Cuốn sách “Pho Tượng Thần Kâli” của tác giả Henri Vernes, xuất bản năm 1988 bởi nhà xuất bản Trẻ, đồng tác phẩm trong loạt truyện phiêu lưu hấp dẫn của nhà văn người Bỉ này. Truyện kể về cuộc hành trình của nhân vật Bob Morane ở thành phố Calcutta náo nhiệt, với những mô tả tinh tế về văn hóa và cuộc sống tại Ấn Độ.
Bob Morane, một nhà báo, tới Calcutta để thực hiện một bài phóng sự về sông Hằng. Gặp phải nhiều thử thách và bất ngờ, từ việc bị nhóm hành khất quấy rối đến lờn tránh giữa những con bò linh thiêng. Nhịp sống sôi động và nắng nóng của Calcutta được tả đến từng chi tiết sinh động, khiến người đọc không thể quên.
Cuộc phiêu lưu của Bob bắt đầu với một lá thư mời của Cecil Mainright, người mà Bob chưa từng gặp mặt. Thông qua câu chuyện, người đọc được biết về mối quan hệ của Bob với giáo sư Aristide Clairembart và sứ mạng ông nhận từ ông Mainright.
Với phong cách viết lôi cuốn và những diễn biến hấp dẫn, “Pho Tượng Thần Kâli” hứa hẹn mang đến những trải nghiệm thú vị và không thể đoán trước cho người đọc yêu thích thể loại phiêu lưu.Ngày mai Bob phải tới nhà ông Mainright. Lá thư kỳ quái này khiến Bob băn khoăn. Ông viết “Việc sinh tử”, liệu Mainright đang gặp nguy? Bob không thể gọi cảnh sát và phải tự tìm hiểu điều bí ẩn này. Chắc chắn sẽ có câu trả lời khi gặp ông Mainright. Bob không từ chối giúp đỡ và ngay tối hôm đó, anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Bob thậm chí mang theo khẩu súng, cẩn thận hơn bao giờ hết. Sau khi không thể liên lạc với Mainright, Bob lên đường. Anh chọn một chiếc taxi và trên đường, anh gặp tài xế Sikh đeo con dao quắm dài. Sau một cuộc trò chuyện ngắn, họ tiến vào con đường hoang vắng và kỳ bí.Bob xuống xe trước ngôi nhà cổ và đắt tiền cho tài xế. Bóng tối bao phủ và Bob cảm thấy không thoải mái. Anh cẩn thận tiến lại gần ngôi nhà sáng bên trong. Trên đường, anh va phải một người đàn ông Ấn Độ, vật trắng rơi xuống đất.Morane ngăn lại, nói bằng tiếng Anh: “Ờ! Chờ một chút, bạn ơi! Hãy dừng lại một cách lịch sự sau khi đã chạy như vậy, không phải không đúng sao.” Chàng chỉ nhắc, người kia bất mãn, lao vào gần hơn. Bob nhìn thấy một chiếc lưỡi dao lóe lên, liền lùi lại. Lưỡi dao chỉ cách cổ họng chàng một vài phân, chàng nhanh chóng dùng cơ trên tay chặt vào cánh tay của kẻ đối đầu. Cú chặt đúng vào chỗ, người Ấn phải buông vũ khí. Khi đó, tiếng chạy trốn vang lên, Bob nghĩ đối thủ đang nghĩ về việc bỏ trốn. Chớp mắt, chàng rút súng từ thắt lưng, hét lớn: “Dừng lại, không nói ta sẽ bắn!” Nhưng kẻ khác đã biến mất trong bóng tối. Morane dừng lại, súng vẫn trong tay, sẵn sàng bắn nếu có bất kỳ âm thanh nào, nhưng kẻ thù đã biến mất và vật nằm yên trên mặt đất sau cuộc đấu vẫn đó. Bob nhặt lên, ban đầu không nhận ra vật gì, bởi nó được bọc kín trong một mảnh vải. Có vẻ như một chiếc khăn buộc chặt. Qua lớp vải, Bob nắm rõ một vật cứng, hình dạng không đều. Tuy nhỏ nhưng rất nặng, Bob đoán đây có thể là đá hoặc kim loại. Chàng nói: “Chắc chắn đây là báu vật mà tên kia đã đánh cắp từ ông giáo sư. Ta sẽ trao trả nó và biết ngay nó là gì…” Leo lên bậc thềm, Morane tiến tới cửa, phòng bên trong sáng trưng. Cái cửa thứ hai cũng mở ra, tia sáng dẫn ra ngoài. Bob đứng im, sẵn sàng với súng, tai lắng nghe nhưng không có âm thanh trong ngôi nhà yên tĩnh, có vẻ như không ai ở đó. – Giáo sư Mainright! Giáo sư Mainright! Hét hai tiếng liên tiếp nhưng không có câu trả lời. – Ai ở trong nhà không? Vẫn im lặng. Là lần này, Morane cảm thấy lo lắng. Kẻ cầm dao chạy trốn như một tên trộm, nhưng ngôi nhà trống vắng như vậy với mỗi phòng đều sáng bừng đèn tạo cảm giác bí ẩn. Cảm giác các giác quan của Bob đang hoạt động. Bob tiến vào phòng lớn, kiểm tra kỹ lưỡng. Sau đó, chàng đặt vật bí ẩn vào một góc bàn. Bob đến gần người chết, thấy dấu vết sát cổ nạn nhân, và gần đó, chàng thấy một sợi lụa thắt quanh cổ. Người tài tử đã dùng nó để giết. Bob quét mắt xung quanh phòng: không có tủ nào bị mở. Có vẻ như không có mất vật nào trong nhà. Toàn bộ… ngoại trừ… Morane mở vật ở góc trong chiếc khăn, biết ngay đó là một tượng nhỏ tráng men, cao khoảng mười phân, hình dáng người đàn bà cầm gươm và một cánh tay cầm thủ cấp.Cánh tay kia mở rộng như phép màu, lòng bàn tay đỏ lòm. Đặc biệt đáng sợ nhất là gương mặt với đôi mắt hú cú có dấu hiệu tia máu, cái miệng toác ra, lưỡi thè lè giữa hàng răng sắc. Có hai mảnh xương nhỏ đính kèm để tạo thành hai bông tai cho người phụ nữ kỳ quái đó và một chuỗi xương sườn với dấu vết máu đỏ vẫn lôi lảo trước ngực. Trên hai bàn tay và bốn chân, người phụ nữ đó đeo những chiếc vòng ngọc thạch sáng lấp lánh, và quàng một chiếc dây bùa quanh cổ. Morane nghĩ trong lòng: “Nếu tôi không nhầm, đây chắc chắn là bức tượng nữ thần Kâli, vị thần hắc, vợ của thần Siva. Kẻ khác đã giết ông Mainright vô tội để cướp bức tượng này. Nhưng những chiếc vòng ngọc thạch và lá bùa dường như không phải của người trẻ, và có vẻ như cả bức tượng…” Morane lấy một cây kéo giấy có trên bàn, cẩn thận cắt mảnh sứ trên đế chân bức tượng thì phát hiện ra một vật kim loại màu xám xám. Bob thì thì thầm: “Chì! Hóa ra kẻ gây hấn với chúng ta đã trộm không phải bức tượng. Có vẻ như hắn cũng không phải thủ phạm giết ông Mainright.” Bỗng nhiên, anh ta giật mình, đôi mắt tập trung vào một dải lụa gần bàn giấy. Dải lụa đó đã đưa ra ý tưởng cho anh ta. Anh ta thì nói: “Vật này dùng để thắt cổ ông Mainright. Nó và bức tượng nữ thần Kâli phải có liên quan gì đó. Riêng tôi, tôi không thể nhận ra mối liên kết này. Tình hình này có vẻ rất kì bí, không thể đoán được.” Anh ta run lên, quan sát xung quanh, như là một con quái vật đầy máu đáng sợ sắp xuất hiện. Nhưng không, không có gì cả, chỉ một mình anh ta với xác chết trong căn phòng. Không lâu sau, anh ta lấy lại bình tĩnh. “Nếu tôi không lầm, đây chỉ là vụ án giết người thông thường. Tên hung thủ đã xâm nhập vào đây, ngôi nhà này chứa nhiều tiền và tài sản quý giá, nhưng sau khi giết chết ông Mainright, hắn đã lấy đi cái gì? Một bức tượng bình thường bằng chì và men…” Morane tiếp tục quan sát bức tượng thần hắc, sau khi xem xét kỹ lưỡng, anh ta nghĩ tiếp: “Phải, đây chính là bức tượng của bà cụ Kâli uống máu, có thể tiết lộ nhiều bí mật cho chúng ta. Tốt nhất là tôi nên thông báo cho cảnh sát ngay.” Anh ta nhấc ống điện thoại trên bàn. Nhưng khi nhét ống vào tai, không có tiếng đáp trả nào. Anh ta lẩm bẩm: “Quên mất! Điện thoại bị hỏng rồi! Dây điện đã bị cắt! Ôi, không có điện thoại, vẫn còn cách liên lạc với cảnh sát rất hiệu quả: đây là cách…” Anh ta đến gần cửa sổ, mở ra, nắm chặt khẩu súng, bắn lên trời ba phát. Trong cõi tĩnh lặng của đêm, tiếng súng vọng lên như tiếng sấm và anh ta không lo lắng về kết quả. Trong khu phố với những biệt thự im lặng, chắc chắn chuỗi súng đạn sẽ nhanh chóng đánh thức hàng xóm. Hãy đọc ngay cuốn “Pho Tượng Thần Kâli” của tác giả Henri Vernes để khám phá thêm về câu chuyện.