Phi Hồ Ngoại Truyện – Kim Dung là một tác phẩm kiếm hiệp đầy hấp dẫn của văn hào Kim Dung. Tác phẩm này sẽ giải đáp những bí ẩn xoay quanh các nhân vật anh hùng trong bộ truyện Hồng Hoa Kiếm.
Kim Dung, một trong những nhà văn văn võ lớn nhất của văn học Trung Quốc hiện đại, đã thu hút hàng triệu độc giả trên khắp thế giới với những tác phẩm võ hiệp độc đáo của mình. Từ cuốn Hồng Hoa Kiếm nổi tiếng, đến Phi Hồ Ngoại Truyện, Kim Dung luôn khiến độc giả trầm trồ vì tài năng văn chương của mình.
Qua những trang sách, bạn sẽ bắt gặp những câu hỏi hóc búa về tình tiết và những rắc rối của các nhân vật như Hồ Nhất Đao, Miêu Nhân Phượng và Viên Tử Y. Câu chuyện xoay quanh những âm mưu, tình thù và tình yêu đầy kịch tính sẽ khiến bạn mãn nhãn với từng trang sách.
Nếu bạn đã say mê với Hồng Hoa Kiếm, thì không thể bỏ lỡ Phi Hồ Ngoại Truyện này. Hãy đắm chìm vào thế giới kiếm hiệp huyền bí và đẳng cấp của Kim Dung, nơi mà mọi bí ẩn sẽ được hé lộ và mối quan hệ giữa các nhân vật sẽ được sáng tỏ.Hai cậu ủng hồng. Toàn thân cô lộ ra một vẻ thanh xuân hớ hĩnh. Hắn tử mắt to mày rậm, lớn hơn thiếu nữ sáu bảy tuổi, dáng điệu thô hào. Trên mặt đầy những vết sẹo nhỏ màu tím. Tướng mạo gã tuy xấu xa nhưng bộ pháp nhẹ nhàng, tinh thần bảo mãn, hùng khí bồng bột. Hai người xuyên qua ngoài viện, trời mưa càng lớn khiến mặt đầy nước đọng. Thiếu nữ lấy khăn tay lau những giọt nước. Mặt cô bóng loáng càng lộ vẻ kiều diễm. Hắn tử nhìn thiếu nữ, bất giác ngẩn người ra. Thiếu nữ nghiêng đầu cố ý cho nước mưa trên nón chảy vào cổ áo hắn tử. Hắn tử đang ngơ ngẩn xuất thần vẫn không hay biết. Thiếu nữ cười khẩn trương khẽ gọi: – Chàng ngốc ơi! Rồi tiến vào hoa sảnh. Đầu đằng đông trong sảnh đường đốt một đống lửa lớn, hơn hai chục người ngồi vây quanh để hơ quần áo ướt đẫm nước mưa. Bọn người này đều mặc áo ngắn màu đen hay màu lam. Có người giắt binh khí bên mình. Đây là bọn tiêu khách gồm bọn chạy cờ và phu khuân vác. Trong sảnh đường còn ba hán tử ăn mặc theo kiểu võ quan. Mấy người này cũng chạy vào trú mưa, đang cởi áo ướt ra. Đột nhiên chúng ngó thấy thiếu nữ xinh đẹp bất giác mắt sáng rực cả lên. Thiếu nữ đi đến bên bọn người đang hơ quần áo, kéo một lão già gầy nhom ra một chỗ, kể lại chuyện vừa dòm trộm thấy ở nhà hậu sảnh cho lão nghe. Lão này lối ngoài năm chục tuổi, tinh thần tráng kiện, mái tóc đốm bạc, người cao không đầy năm thước nhưng mục quang lấp loáng, oai phong lẫm liệt. Lão nghe thiếu nữ kể chuyện bất giác khẽ chau mày khẽ trách: – Ngươi lại đi gây chuyện thị phi rồi. Người ta mà biết ra là rước lấy phiền não vào mình đó. Thiếu nữ lè lưỡi ra cười đáp: – Gia gia! Mỗi bận lão nhân gia đi bảo tiêu là lại…Mà quá vui nhỉ! Từ Tranh tự nhiên đứng dậy và hỏi trách:
– Anh nói gì vậy?
Võ quan kia cười tươi trả lời:
– Ôi chú nhỏ ơi! Nếu ta nói sai điều gì thì ta xin lỗi chú nhé.
Từ Tranh bình tĩnh thấy người ta đã xin lỗi, anh ta cũng bỏ qua. Anh ngồi xuống khi lại nghe người kia nói:
– Ta biết có người không muốn phá hoại với mẹ anh ấy, chỉ muốn phá hoại với em gái anh ấy thôi.
Từ Tranh bất ngờ nhảy lên, nhưng Mã Hành Không đã quát:
– Tranh nhi! Ngồi xuống ngay!
Từ Tranh sửng sốt, đỏ mặt hỏi:
– Thầy! Liệu ông… liệu ông có nghe thấy không ạ?
Mã Hành Không bình tĩnh trả lời:
– Người ta nói vài câu ở chốn quan lại cũng chẳng sao cả.
Từ Tranh chưa bao giờ dám nói lời phản đối với thầy. Chỉ có vẻ tựa lẽ học trò nhìn tên võ quan kia rồi từ từ ngồi xuống.
Ba tên võ quan vui vẻ cười không còn hề mắc cỡ. Họ nhìn Mã Xuân Hoa với ánh mắt dâm đãng.
Mã Xuân Hoa cảm thấy ba người thiếu lễ nhưng cô biết sự dung hòa của gia gia và không muốn gây rối với quan lại. Cô nghĩ cách giải quyết mọi chuyện một cách trôi chảy.
Đột nhiên một tia sét chiếu sáng vào sảnh đường.
Tiếp đó là tiếng sét nổ làm mọi người chấn động, như đã đánh trúng căn nhà này vậy.
Trời đổ mưa nặng. Bỗng nghe ngoài cửa có giọng nói:
– Trận mưa này quá khủng khiếp, làm ơn để vào trong để tránh một lúc.
Những người trên trang đáp lại:
– Đã đốt lửa trong nhà. Mời các ông vào đây để ấm.
Một cặp nam nữ bước vào cổng.
Người đàn ông mạnh mẽ, kiêu ngạo. Trên lưng cầm theo một chiếc bọc, giành dành mười ba, mười bốn tuổi.
Người phụ nữ xinh đẹp, khoảng hai, ba mươi tuổi. Da trắng, gương mặt xinh đẹp.
Một mỹ nhân tuyệt vời.
Mã Xuân Hoa được ví như một mỹ nhân, nhưng ngay khi nữ lang đó tới, hình ảnh cô hoàn toàn mờ nhạt.
Cả hai đều ướt nhẹp từ trời mưa. Nếu phụ nữ không thay đổi quần áo, cơ thể sẽ để lạnh, dễ bị cảm lạnh.
Cô mở rương để lấy bộ quần áo khác cho nữ lang, nói:
– Nương tử! Hãy mặc bộ quần áo này trước, chờ quần áo khác khô rồi sẽ thay lại.
Nữ lang đáng yêu nhìn cô và mỉm cười. Nàng nhìn người đàn ông và nhận lời cảm ơn.
Nữ lang dẫn Mã Xuân Hoa vào sau để thay đổi.
Ba tên võ quan liếc nhau, có vẻ quan tâm. Họ tưởng tới việc nữ lang thay quần áo, khả năng sẽ lộ tấm thân tuyệt vời.
Một tên khác nói:
– Ta phải đi xem mới hết đc.
Tên võ quan kia nhìn gì guại nhỏ bảo:
– Đừng tạo rối nữa!
Tên võ quan đã rót đao vào khu vực của mình. Từ Tranh vẫn còn phẫn nộ vì đã bị làm nhục. Khi thấy một trong số họ đi vào hậu vườn, anh ta quay lại nhìn thầy. Thấy Mã Hành Không đang tập trung tu, cùng với hai vị tiêu đầu khác, năm người Thích, Dương và mười phu cước canh giữ từ xa. Hệ thống bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, không bất kỳ sự xâm nhập nào được chấp nhận.Ngay sau câu chuyện về Võ quán kia.
Võ quán nghe tiếng bước chân từ phía sau, quay người lại và thấy Từ Tranh mỉm cười hỏi: “Em trai! Anh mạnh mẽ chứ?”
Từ Tranh trả lời: “Anh võ quan! Kỹ năng võ của ngài mạnh đến đâu?”
Võ quán tiếp tục cười hỏi: “Anh muốn đánh nhau à?”
Từ Tranh đáp: “Đúng vậy. Thầy không để ta đánh người. Ta mời võ quan đến để thỏa mãn niềm vui chiến đấu.”
Võ quan, tự tin vào võ công của mình, không quan trọng gã thiếu niên này lắm, nhưng thấy số lượng người bảo vệ xung quanh cô đơn, chỉ có ba tên, nếu xảy ra cuộc đấu, chắc chắn hắn sẽ thất bại. Lúc này, hắn nhận thấy việc gã tự mình đề nghị đấu đỉnh là một cơ hội tốt, vì thế, hắn gật đầu cười và nói: “Được. Chúng ta hãy đi xa một chút. Nếu thầy ngươi nghe thấy tiếng đánh thì trận đấu sẽ không thể diễn ra.”
Hai người đi qua sân rộng, tìm nơi hoang vắng để đấu. Bất ngờ, họ gặp một người đi tới trên hành lang.
Người này mặc áo gấm, trẻ trung, khoảng mười bảy, mười tám tuổi với khuôn mặt thanh tú và ánh mắt sáng sủa.
Đúng là chàng thiếu niên vừa luyện việc bắn tên.
Từ Tranh nghĩ trong lòng: “Ta sẽ mượn phòng luyện võ của chàng để thi đấu sẽ thú vị hơn.”
Anh tiến lại gần và chào hỏi: “Xin chào huynh lớn!”
Thiếu niên ngạc nhiên đáp: “Khách quý có việc gì cần hướng dẫn sao?”
Từ Tranh chỉ vào võ quan và trả lời: “Vấn đề giữa tôi và ngài này, hy vọng huynh cho mượn phòng tập võ một thời gian.”
Thiếu niên lần lượt tự hỏi: “Vì sao gã này biết phòng ta có phòng tập võ?” Nhưng một người luyện viện võ, nghe người khác muốn thi đấu, luôn thấy hứng thú, vì vậy chàng trả lời: “Rất tốt, rất tốt.”
Chàng dẫn cả hai vào phòng tập võ. Lúc này, bà lão và các đám vệ lính đã rời khỏi. Trong phòng tập, không ai còn tồn tại. Võ quan nhìn thấy căn phòng trần treo đầy vũ khí như gươm, trường, kiếm, giáo và đầy cát. Túi chứa tên lửa, đá hỏa và tiền cổ đầy mặt sàn. Bên cạnh đó, có một cây mai hoa trang được trồng sẵn.
Anh nghĩ: “Hóa ra đây là phòng tập võ. Khả năng của họ không phải dạng vừa.” Anh nhìn thiếu niên, chắp tay và nói: “Tôi muốn kiên trì với vị quận gia này mà vẫn chưa thể biết anh ta là ai.”
Thiếu niên tự hỏi: “Tại sao ngươi biết danh tính của chúng ta mà vẫn mờ mịt?” Nhưng một người thầy luyện taekwondo, mỗi khi nghe người khác muốn đấu tay đôi, lại thấy phấn khích, vì vậy cậu trả lời: “Rất tuyệt vời, rất tuyệt vời.”
Anh giới thiệu: “Tôi là Từ Tranh. Thầy tôi là võ sư đầu tiên ở Phi Mã, được điều tướng quân gọi là Bách Thắng Thần Quyền Mã Hành Không.”
Gã này trợ mắt và nhìn võ quan, giữ cho mình: “Anh đã nghe thấy danh tiếng của thầy tôi phải không?”
Thương Bảo Chấn chào hỏi: “Tôi từ lâu đã nghe về tiếng thơ bảy của ông. Vui lòng cho biết danh tính cao quý của ông.”
Võ quan đáp: “Tôi là Hà Tư Hào, hộ vệ cung điện.”
Thương Bảo Chấn hỏi: “Hóa ra ông là một vị hộ vệ lớn. Tôi nghe nói rằng có tám mươi tám cao thủ trong cung điện. Chắc chắn ông biết đến họ.”
Hà Tư Hào trả lời: “Tôi biết hơn một nửa.”
Từ Tranh lên tiếng: “Thương công tử! Mong công tử làm trọng tài cho cuộc thi đấu giữa tôi và ông bạn Hà, giữ cho trận đấu công bằng. Dù kết quả như thế nào, xin đừng tiết lộ cho ai khác.”
Anh lo sợ nếu thầy biết sẽ chỉ trích.
Hà Tư Hào cười và nói: “Dành chiến thắng từ đứa trẻ mà còn muốn đánh đấu bên ngoài? Ngốc! Bắt đầu đi!”
Anh váy áo, cột bím tóc và chuyển sang trạng thái chờ đợi. Hà Tư Hào nhận ra cử chỉ chuẩn xác của anh, giống như một phong cách Taekwondo khi bắt đầu. Hắn tự tin nghĩ: “Ta tưởng rằng Bách Thắng Thần Quyền sẽ rất đáng sợ, nhưng thì đào lên, trẻ con cũng biết rồi, không có gì mới lạ.”
Nguyên địa, Tra, Hoa, Hồng tự xưng là Tứ Gia Bắc Quyền, các bộ môn Đàm thoái, Tra Quyền, Ha Quyền, Hồng Quyền là những kỹ thuật tay đôi phổ biến ở phía Bắc. Bất kỳ ai có luyện kim cương đều hiểu một ít về chúng vì những bộ môn này liên quan đến cách nhập môn của kỹ thuật võ.
Hà Tư Hào nhận thấy kỹ thuật phối đối thủ của đối thủ không ấn tượng, anh nhìn Thương Bảo Chấn và nói: “Tôi sẽ rất trân trọng khi được khoe sức mạnh của mình.”Có một chút thiếu sự tinh tế trong võ nghệ.
Nhân vật sử dụng Thương Võ Dã Mã Phân Mấn để tấn công Từ Tranh, sau đó chuyển sang Thái Cực Quyền.
Hiện nay, kỹ năng võ của Thái Cực Môn đang rất phát triển. Ai cũng biết đó là một pháp thuật nội công rất mạnh mẽ.
Từ Tranh không chần chừ, dùng chân trái đá về phía sau, biến hình thành thế tọa bàn. Tay phải chống xuống, tay trái móc lên với chiêu Hậu Xoa Liệu Chưởng. Hành động của gã rất nhanh nhẹn.
Hà Tư Hào nhận ra rằng chiêu thức này không hề kém cỏi, nên hắn nhanh chóng sử dụng chiêu Chuyển Thần Bão Hổ Quy Sơn để tránh khỏi đòn móc.
Từ Tranh ngay lập tức sử dụng chiêu Cung Võ Giá Đả. Quyền bên phải đánh mạnh về phía trước mặt đối thủ.
Hà Tư Hào né tránh và sử dụng chiêu Như Phong Tự bế.
Hai người đụng chưởng vào nhau. Hà Tư Hào cảm thấy cổ tay đau đớn và ngầm nghĩ:
– Đúng là quyền lực nội lực này thật mạnh.
Chỉ trong một thoáng chốc, hai người đã thực hiện hàng chục chiêu võ.
Thương Bảo Chấn đứng nhìn cuộc đối đầu và nhận thấy Từ Tranh di chuyển linh hoạt và tấn công quyết liệt. Trong khi đó, Hà Tư Hào linh hoạt với kỹ năng khinh công cơ bản.
Trận đấu rất căng thẳng. Hà Tư Hào bất ngờ cười lớn, đánh trúng vào mắt Từ Tranh.
Từ Tranh đáp trả ngay lập tức. Hà Tư Hào né tránh và thực hiện chiêu Ngọc Nữ Xuyên Thoa.
Tiếng va chạm vọng lên.
Hắn đánh vào cánh tay của Từ Tranh.
Từ Tranh vẫn bình tĩnh tiếp tục tấn công, và đột nhiên gã thực hiện chiêu Cung Bộ Phách Đả.
Tiếng đụng lớn vọng lên.
Gã đánh trúng vào phía trước ngực đối phương. Cú đánh này mang sức đánh rất mạnh.
Hà Tư Hào điêu bước và rút lui, rồi ngồi xuống đất mệt mỏi.
Bỗng nghe giọng của một thiếu nữ trong trẻo phát ra:
– Tuyệt vời quá!
Thương Bảo Chấn quay đầu nhìn thấy hai thiếu nữ đứng ở cửa sảnh. Một trong số họ là thiếu phụ, và một là thiếu nữ duyên dáng.
Ban đầu anh không nhận ra họ đã đến từ lúc nào.
Nguyên Mã Xuân Hoa và thiếu phụ đã thay đồ và đến đây khi nghe tiếng trận đấu hấp dẫn.
Mã Xuân Hoa thấy sư huynh đang đấu với võ quan và vượt lên. Cô không kìm được sự hứng khởi.
Hà Tư Hào dính phải một cú đánh mạnh và thậm chí còn mất mặt trước phụ nữ.
Anh cảm thấy xấu hổ và tức giận, nên nhảy lên và rút yêu đao tấn công.
…
Hãy đọc cuốn sách “Phi Hồ Ngoại Truyện” của tác giả Kim Dung để khám phá diễn biến tiếp theo.