Phía Đông Mặt Trời là một cuốn tiểu thuyết mà bạn không thể bỏ lỡ. Được đánh giá là ấm áp, quyến rũ và đầy thuyết phục, cuốn sách đưa chúng ta đến với trải nghiệm hành trình của Rose và đồng hành cùng nhiều nhân vật đầy màu sắc trong bối cảnh Ấn Độ thập niên 1920.
Với câu chuyện tinh tế và không thể đoán trước, Phía Đông Mặt Trời chắc chắn sẽ mang đến cho bạn những cảm xúc khó quên. Hãy cùng nhau khám phá thế giới huyền bí và đầy màu sắc của cuốn sách này.
Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách hấp dẫn để đắm chìm vào trong những trang sách, không nên bỏ lỡ Phía Đông Mặt Trời.Cuối cùng, sau mười tám tháng, Viva nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào khi nằm ngửa trên cánh tay mẹ để thăm thành phố Bombay. Và khi cô lên mười, bàn chân của Viva lần cuối chạm vào Bombay trước khi rời đi mãi mãi.
Hướng ánh mắt hy vọng, Viva quả quyết khi nói về sản phẩm của hãng Viceroy và chiếc rương thứ mà bà Sowerby quan tâm. Không lâu sau, một quý bà xinh đẹp xuất hiện, mang theo sự sôi nổi và lịch lãm. Được giới thiệu là bà Wetherby, cô khiến mọi người chú ý với nụ cười dịu dàng của mình.
Trong khoảnh khắc đó, Viva nhận ra cơn đau nhói trong lòng, nhớ về những kỷ niệm xưa về những người bạn thân từ thời thơ ấu. Câu chuyện tiếp tục với bà Sowerby và bà Wetherby bàn luận về cuộc sống của Rose và sự chuẩn bị cho đám cưới sắp tới.
Bối cảnh nhà hàng trở nên sôi động, với những tâm tư, tình cảm được chia sẻ. Sự kết hợp giữa kỷ niệm và hiện tại tạo nên một câu chuyện quyến rũ và đầy sức hút.Có ai đã đọc cuốn sách này chưa?”.
Ngay lập tức, Viva được giới thiệu với bà Wetherby như một “người giữ trẻ chuyên nghiệp”. Wetherby mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên vai Viva, chân thành chào hỏi cô với tất cả sự hào hứng trong tâm hồn bà.
“Tôi vừa phỏng vấn cô ấy xong”, bà Sowerby nhanh chóng nói với Wetherby. “Cô ấy hiểu biết rất sâu về Ấn Độ, không chỉ về đất nước mà còn về thương mại hàng hóa – cô ấy khen ngợi sản phẩm của Viceroy là tốt nhất”.
“Các cô gái luôn rất nhạy cảm”, giọng của bà Wetherby đột ngột trở nên lo lắng. “Họ chỉ cảm thấy yên tâm khi có ai đó đồng hành và quan tâm đến mọi chi tiết”.
“Nhưng tôi sợ rằng chúng tôi chỉ có thể trả cô năm mươi pao để trông nom cả hai đứa nhỏ”, giọng của bà Sowerby quyết định, “không thêm không bớt gì nữa”.
Viva nhanh chóng tính toán trong đầu, giá vé một chiều từ London đến Bombay là tám pao. Cô đã tích lũy được một trăm hai mươi pao, chắc chắn cô sẽ cần thêm tiền khi đến Bombay.
“Nghe có vẻ hợp lý”, Viva trả lời, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng như việc nói về những điều hàng ngày quen thuộc.
Tor thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn Chúa!”. Cô gái không che giấu niềm vui. “Thật tuyệt vời!”.
Viva chào tạm biệt ba bà trước mặt, rồi vui vẻ bước ra khỏi nhà hàng, sẵn sàng bước vào những thách thức phía trước: một bé gái nhút nhát với đôi mắt xanh biếc, cùng một bà mẹ trong tình trạng bế tắc; bạn gái của bé, Rose, chuẩn bị kết hôn và không còn lựa chọn nào khác.
Lần hẹn kế tiếp diễn ra tại khách sạn Hải quân, nơi Viva sẽ gặp bà Bannister để bàn về công việc kế tiếp: giữ trẻ cho một nam sinh đến từ Assam thăm bố mẹ cậu bé. Cô lục vào túi xách tìm tờ giấy ghi cuộc hẹn. Tên cậu bé, Guy Glover.
Vài phút sau, Viva đứng trước bà Bannister, một quý bà với gương mặt luôn cứ khó chịu, hàm răng chật chội, có vẻ như một người hơi nóng tính. Đoán chừng đã qua bốn mươi, Viva tư duy, mặc dù cô chưa bao giờ giỏi trong việc đoán độ tuổi của người khác. Bannister gọi hai tách trà, không có bánh ngọt, không có cookies đi kèm.
Bannister nhanh chóng đặt vấn đề, theo lời nói của bà, lúc ba giờ rưỡi bà sẽ phải lên tàu trở về Shrewsbury. Anh trai của bà, chủ đồn trà xanh ở Assam, và vợ ông ta, Gwen, đang đối diện với tình hình “rối rắm”. Con trai của họ, Guy, đứa trẻ duy nhất, bất ngờ bị gửi về khỏi trường. Cậu bé mới chỉ mười sáu tuổi.
“Guy thuộc dạng khó tính, nhưng như tôi nói, sau vẻ khó chịu đó là một đứa trẻ rất tốt bụng”, bà mẹ của khách hàng bảo Viva. “Guy đã học tại trường St. Christopher suốt mười năm và không lần nào về lại Ấn Độ. Vì một số lý do, tôi không có thời gian để giải thích tại sao chúng tôi không thể tiếp tục chăm sóc Guy ở đây mặc dù chúng tôi muốn. Nhưng cuối cùng, bố mẹ Guy đã quyết định rằng sẽ tốt hơn cho Guy khi ở Ấn Độ. Nếu bạn chăm sóc cẩn thận, họ sẽ thanh toán toàn bộ chi phí của chuyến đi”.
Viva cảm thấy mặt mình nở nụ cười sung sướng trước những lời của Bannister. Nếu bố mẹ Guy chịu toàn bộ chi phí chuyến đi này, cô sẽ tự giữ lại toàn bộ năm mươi pao từ bà Sowerby, có thể dùng để thưởng thức kỳ nghỉ tuyệt vời ở Ấn Độ. Tràn ngập niềm hứng khởi, trong đầu Viva không còn bất kỳ sự nghi ngờ về việc tại sao một thiếu niên mười sáu tuổi không thể tự thực hiện một chuyến đi, hay tại sao bố mẹ của Guy, ông bà Glover, không thể quay trở lại Anh đón cậu bé.
“Tôi gửi cho bạn bản đồ trường học của Guy và một khoản tiền tạm ứng”, Bannister nhanh chóng nói. “Cảm ơn bạn đã nhận công việc”. Bà kết thúc mọi thủ tục và đứng dậy.
Nhìn cách Bannister rời khỏi nhà hàng vội vã, áo choàng mưa phập phồng theo làn gió, Viva có chút lúng túng, tự hỏi tại sao người ta dễ dàng tin vào những điều họ mong muốn. Viva không phải là người hai mươi tám tuổi như cô nói với khách hàng, cô chỉ mới hai mươi lăm, với Ấn Độ trong đầu cô chỉ là một ký ức mơ hồ từ tuổi thơ, nhiều năm trước. Những thông tin cô biết về Ấn Độ có lẽ giống như biết về một nơi ẩn mình trên mặt trăng treo trên London suốt bấy nhiêu năm qua.
…
Mời các bạn đọc cuốn “Phía Đông Mặt Trời” của tác giả Julia Gregson.