỏi liệu có ý nghĩa gì đặc biệt ở những dòng trước ở trang đầu tiên hay không. Mình nghĩ rằng, thói quen tìm kiếm một liên kết trong mọi thứ là căn bệnh của thời đại chúng ta. Và cũng vì ám, mình đã cho phát hành câu chuyện này.
Mời mọi người thưởng thức Pháo Đài Trắng của tác giả Orhan Pamuk.