Pháo Hiệu Đỏ là một tác phẩm đầy cảm xúc, mô tả đấu tranh dũng cảm của quân lính Liên Xô trong cuộc chiến tranh Vệ quốc, thông qua trận đánh ác liệt tại một trường học với quân Đức.
Tác phẩm này bao gồm hai truyện ngắn: Pháo Hiệu Đỏ và Gia Đình Đại Úy Đôrôkhin. Tác giả lưu ý rằng cuốn sách được viết trong thời kỳ khó khăn cuối năm 1942, khi đất nước đang chống lại chủ nghĩa phát-xít Đức. Tác giả, một cựu lính tham gia các trận đánh xác liệt, muốn kể về tinh thần anh hùng của người lính Xô-viết trên tuyến ngoại thành Moskva.
Những câu chuyện không có gì quá phức tạp, nhưng nó đem lại cái nhìn mới về cuộc chiến ngoài chiến trường. Tinh thần đoàn kết, dũng cảm trong nhân dân Xô-viết, từ trẻ em đến người già, từ công dân đến quân nhân, đã giúp họ chiến thắng kẻ thù ác liệt. Tác giả khen ngợi sự dũng cảm của người Việt Nam và khẳng định chính nghĩa, tự do sẽ luôn chiến thắng.
Với những mô tả sinh động, cảm xúc và chi tiết, Pháo Hiệu Đỏ chắc chắn sẽ khiến bạn sửng sốt, như một bức tranh sống động về tinh thần chiến đấu và ý chí vượt khó.Một cảnh tượng hết sức sống động với những chi tiết đầy hấp dẫn được mô tả trong đoạn văn trên. Từ cảm nhận sâu sắc về môi trường chiến trường đến những tưởng tượng hoang đường trong tâm trí nhân vật, tất cả đã tạo nên một bức tranh sinh động về cuộc chiến đang diễn ra. Cảm giác căng thẳng, lo lắng và ý chí quyết liệt của những lính chiến đấu hiện rõ trong từng dòng văn. Đọc qua, ta không khỏi cảm thấy hồi hộp và đồng cảm với những khó khăn mà họ đang phải đối diện. Rất đáng để khám phá và tận hưởng từng trang sách này!Trong câu chuyện, các chiến sĩ đã truyền lại về trận đánh mà họ đã chiến đấu rất xuất sắc. Họ cảm thấy hạnh phúc vì đã sống sót và chứng kiến quân thù chạy trốn khỏi họ. Sự gần gũi của đồng đội giờ đây đã mang lại cho họ một cảm giác hài lòng rõ rệt. Việc chịu đựng nguy hiểm cùng nhau và ăn mừng chiến thắng đã xóa bỏ mọi sự không hài lòng giữa họ. Vì được kích thích, họ đã chửi rủa và đùa vui với nhau. Gorbunov gọi trung sĩ Rumyantsev đến và họ cùng nhau chia sẻ niềm vui về cuộc chiến.
Đánh thức bởi tinh thần chiến đấu, các chiến sĩ tiếp tục nỗ lực và thể hiện sự tôn trọng đối với người chỉ huy. Rumyantsev đặc biệt khâm phục trung úy và cảm thấy niềm tin vững chắc vào trung úy sau chiến thắng. Một cảm giác biết ơn sâu sắc bao trùm mọi người trong cuộc chiến. Với sự chăm sóc thấu hiểu của người chỉ huy, họ cảm thấy an toàn và tin tưởng vào khả năng lãnh đạo của anh ấy.
Trong không khí của chiến trường, các cảm xúc và tình cảm được thể hiện một cách tự nhiên và chân thành giữa các thành viên của đơn vị. Mỗi chi tiết trong cuộc sống hàng ngày sau trận đánh thắng được thể hiện với sự chân thật và sâu sắc. Cuộc gặp gỡ với Masha Ryzhova, người y tá trẻ, tiếp tục thể hiện sự quý trọng và sẻ chia trong cộng đồng.
Với tâm hồn hồn nhiên và khát khao đóng góp, các chiến sĩ có thể cảm nhận sự đoàn kết và sức mạnh từ việc thống nhất trong mục tiêu chung. Những khoảnh khắc như vậy giúp họ thấu hiểu giá trị của sự đồng lòng và tinh thần đoàn kết trong môi trường chiến đấu đầy thách thức.Trong ánh trăng lấp lánh tràn vào khung cửa sổ hình chữ nhật, hai chiến sĩ đã sẵn sàng với khẩu súng. Chiếc bàn trắng phủ đầy sương muối. Gorbunov trò chuyện với các chiến sĩ trước khi rời đi. Trên tường phòng bên cạnh, hai tấm các tông treo đầy tranh vẽ của học sinh, từ chiếc phi cơ kỳ lạ đang bay đến những bông hoa phong cách. Rumyantsev nhớ đến cô con gái họa sĩ của mình khi nhìn những tranh này. Trung úy Gorbunov, mặc dù chưa kết hôn ở tuổi 24, tự hào trước tài năng của các em học sinh với tư cách là người bảo vệ của họ. Anh cảm thấy hạnh phúc khi trả lại trường học cho bé Nina Volkova sau khi chiến tranh. Anh ngưỡng mộ vẻ đẹp và sức sáng tạo của các em, như là một người thân thiết. Sự tự hào về công việc quan trọng của mình trong việc đẩy lùi quân thù trỗi dậy mạnh mẽ. Những kí ức về thời gian học trước chiến tranh, những đồng đội đã hi sinh và niềm vui khi nhìn thấy những tranh vẽ này vẫn hiện hữu trong anh. Gorbunov cảm nhận một cảm giác mạnh mẽ khi nhìn vào những tác phẩm này, như một nguồn sức mạnh kỳ diệu đưa anh đi qua mọi gian khó.Một cánh cửa đóng chặt, người đàn ông cao, có râu, mặc áo vét-tông đen đứng phía tường. Ánh mắt lo lắng của người đó nhìn chăm chú vào những người bước vào. Gorbunov sắp hỏi: “Bạn đang làm gì ở đây?” nhưng thốc lên và nín thinh. Đôi chân không giày đứng lơ lững trên sàn nhà. Trong tay người đó, có một khung ảnh gỗ trang trí, nắm chặt như muốn tìm sự ổn định ở cuối hành động cuối cùng. Một sợi dây điện mảnh bao quanh cổ người đó, trải dài lên trần nhà. Cửa sổ không có kính, tuyết phủ trắng xóa trên ga giường rách, bàn và trên người bị giết.Gorbunov và Rumyantsev cởi dây thòng cho thi thể đứng vươn ra như một tảng gỗ, lên giường.- Có lẽ ông ấy là thầy giáo… – Rumyantsev nói.- Đúng vậy, – trung úy trả lời. Đột nhiên, ánh sáng tỏa ra. Ánh sáng xanh nhạt từ chiếc đèn Đức chiếu sáng căn phòng. Đôi mắt trắng lồi trên khuôn mặt già của người đàn ông nhấp nhổm như nước trong suốt, lấp lánh và tỏ ra sự sống. Trong khung gỗ mà người đàn ông kia không muốn rời bỏ, có bức ảnh của một bé gái đeo hai chiếc nơ trên tóc.- Vật dữ dội! – trung sĩ nói giật mình. Cả hai rời khỏi phòng và đi bước xuống cầu thang.- Chắc là cháu gái của ông ấy, – trung sĩ nghĩ. Gorbunov hình dung cụ giáo già vùng vẫy tìm sự ổn định để không rơi vào cái chết.- Có thể là vậy, – trung úy nói lạnh lùng. Anh thấy khó nói về sự tàn ác với ông già. Trong trận chiến gần đây, Gorbunov đã bắn chết một lính phe phản đối. Nhớ lại, anh cảm thấy nhẹ lòng hơn. Anh đến gần người quan sát bên lỗ đạn trong bức tường. Điều kỳ lạ là anh cảm thấy như anh sẽ ra lệnh tấn công ngay lúc đó. Anh mong muốn trả thù ngay lập tức.- Báo cáo, không có dấu hiệu đỏ đâu, đồng chí trung úy, – người quan sát thông báo.- Anh đã kiểm tra kỹ chưa? – Gorbunov hỏi. Cả hai nhìn về hướng tây nam, nhìn về rừng xa xăm phủ đầy tuyết, một mảng rừng u ám và bí ẩn, giống như một đám mây đen bao phủ. Hãy cùng đọc cuốn sách “Pháo Hiệu Đỏ” của tác giả Georgy Beryozko.