Cuốn sách “Phê phán lý tính thực hành” của Immanuel Kant là một tác phẩm triết học nổi tiếng, được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1788. Trong đó, tác giả đã phê phán cách tiếp cận lý tính thực hành của chính mình trong tác phẩm trước đó là “Lý tính thực hành”.
Kant chia cuốn sách này thành hai phần chính. Phần thứ nhất là “Phê phán lý tính thực hành như một hệ thống triết học”. Trong phần này, Kant phê phán cách tiếp cận triết học của chính mình trong “Lý tính thực hành” là chưa thực sự hoàn chỉnh. Theo Kant, trong tác phẩm trước, ông đã xây dựng một hệ thống triết học về đạo đức mà không dựa trên những nguyên tắc đúng đắn.
Cụ thể, Kant cho rằng trong “Lý tính thực hành”, ông đã xây dựng một hệ thống triết học đạo đức dựa trên nguyên tắc của lý trí thuần túy mà không dựa trên những nguyên tắc tự nhiên của con người. Điều này là không thỏa đáng bởi theo quan điểm của chính Kant, con người không thể tách rời khỏi những điều kiện tự nhiên của mình để có thể suy nghĩ triết học một cách thuần túy. Do đó, trong “Phê phán lý tính thực hành”, Kant muốn sửa lỗi này bằng cách xây dựng lại hệ thống triết học đạo đức trên cơ sở những nguyên tắc tự nhiên của con người.
Phần thứ hai của cuốn sách là “Phê phán lý tính thực hành như một hệ thống luân lý”. Trong phần này, Kant chỉ ra những sai sót cụ thể trong cách xây dựng hệ thống luân lý của mình trong “Lý tính thực hành”. Cụ thể, Kant cho rằng trong tác phẩm trước, ông đã không xây dựng được một hệ thống luân lý đúng đắn dựa trên những nguyên tắc tự nhiên của con người.
Ví dụ, Kant cho rằng trong “Lý tính thực hành”, ông đã đưa ra quá nhiều nguyên tắc luân lý mà không thể hiện được mối liên hệ giữa chúng. Điều này khiến hệ thống luân lý trở nên rời rạc và không thống nhất. Bên cạnh đó, Kant cũng thấy rằng mình đã không xây dựng được khái niệm về “ý chí tốt” một cách triết học đúng đắn. Do đó, trong “Phê phán lý tính thực hành”, Kant muốn sửa chữa những sai sót này bằng cách xây dựng lại hệ thống luân lý trên cơ sở những nguyên tắc tự nhiên và khái niệm về “ý chí tốt” được triết học hóa một cách đúng đắn hơn.
Nói tóm lại, trong “Phê phán lý tính thực hành”, Kant đã phê phán cách tiếp cận triết học và xây dựng hệ thống đạo đức – luân lý của chính mình trong tác phẩm trước “Lý tính thực hành”. Theo Kant, trong tác phẩm đó, ông đã không dựa vào những nguyên tắc tự nhiên của con người mà xây dựng hệ thống triết học theo chiều hướng lý trí thuần túy, dẫn đến nhiều sai sót. Do đó, trong “Phê phán lý tính thực hành”, Kant muốn sửa lỗi bằng cách xây dựng lại hệ thống triết học đạo đức và luân lý trên cơ sở những nguyên tắc tự nhiên của con người, để có được một hệ thống hoàn chỉnh và logic hơn. Đây là một trong những đóng góp quan trọng nhất của Kant trong lĩnh vực triết học đạo đức.
Mời các bạn đón đọc Phê phán lý tính thực hành của tác giả Immanuel Kant