Trong bài viết về cuốn sách “Quà của Bố” của Trần Đình Dũng, tôi rơi vào cảm xúc dịu dàng và ấm áp, những cung bậc cảm xúc như một bản giao hưởng tuyệt vời. Cuốn sách này không giống như các cuốn sách khác về việc dạy dỗ, mà nó như những lời chia sẻ chân tình của một người cha dành cho chính mình và hai đứa con của mình.
Trong ngôi nhà tam giác của họ, tình yêu của bố dành cho hai con được mô tả một cách tinh tế và đáng yêu. Bố Dũng chăm sóc con cái với tình yêu nồng nhiệt và sự hài hước của một người mẹ, cùng với sự quan tâm và tinh tế của một người cha. Cuốn sách chứa đựng những khoảnh khắc đáng nhớ khi cả nhà cùng chế biến món “Vetula”, hoặc khi bố con cùng nhau phá de giận nhau khi sơn nhà.
Truyện cũng nói lên tinh thần chu đáo và kiên nhẫn của bố Dũng khi dạy dỗ hai con, từ những việc nhỏ nhặt như cắt móng tay cho đến những bài học lớn về cuộc sống. Anh dạy con không bằng cách ép buộc mà khuyến khích họ theo đuổi những ước mơ của mình, giúp họ trưởng thành mạnh mẽ và tự tin.
Cuốn sách “Quà của Bố” thực sự là một tác phẩm đáng đọc, khiến bạn nhớ về gia đình và tình yêu thương chân thành giữa các thế hệ.Trong quá trình tự đề cao, đôi lúc tôi đã cảm nhận được một cảm xúc buồn kín đáo trong anh, buồn vì không thể chia sẻ, buồn vì phải là điểm tựa duy nhất cho hai đứa trẻ, buồn vì cảm thấy lúng túng khi con trưởng thành không còn ôm bố, buồn vì không thể kiềm chế áp lực và đổ hết vào đôi con của mình. Có những đêm anh không thể ngủ, bước vào phòng hai con, nhìn con ngủ, ôm con, hôn con, ngửi hơi thở của con, rồi yên bình đợi bình minh.
“Người đi một mình, từng tưởng tồn tại trong đàn đồng loại nhưng thật sự là đơn độc…Bố không thể nói về nỗi buồn của mình, nó được bọc bởi nhiều lớp vải dày, giống như lớp sơn mài trên lớp gỗ. Mọi người chỉ thấy ánh sáng rực rỡ, bề mặt sơn bóng bẩy, nhưng không nhìn thấy tấm vải bọc kín lớp gỗ, không để lộ ra sự nứt nẻ dưới ảnh hưởng của thời tiết và thời gian. Bố chỉ dành cho con nửa sự thật, con chỉ nhìn thấy bố luôn tươi cười, nhiều bạn bè, luôn gặp quen biết, ăn ngon mặc đẹp. Con chẳng bao giờ biết bố thức trắng đêm, chẳng bao giờ biết bố buồn, chẳng bao giờ biết bố đã từng rơi lệ.”
Có vẻ như tôi đã cùng nhau khóc cùng với anh Dũng, như đã cùng cười với ba bố con anh khi đọc Quà của Bố. Tôi biết ơn món quà dành cho hai đứa con của anh khi đã trở thành một món quà quý giá cho cả cộng đồng, bằng cách viết dí dỏm, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, mang tính giáo dục cao. Anh đã mở lòng mình trên từng câu từ để Quà của Bố đi sâu vào tâm trí người đọc, để con cái hiểu và trân trọng hơn những vòng tay ôm và cả những lời la rầy từ bố mẹ – cũng như để bố mẹ tự soi lại bản thân trong cách dạy dỗ và yêu thương con cái.
Hạnh phúc chính là tình yêu và được yêu thương. Hạnh phúc là có bà, có bố, có cả hai bàn tay yêu thương. Mời các bạn hãy đón đọc Quà của Bố của tác giả Trần Đình Dũng.