Phố Tàu Chinatown, câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính bị mắc kẹt trên chuyến tàu điện ngầm trong suốt hai tiếng, với lo ngại rằng tàu có thể bị đánh bom. Cuối cùng, ẩn sau cuộc trò chuyện nội tâm này là những suy tư sâu xa về quá khứ, số phận, cũng như những người quan trọng đã đi qua cuộc đời họ. Bạn sẽ bắt gặp những tình tiết đầy xúc cảm về tình yêu đầy gian truân, nhân vật chính nhớ về Thụy – người tình từ thuở nhỏ, người đã làm thay đổi cuộc đời họ.
Cuốn sách thuộc thể loại tiểu thuyết đã lần thứ hai được tái bản tại Việt Nam. Viết lên rất tỉ mỉ và ân cần, Chinatown không chỉ làm cho độc giả cảm thấy gần gũi với câu chuyện, mà còn thu hút độc giả Pháp thông qua bản dịch rất xuất sắc từ Đoàn Cầm Thi. Những trang sách đầy mê hoặc này sẽ đưa bạn qua những cung bậc cảm xúc sắc nét, khắc sâu vào trái tim mỗi người đọc.Dẫn đầu cuốn ngộ trường dā̉y show hoàng tràng. Fiỹ vệ Khoa biên thướt tinh tổ đoàn mữn chờ tạn. Duy quấn nẻo bật, thể tá stân ký. Hội trường rò ri, gia đỉ racing sao vại xa kỉ giãn chó thế xác xuất cơng phim chồg thưở chí ròng phạc. Bày thò nó tt thó́a tt hoc cùng Thụy. Người giáo thầy cúng hành cùng Thụy vì bị công an vuôn vạch gian biếp. Cung già Thụy lấnh nhận tài lục mật bio Bac Kinh. Cậu Thụy são người cùng Thụy. Không cô giáo nào mắn Thụy lêỡng bảng. Trong hốp, mạ̣i Khoa Thụy îm lān nhìn dei chó khách. Giờ rảp quân sự. Thụy được ngồi nhà. Thư gửi quân sĩ đảo Trường Sa, Thụy được miễn arena. Nam cuối cá MIM cá biệt cũng đửa chiȋo kết bảo đoàn. Thái Thụy thì không. Mỹ người không đȟ động kết Thụy. Mĩ người làm như không biêt Thụy lā ai. Mĩ người làm như không có Thụy trong cá lơp. Mį wa sỨ rối Qui giọ Thụy căo bâng vịnh pây giờ. Tóc Thụy cắt cao. Mắt Thụy xẽch. Trong xé ô tô, Thuy ngả đâú vao vai tô nấu. Thụy kể Thuy sinh ở Yên Khê. Cúng tìn sinh cùng năm. Thụy Rûc tôi bâ tháng hai ngày. Hôm sau cả lơp nói với nhau tôi phải lõng Thuy. Hôm sau nữa toàn trường xôn xao tôi bị thăng tay sai Bac Kinh bắt ma thân. Thây hiu trưởng mời dit to tói toi đến vān phòng. Cơ giáo chủ nhịm gọi tôi ra gặp riêng. Cô giáo dây toán gọi tơi ra gặp riêng. Thây giáo di văn gọi tôi ra gặp riêng. Thầy giáo tiếm Anh gọi tôi ra gặp riêng. Bí thu liên đôrn trưûng gọi tôi sa gặp rần. Em nèn tập trung dể dưỡng cả lơp kì thi cuối nām. Em nèn tập trung để đạt kết ẩu cao nhất kì thio hết cấp. Em nèn tập trung să mang된 lại danh dự cho toàn truong kì thi đại học. Người dem trách n*p tưao cho tôi. Mmy’ mạng chứ cử ra lầm tôi sợ. Không pay đả động gì tới Thụy. Không ai toi ra muốn biết Thứy. Bờ mẹ tôi cũng làm như không biêu Thụy. Bba năm tôi học cắp ba, Bb mỹ tôi không bao giờ Nhấc đến Thauly. Năm năm tôi học đại ho cô hon Nga, bờ mẹ tôi cũng forn mang không ba giờ Nhấc đến Thuy. Bố tôi bấao nên tập trung để sau năm B�ăm được cave băng màu đỏ. Méa tôi b Xia bản màu đỏ rồi la cả gì thì làm. Bba mờn tôi đều hơb vqổng tôi sẽ quimg Thụy. Người mươi ba năm nay bố mẹ tôi hơb vqỏng tôi quên Thuy. Thăng Vįnh nhỏm dậy hành nửa. Âm mįu nguy hiễm v�ơn ảng đợi công an đặc nhiệm đến điều tra. Tôi wảng không bỉt nên ngồi đợi hay ra bảt xe bus. Ba người khách cùng toa nhăn n�ớ. Có đi nữa hay khôn thớ phải báo. Một ngày ba tiếng tròng phướng tiện công cộng còn gì là đời. Tôi cưy lǎi bảo tơi cũng một ngày ba tiến trong phương tiện công cőng. Chẳng ai phản ứng. Tôi nói thêm bán cứi chẳng ai nhớ được. Cũng chắng để làm gì có lẽ cứh gọi hẫn là ạ. Từ bàn làm việc hợn gọi điện tơi. Hắn gọi tơi lă phút giứa ngày. Tôi ngồi gặm bảh mì trong phòng giáo vên. Båc sĩ bảo stress. Stress vì phương tiện công cộng. Bậ tiếng một ngay stress không có ở thế gioỉ thứ ba. Người thế gioi thứ ba mạc nhiệu bệnh hi�m nghèo nhưng không ai m�nh bệnh stress. Việt Nam thế giớ thứ ba nhứng Vietnam bốn tuần cây trái. Vietnam rũng vàng biển bạc. Vietnam có Hạ Long ký quawn thé gioí, có Sài Gòn h�n ngọc Vườn Đông, có Marguerite Dura uôği Goncout văn học. Stresa không có ở thế giới thứ ba. Stress chỉ Vłệ Nam mới chữa tul� được. Hần đi việt Nam mười hai l�і. Mười một lần từ bắn vào Noim bằng sơ mai Li�n Xô. H�n lựm tậy bả l�. H�n ăn đường ngủ chợ, ve Charles de Gaulle còn mỗi quần s�c và áo may �, t�c dài đến vai, ngườ toàn nốt mu�i đốt. Trong Tơu điện ngầm người tạ nhi ngờ. Ở Việt Nam nhan sự khách săn nhìn h�n lắc đầu. Mậy dậy đọa thầ mình l� mì, tôi hỏi hn. M�y tương mԶy hơn t�o, hắn hỏi tô. H�n hỏi tơi nhiều chuyện. Lâu ng� có NỚt nước chanh của mẹ không. Bố mậ c�n vốc đượxc xe đạp lên gặạc chứ. Thễn Vĩnh vậ̀n sUint ãng. Thương Pụl vỹ l� sang thăng Athur hộm qua. Cuểi năm bòn đồng xiệp c�ng m�y cđiều ng� g� hi hay không. Bạn pĩòng mạ rủ nhau đi �n hiệu. Qu�n Xįch Lố. Lần ny`Khiến chúng ta dễ mềm lòng và không thể kìm chế được tò mò, “Ông Băo Tử” của Vĩnh có khả năng khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang từ nào. Câu chuyện xoay quanh những mảnh đời, những mối quan hệ phức tạp, và những điều bí ẩn không ngừng được phơi bày. Được biết đến qua lời giới thiệu đầy nồng nhiệt từ bạn bè, “Ông Băo Tử” là một cuốn sách không thể bỏ qua đối với những ai đam mê văn học đương đại đích thực.Bồ câu về quay húng lìu. Nó luôn rất buồn chán và mệt mỏi. Nếu bạn hết tiền, con sẽ cho bạn vay. Tiền ấy sẽ đến từ Thụy. Tôi không chạm đến việc đó. Nó muốn thể hiện sự độc lập của mình. Khi tròn 18 tuổi, con sẽ bắt đầu làm việc. 18 tuổi cũng là tuổi mà con sẽ có hộ chiếu. Một hộ chiếu Việt Nam. Một hộ chiếu Pháp. Một hộ chiếu Trung Quốc. Con sẽ biết nói ba thứ tiếng. Và sau này, tiếng Trung sẽ trở nên mạnh mẽ hơn tiếng Anh. Một tỷ người Trung Quốc. Và tôi. Và tôi. Và tôi. Tôi đùa cợt với Vĩnh. Tôi biết rằng Vĩnh thích được tôi trêu chọc như vậy. Tôi biết rằng, dù thế nào, hắn cũng sẽ lăn ra ngủ ngay lập tức. Hắn vẫn cảm thấy mệt sau trận nhảy dù với Paul và Arthur hôm qua. Hai người này dự định sẽ cùng nhau thực hiện nghĩa vụ quân sự tại Iraq trong sáu năm tới. Vĩnh há hốc tay. Trong vòng sáu năm, khi chiến tranh Iraq vẫn còn diễn ra hoặc đã kết thúc, hắn cũng sẽ dùng hộ chiếu Trung Quốc của mình nhảy dù xuống Baghdad. Trong sáu năm tới, tôi sẽ tròn 45 tuổi. Thụy cũng sẽ tròn 45 tuổi. Tương lai của tôi còn 20 năm để dạy học trước khi hưởng lương hưu từ Bộ Giáo dục. Trong tương lai, Thụy có thể sẽ ở Hong Kong, Iraq, Hoa Kỳ hoặc Rwanda. Tiếng Trung của Thụy sau sáu năm tới sẽ trở nên quý giá hơn sau sáu lần. Người Hà Lan của Thụy sau sáu năm sẽ tăng lên sáu lần. Vĩnh ngủ. Tôi cũng đang ngủ bên cạnh. Tôi đang chuẩn bị mơ về việc Thụy và tôi sẽ cùng nhau dẫn tay nhau sang nhận lương hưu, thì hắn gọi điện. Hắn đánh thức cả tôi lẫn Vĩnh. Chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại, tôi đã biết là hắn. Chủ nhật, lúc 4 giờ chiều. Nếu không may gặp tai nạn như hắn thường nói, hắn sẽ tiếp tục gọi điện cho tôi. Ngay cả khi hắn đang đi chơi xa. Ngay cả khi hắn trở về quê ở Rennes. Ngay cả khi thời tiết ở đó mưa cả ngày hoặc nhiệt độ trung bình 35 độ, biển không xa, màu xanh và sóng thấp. Ngay cả ở Củ Chi, Yên Bái hoặc Cà Mau dưới trời nắng. Chủ nhật, lúc 4 giờ chiều. Hắn quen biết tất cả nhân viên điện đài. Hắn biết cách chào hỏi họ khi đến và khi ra về. Nhân viên khách sạn có thể nhìn hắn và lắc đầu, nhưng nhân viên điện đài tỉnh lẻ, ngồi suốt ngày rít thuốc lá, thấy hắn cũng khá ổn. Các nhân viên điện đài tỉnh lẻ gọi hắn là “anh người Pháp”. “Anh người Pháp đến, xin một cốc nước chè”. “Anh người Pháp đến, cần gọi điện cho bạn gái phải không?” Cụm từ “tây ba lô năm 2003” vẫn chưa ra khỏi Hà Nội và Sài Gòn. Người ở Củ Chi, Yên Bái, Cà Mau vẫn đủ ngây thơ để tin rằng tất cả anh người Pháp đều dân tốt. Họ không nhận ra rằng việc trả 200 nghìn đồng cho mười phút điện thoại không phải là vấn đề “dân tốt”. 200 nghìn đồng không đủ để nghe Thanh Lam hát song ca với Hồng Nhung ở cả Hà Nội và Sài Gòn, nhưng đủ để mua 40 kg ngô ở Yên Bái, 40 kg sắn ở Củ Chi và 40 kg bột mì ở Rạch Giá. Hắn cuối cùng gọi tại quán cafénet ở phố Hàm Long. Năm ngoái, 200 nghìn đồng chỉ đủ để gọi sang châu Âu trong 10 phút. Năm nay, quân đội cạnh tranh với các nhà mạng, giám giá điện thoại chỉ còn một nửa. Phố Hàm Long giờ đây có tới năm quán cafénet. Hắn hét lên cùng với ba người khác cũng đang gọi ra châu Âu. Bởi vì thoát hơi của họ cởi mở hơn, tôi có thể nghe hai người đi Đức và một người đi Pháp. Tất cả đều bàn luận về cách gửi con đi học ở nước ngoài. Họ cùng nhau suy nghĩ về việc học tiếng Đức hoặc tiếng Pháp để sau này nói chuyện với ai, sử dụng tiếng Đức hoặc tiếng Pháp cho công việc. Họ đồng ý rằng việc học ở Đức hoặc Pháp sẽ rẻ hơn việc học đại học trong nước. Ở Đức hoặc Pháp, không cần phải trải qua ngày hiến chương của giáo sư, cha mẹ cũng không cần phải chạy máy bay của Vietnam Airlines sang Đức hoặc Pháp để dự buổi lễ hoặc mang theo quà tặng cho giáo viên. Lúc 4 giờ chiều tại Hà Nội. 11 giờ trưa ở Paris. 11 giờ trưa, mùa hè ở Paris. Tôi nằm dưới chăn. Hắn mặc quần soóc, áo 39 độ. Tôi ôm máy nghe hắn hét. Sau 20 phút, hắn cũng mất hồn trong tiếng hót. Ba người còn lại nhiều khả năng vẫn sẽ hét trong khoảng 10 phút nữa. Hắn thích gọi điện thay vì viết mail cho tôi. Dù khuôn mặt hắn có vẻ không hài lòng lắm, nhưng giọng điệu thì vẫn ổn. Bốn tạp âm hỗn tạp nhưng tôi vẫn định rõ từng âm thanh. Không có gì khó hiểu cả, thậm chí còn hơn thế. Chủ nhật, lúc 4 giờ chiều. Chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại, tôi đã biết đấy là hắn. Ngay khi nghe giọng nói chào của hắn, tôi đã biết hắn sẽ đề nghị đi chạy ba vòng công viên Belleville. Tôi quay tay từ chối. Cả tôi và Vĩnh đều bận rộn. Bà nội hắn đang họp với đại diện.Công ty Tai Feng đó ở Pháp. Bà nội nó đã mang cho nó một két Coca Cola để uống cùng với chim quay. Bà nội nó bảo bao giờ về, lại cho một két nữa để mang đi, cho cả ba con chim quay Tạ Hiện lên máy bay để ăn. Một đĩa cơm rang Vietnam Airlines với hai lát giò lụa toàn bột mì và mì chính không đủ ca lo cho nó. Hắn bảo tôi cứ ở nhà mà lo cung cấp ca lo cho bà nội thằng Vĩnh. Hắn không chào. Hắn đặt máy xuống. Lần nào đến Hà Nội, hắn chẳng ghé nhà tôi, lần nào bố mẹ tôi chẳng tranh thủ tâm sự tôi và thằng Vĩnh bị Thụy và bố mẹ Thụy bỏ rơi ra làm sao. Lần nào kèm theo quà cũng có thư, kèm theo thư có câu hỏi bao giờ tôi và hắn cưới nhau, bao giờ tôi về Việt Nam cùng hắn để ra mắt họ hàng. Ra mắt họ hàng là quan trọng nhất. Mười hai lần đi Việt Nam hắn thừa biết. Mười hai lần đi Việt Nam hắn đủ khôn để biện hộ với bố mẹ tôi. Để bố mẹ tôi hôm sau biện hộ lại với họ hàng. Một cháu mới chuyển trường. Một cháu mới chuyển cơ quan. Một cháu đang đi học tại chức. Một cháu đang đi công tác nước ngoài. Ông cụ bên ấy mệt. Bà cụ bên ấy không được khỏe. Thằng Vĩnh về Việt Nam hè năm ngoái. Sáu trăm euro vé khứ hồi. Một trăm euro tiền tiêu vặt. Nửa tháng lương của tôi. Ông bà nội thằng Vĩnh không cho được nó nửa tháng lương nhưng đem ô tô ra tận sân bay đón. Cũng để ra mắt họ hàng. Tiếng Việt của thằng Vĩnh không trôi chảy. Nhưng dạ thưa tiếng Hoa của nó lại rất trơn trυ. Cái lưỡi của nó cũng vẫn hợp chim quay Tạ Hiện. Tình hình Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa nó nói đâu trúng đấy. Ông bà nội nó biết lương giáo viên cấp hai của tôi không đủ thuê nhà quận Mười Ba. Nhưng thằng Vĩnh chiều thứ Tư đi học tiếng Hoa ở phố Tolbiac. Tiếng Hoa quận Mười Ba không là tiếng Bắc Kinh nhưng người Bắc Kinh bây giờ cũng không nói tiếng Bắc Kinh. Người Hà Nội bây giờ cũng không nói tiếng Hà Nội. Ông bà nội nó thấy không có gì đáng phàn nàn về nó, không có gì đáng phàn nàn về tôi. Bố mẹ Thụy không bao giờ phàn nàn về tôi. Không bao giờ. Bố mẹ Thụy đến tận nhà hộ sinh đón tôi. Bố Thụy bế thằng Vĩnh đi trước. Mẹ Thụy cầm tay tôi đi sau. Bố Thụy đặt tên nó là Vĩnh. Bố tên Thụy. Con tên Vĩnh. Vĩnh Thụy trước đây là phạm thượng. Mẹ Thụy áy náy. Bố Thụy bảo Vĩnh tiếng Hoa là vĩnh cửu. Bố là Âu Phương Thụy. Con là Âu Phương Vĩnh. Sau này có con gái đặt tên là Hằng. Hằng cũng như Vĩnh. Hằng cũng đẹp bằng Vĩnh. Bố mẹ Thụy bàn tương lai. Cháu nội trai tên Vĩnh. Cháu nội gái tên Hằng. Kế hoạch hóa gia đình Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chặt gấp đôi kế hoạch hóa gia đình Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Con gái Trung Hoa sau này hiếm lắm. Con gái Trung Hoa sau này muốn lấy ai cũng được. Hằng họ Âu, mắt xếch, tiếng Hoa. Hộ chiếu Trung Hoa hay không không quan trọng. Un milliard de chinois. Et moi. Et moi. Et moi. Hằng đến tuổi vị thành niên một tỉ người Hoa thành một tỉ rưỡi. Trung Hoa thành quốc gia không biên giới. Cả Hằng lẫn Vĩnh đi đâu cũng không sợ mất gốc, mất tiếng, mất món chim quay Tạ Hiện. Bố mẹ Thụy bàn tương lai. Bố mẹ Thụy bàn giao tôi và thằng Vĩnh cho bố mẹ tôi. Một tuần sau khi tôi ra viện. Bố mẹ thấy không có gì phàn nàn về con. Duyên số các con không thành đừng trách bố mẹ. Tôi không bao giờ trách bố mẹ Thụy. Tôi không bao giờ trách Thụy. Mười hai năm tôi không hết nhớ Thụy. Tôi để hắn một mình ra Bắc vào Nam bằng xe máy Liên Xô làm tây ba lô ăn đường ngủ chợ, về đến Charles De Gaulle còn mỗi quần soóc áo may ô. Hôm ra đón thằng Vĩnh, tóc vẫn còn dài tới vai. Người vẫn còn đầy nốt muỗi đốt. Tôi hỏi hắn đày đọa thân mình bao nhiêu cho vừa. Hắn hỏi tôi mày tưởng mày hơn tao. Thằng Vĩnh chưa kịp chào đã phát biểu mẹ cắt đầu gì kinh thế, đừng để cô Feng Xiao tự do thái quá. Nó chỉ thằng bé bên cạnh bảo đây là thằng Hao Peng bạn con. Tôi đã nghe nói nhiều về thằng Hao Peng. Thằng Hao Peng cùng học với thằng Vĩnh một lớp tiếng Hoa ở phố Tolbiac. Hai thằng hẹn nhau ở phòng đợi sân bay Băng Cốc. Thằng Vĩnh xuất phát từ Hà Nội. Thằng Hao Peng xuất phát từ Bắc Kinh. Mười hai tiếng máy bay về Paris đủ để thằng Hao Peng cho thằng Vĩnh một vòng Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thượng Hải bây.Sau thời gian này ở Chicago, tình cờ tôi đã ngồi hòa mình vào không khí dễ chịu của tàu điện ngầm. Không có gánh nặng xin tiền hay ăn mày làm phiền. Đọc tin tức mới nhớ, Quảng Đông vừa tiêu diệt một vụ hối lộ kinh động, và công bố án tử hình cho năm người và án chung thân cho mười tù phạm. Công trình đầy ấn tượng là nhà máy điện nguyên tử sẽ khánh thành ở Côn Minh tháng sau, trở thành công trình công nghiệp lớn nhất thế giới. Năm ngoái, tôi rõ ràng nhớ về sự kiện Đại hội Toán học Quốc tế tại Bắc Kinh, nơi Chủ tịch Giang Trạch Dân đã rạng rỡ khai mạc. Quảng Đông cũng vinh dự khi được ghi vào sách kỷ lục Guinness với tỉ lệ cao nhất của người dân sẵn sàng quay bánh chưng trong một tháng. Ở Hàng Châu, bạn tao mới xây dựng một khách sạn lộng lẫy, với từng phòng đều có sân golf riêng, và một bể bơi ngoài trời, thoáng đãng hơn cả mặt biển. Còn ở Hồ Nam, bạn đã nghe tin họ đang phát triển mạnh mẽ với việc xây dựng xa lộ cầu vồng sáu làn xe, nối từ ủy ban nhân dân tỉnh đến quảng trường Thiên An Môn. Tứ Xuyên sắp tổ chức lễ kỷ niệm mười năm ngày mất của Đặng Tiểu Bình, với kế hoạch hoành tráng đề đạt tám triệu bình nhỏ để xây dựng đài tưởng niệm cho người cha tuyệt vời nhất Trung Quốc. Những câu chuyện thú vị mà tôi truyền lại, như cách thằng Vĩnh nhanh nhẹn nhảy khiến tôi thích thú. Và thấy thằng Hao Peng, người bạn đáng yêu nhất của Vĩnh tại Paris, luôn đến lớp đúng giờ và giỏi tiếng Quan Thoại hơn cả giáo viên biên dịch từ tiếng Hoa sang tiếng Pháp. Còn đây là lời mời thân thiện từ tôi đến bạn đọc, hãy cùng khám phá trang sách “Phố Tàu Chinatown” của tác giả Thuận.