Phù Sinh Nhược Mộng
Trở lại thời Đại Đường, nơi khói lửa bao phủ, câu chuyện về sự hy sinh chỉ để gần gũi nhau.
Với những biến cố đầy bất ngờ, vẻ đẹp hồng nhan biến mất, cuộc đời mong manh chưa bao giờ được bình yên.
Cất tiếng yêu trong im lặng, dè dặt và e ngại, cảm giác cuối cùng, chúng ta sẽ dám bước ra như thế nào?
Dưới vần thơ của gió lửa, bất ngờ quay đầu lại, liệu người ấy còn đứng đó hát bài Tử Dạ ca không?
Sự dịu dàng của nàng như mây trắng, phản ánh trong trái tim đau xót của ta từng đêm.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, liệu tóc xanh có thể đổi lấy một cuộc đời mới không?
Không hối hận, đối mặt với những cung đường quanh co cay đắng cũng chẳng là điều gì xa lạ.
Chỉ trong tình yêu chân thành mới có thể hiểu được sự đau thương. Nhìn lại chặng đường đã qua, chỉ còn là mây khói phôi pha.
Ai kia đã từng giữ lại dấu vết không lời này.
Tìm kiếm, nhớ thương, không thể phai nhòa.
Ký ức về điều đã từng hứa hẹn.
Lúc ấy trăng sáng, mây nhẹ trong gió. Không thể phai nhòa, tình cảm ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí. [“Đã từng hứa hẹn”]
Bao nhiêu thảo xanh mới bao phủ hoàn toàn tường thành?
Mưa rơi cỡ nào mới đủ để dẫu tinh?
Hoa rụng ngoài sân, lờ mờ quá bởi đủa.
Dòng nước buông trôi, dẫn lối ta không lòng cắn rứt. Gió thổi qua hai hàng liễu. Nàng nghiêng đầu khóc than nhớ những ngày đã qua. Ánh chiều buông dài qua mái hiên, chiếu sáng qua cửa số.
Ngày xưa lúc không hề lo lắng, giờ đây nỗi buồn tận cùng. Mỗi từ, mỗi câu, sự đau lòng khó tả. Nàng ngồi nhìn định mệnh kỳ diệu kết thúc.
Khi lòng bất ngờ hoán đổi, cảm giác nuối tiếc đầy lưu luyến.
Nhưng cuối cùng, chỉ còn là lời nói xuôi dòng.
Ta đứng dậy, thắp hương trong yên lặng. Ta từ bỏ hình bóng của nàng.
Nhắm mắt, lòng lại đứng vững.
[Mỗi từ, mỗi câu, sự đau lòng khó tả]
Mỗi cảm xúc đã trải qua đều trọn vẹn.
Đây là một khúc ca nổi tiếng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong cả “Phù Sinh Nhược Mộng” và “Phồn Hoa Tự Cẩm”, và tôi đã sửa đổi một số chi tiết. Vì là bản thơ ca nên nhiều phần có những ý ngụ rất sâu, việc chỉnh sửa có thể không hoàn toàn chính xác, mong mọi người thông cảm. ^^Tử Dạ CaRạng đông mà nhà xuất thân, nhận lời mời đến dự đạo hội. Trang điểm cẩn thận, ngửi hương bay xa. Hương thơm trên người lang thang khắp nơi. Mắt trời chẳng xót, cuối cùng cũng gặp được tình lang.
Yêu thương không bỏ lỡ bắt đầu; Bồi ân bền vững gắn liền. Thân hình yêu dấu chắc nịch, không thể cách xa.
Tự tin cho rằng sẽ gặp lại, không mở lờ mắt. Mắt hồn không chuyển đổi, nỗi đau thổn thức nảy lên.
Khi oán trách chiếc tóc buông lơi, dòng nước uốn khúc nối liền. Ngọc lâm chưa tròn đủ, hai tâm hồn hòa quyện.
(Dưới ánh bình minh, ý muốn liên kết thú vị. Không cần danh vị, chỉ cần thật lòng tương giao. Hướng về phía tình lang, hai trái tim hướng về nhau như một. Chỉ cần sợi tơ vào khung, không cần phải luyến tiếc không nối vải.)
Khi chứng kiến hình bóng đầy vui, mong muốn đồng lòng kết nối. Xuân về biến dạ nảy nở, kháng nhai mở lòng tiếp tục. Bỗng chốc nỗi nhớ lên nồng nàn, kết đôi bên nhau ở nơi đâu? Sao dải sáng tràn ngập, cảm giác tự nhiên như tha thu.Những cảm xúc và tâm trạng trong tác phẩm này thực sự chạm đến trái tim, không phải để lãng quên. Từ những lý lẽ sâu sắc, kì công của tác giả, chúng ta nhìn thấy một thế giới căng tràn mong chờ và khát vọng. Để hiểu rõ hơn về mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật, không gì tuyệt vời hơn việc đắm mình trong trang sách này. Khám phá sự đan xen giữa tình yêu, tình bạn và những trăn trở cuộc đời cùng tác phẩm “Phù Sinh Nhược Mộng” của Lưu Diên Trường Ngưng!