**Đánh giá sách: Qua Cửa**
Biên tập: Yển
Trích Phúc âm Matthew: “Cửa ấy chật, và đường thì nhỏ.”
Lần này tên hai chữ là công.
Chú: Phúc âm Matthew là một quyển trong Kinh Thánh Tân Ước, kể về cuộc đời của Chúa, từ lúc Ngài sinh ra, đến khi chết trên thập giá và phục sinh.
Truyện gốc: Qua cửa (Quá môn | 过门)
Tác giả: Priest
Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung (1×1), cận thủy lâu thai, trúc mã trúc mã, từ bạn học thành người yêu
Cuồng chiếm hữu công x bình tĩnh lý trí thụ
HE
Độ dài: 69 chương + 3 ngoại truyện
Xuất phát từ lòng tò mò không biết câu chuyện thế nào mới đủ sức nặng qua cả Ma đạo tổ sư trong lòng fan Trung, thế nên tìm Qua cửa.
Sớm đã biết, sớm đã biết. Truyện Pi đại lúc nào cũng happy ending mà lúc nào cũng buồn không thể tả. Đọc xong một quyển là như vừa ôn lại cả một đời, từ lúc còn bé con cho đến tận trưởng thành, cái mùi hiện thực cứ âm thầm làm người ta ngạt thở.
Tính ra thì, Qua cửa làm gì đã ngược bằng Sát phá lang. Nhưng nỗi buồn của Sát phá lang là nỗi buồn xa không thể với, còn nỗi buồn của Qua cửa lại chẳng thể trốn tránh được vào đâu.
Hai thiếu niên ẩu tả đánh nhau một trận, nói cười lớn lên, lại chẳng thể bên nhau một đường khi lớn. Con vẹt nuôi bao nhiêu năm gặp lại không nhận ra chủ cũ, người từng là của mình… cũng không nhất định là của mình mãi mãi. Lúc còn trẻ ngây thơ hứa hẹn cả đời, nhưng cảm tình nào phải chuyện một người phấn đấu là có thể đạt thành.
Sát phá lang hay Đại ca bắt đầu từ cô độc, còn Qua cửa bắt đầu từ đủ đầy.
Từ Tây Lâm thời niên thiếu có mẹ, có bà, ở trường lớp là bí thư Từ hô bè kết đảng, chưa bao giờ thiếu anh em. Có bao nữ sinh thầm mến hắn, mười năm sau, những cô gái đã đeo trên tay nhẫn đính hôn vẫn còn tự hào: “Mối tình đầu của tôi đấy, có đẹp trai không?”
Còn có Đậu Tầm.
Nhưng tháng năm như nước chảy, từ khi hắn bán căn nhà vẫn lớn lên từ nhỏ đi, email không lời hồi đáp, người đi xa chẳng quay về… thì hắn đã vĩnh viễn không còn là thiếu niên mười sáu tuổi vô ưu được nữa.
Có lẽ số mệnh hắn thật sự không may mắn ư? Giống như chưa bao giờ rút được quẻ thượng từ ống xăm của Ông ngoại?
Vì sao tất cả, tất cả cứ dần dần rời xa hắn?
Mình đã hiểu, nỗi buồn trong Qua cửa gọi là mất mát.
Là nỗi mất mát mà tất cả chúng ta đều phải trải qua để trưởng thành.
Là Từ Tây Lâm bắt đầu thỏa hiệp.
Là Đậu Tầm dần học được cách nói chuyện để lại đường lui.
Là Tống Liên Nguyên toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình nhỏ, rời xa nửa đời trước gió tanh mưa máu.
Sẽ chẳng còn những thiếu niên ngây ngô mà chân thật, sẽ chẳng còn những dopamine pha lẫn norepinephrine ngùn ngụt bốc lên đầu, để tất cả dần chuyển hóa thành oxytocin lặng lẽ và êm dịu. Đậu hạm nhi sẽ không còn vây Từ Tây Lâm trong vòng tay mà bức ép: hoặc là thích tao, hoặc là cút. Cuộc sống này đã mài dần đi những gai nhọn quanh người thiếu niên, để cho dù trong lòng có bao xáo trộn, ngoài mặt vẫn có thể bình thản như không, giữ vững khoảng cách, cho người kia đủ không gian, để đừng trốn chạy nữa chăng, đừng chạy nữa…
Trái đất có tới hơn 7 tỉ người, thế nhưng trái tim Đậu Tầm chỉ chứa được một người duy nhất.
Tháng năm hết, nồng nhiệt thiếu thời đều biến thành chuyện đã qua.
Nếu trông chờ một câu chuyện kinh tâm động phách, biến cố hồi thiên, vậy Qua cửa chẳng có gì. Có chăng, nó chỉ như cuốn album cũ, lưu giữ một câu chuyện đã xa, mà lạ kỳ thay, nhìn xuyên qua mỗi tấm ảnh trắng đen trong đó, ta lại thấy được đầy đủ dáng vẻ hình hài của những người xưa cũ.
Có những người chỉ xuất hiện ở thời niên thiếu, như La Băng, Dư Y Nhiên, như bà ngoại. Có những người chỉ xuất hiện ở giai đoạn sau khi Từ Tây Lâm đã trải qua bao biến cố cuộc đời, như Cao Lam. Có những người xuất hiện ở giai đoạn trước, về sau đã đổi thay thành con người khác trong một chặng đường đời khác, như Thái Kính. Có những người trước sau chỉ xuất hiện khiến Từ Tây Lâm chướng mắt, không hơn, như người cha Trịnh Thạc chưa một lần hoàn thành nổi nghĩa vụ của mình.
Chỉ có Đậu Tầm, chỉ có Đậu Tầm… Rời đi rồi trở lại, cái vẻ ngoài kia đãNgụy trang dù đã kín đáo, nhưng bản tính của hắn vẫn sẽ phản ánh nỗi nóng bỏng, dẻo dai, không rõ lý do như xưa.
“Tao đi trước nhé.” Từ Tây Lâm mặc áo khoác, chào tạm biệt Đậu Tầm.
Ngón tay Đậu Tầm co lại một chút, như muốn nắm lấy điều gì đó, hồn nhiên hỏi: “Ngày mai bay lúc mấy giờ?”
Từ Tây Lâm: “Tám giờ.”
Từ nhà Đậu Tầm đến sân bay mất bốn mươi phút, phải rời nhà trước sáu giờ.
Đậu Tầm cố gắng chữa trị vấn đề quá dục vọng và chiếm hữu, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói: “Mày đi đi, tao không cần tiễn, dù có mưa bão thế nào, tao vẫn phải đi đón”, ép bản thân phải quan tâm, không thể giấu đi sự lo lắng, đứng dậy tiễn Từ Tây Lâm ra cửa.
Từ Tây Lâm từ từ mặc quần áo, không biết vì lí do gì, vừa thay giày ở cửa, vừa vụt: “Tao không biết mình có thể trở về sau một hoặc hai tháng, hoặc có thể tránh mùa hè luôn, mày… ừm… thôi, sau này tính, tao đi đây, chào…”
Đậu Tầm tưởng Từ Tây Lâm sẽ quay lại sau vài ngày, nhưng khi nghe “một hoặc hai tháng” thì bất ngờ.
“Đi chứ, tiếc cái gì, đi mà! Không được đi!”
Rõ ràng họ đã chia xa nơi cửa đông, đã trải qua nhiều năm, nhưng lòng vẫn trỗi dậy hồn nhiên đối với người xưa.
Không biết từ khi, lại bị cuốn hút lần nữa.
Yển văn rất đáng yêu, bạn ý cũng rất giỏi biên tập truyện “Pi Đại”.
“QUA CỬA” – Hoa Lê
Thể loại: Hiện đại, học đường, trưởng thành, nổi loạn lạnh lùng công x ngọt ngào thông minh thụ, HE
Đánh giá:
[“Quay đầu nhìn tôi một cái có được không?” Hắn tự nghĩ, “Cậu quay đầu nhìn tôi, bây giờ có bảo tôi nhảy cầu cũng được.”
Đáng tiếc là không ai có thể đọc được tâm hồn, Từ Tây Lâm quyết liệt đóng cửa ô tô rồi đi mất.
Đậu Tầm không nhảy cầu.
Đây là năm thứ mười ba mà họ biết nhau, từng yêu thương, từng chia ly, từng muốn ở bên nhau mãi, cũng đã từng muốn mãi không gặp lại.]
Đoạn trích trong chương đầu tiên của “Qua cửa”, chỉ với đoạn này, tôi đã bị cuốn hút bởi câu chuyện.
Đậu Tầm là một thiên tài học thuật, mọi thứ hắn làm đều xuất sắc. Hắn chuyển trường vào học kỳ 2 lớp 11 chỉ vì trường này cho phép thi đại học ngay sau khi học xong lớp 11. Với trí tuệ vượt trội, Đậu Tầm luôn coi thường những người xung quanh, hắn khinh thường, không muốn giao tiếp, nhưng khi chuyển đến lớp trọng điểm, cuộc đời hắn bất ngờ thay đổi. Hắn không ngờ rằng sẽ gặp người có thể thay đổi cuộc sống của mình hoàn toàn.
Đậu Tầm sinh ra trong gia đình giàu có nhưng không được chăm sóc, cha mẹ không đau đớn, sống cô đơn. Sau khi ông bà nội qua đời, cha mẹ muốn đưa hắn ra tòa, hắn phải sống ở nhà của Từ Tây Lâm. Tuổi thơ và tuổi trẻ của hắn đầy màu đen trắng, tính cách nội tâm nhưng mạnh mẽ, không bạn bè, không người lớn dạy bảo nên trí thông minh cao nhưng trí cảm xúc thấp.
Chỉ khi gặp Từ Tây Lâm, cuộc sống của Đậu Tầm mới trở nên đầy màu sắc. Gia đình Từ Tây Lâm đã trở thành mái nhà thực sự cho hắn, với người bà tận tình, người dì yếu đuối như một người mẹ, người phụ nữ giúp việc nấu ăn ngon, con chó đáng yêu và người bạn cùng trang lứa. Đậu Tầm yêu thích ngôi nhà này và càng yêu Từ Tây Lâm, cho đến khi tình cảm biến thành tình yêu.
Yếu tố cảm xúc của Đậu Tầm rất khó hiểu, với trí cảm xúc thấp, cách hành xử của hắn khi yêu đối tác cũng khá khó chịu. Hắn nghĩ mình giữ bí mật thật kỹ, nhưng không ngờ đối tác đã biết từ lâu và từ chối tình cảm của hắn. Khi họ đã trở thành người yêu, có nhiều vấn đề phát sinh. Đậu Tầm thiếu cảm giác an toàn, đem lại nhiều xung đột cho mối quan hệ của họ.Lo lắng người khác sẽ bỏ hắn, Từ Tây Lâm luôn muốn kiểm soát và muốn y ở gần. Quan tâm và dành thời gian cho mình là điều hắn muốn. Những lúc xảy ra xích mích, hắn không biết cách dỗ người khác, chỉ biết im lặng đợi giận dịu. Mặc dù thế, hắn vẫn đối xử tốt với y sau khi hòa lời với nhau. Từ Tây Lâm, anh đại nổi tiếng, trở nên thân thiết với Đậu Tầm, học sinh mới máu hiểu lầm ban đầu. Dần hiểu nhau hơn, Từ Tây Lâm nhận ra bản chất tốt bụng của Đậu Tầm. Mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp khi họ hiểu và chia sẻ với nhau. Đến khi mẹ y qua đời, Từ Tây Lâm trở nên trưởng thành hơn, ủng hộ gia đình mình. Trong thời gian u tối, Đậu Tầm là người ở bên hỗ trợ hắn. Hai người dần phát hiện tình cảm và xây dựng một mối quan hệ vững chắc, dù gặp nhiều khó khăn xung quanh. Tương lai của họ không thể nắm chắc nhưng họ vẫn cố gắng vượt qua mọi thách thức.Với xác suất cực thấp, có lẽ nói rằng số phận đã sắp xếp cho họ một lần nữa tìm thấy nhau. Lúc này, Đậu Tầm đã nắm chắc tấm bằng danh giá có được từ đại học ở nước ngoài, còn Từ Tây Lâm đã trở thành một ông chủ nhỏ với chút vốn liếng để đời. Mặc dù họ vẫn còn xa lắm mới có thể trở thành “ông lớn” để nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng ít ra họ đã có nền tảng để an tâm theo đuổi hạnh phúc mà không cần quá lo lắng về sự chỉ trích của xã hội. Bây giờ, Đậu Tầm đã học được cách tôn trọng ý kiến của người khác, cũng như biết cách ân cần quan tâm tới người thân, trong khi Từ Tây Lâm đã thấu hiểu rõ giá trị cuộc sống, những điều trước đây anh từng sợ hãi giờ chỉ là những cơn gió thoáng qua tai. Khi họ đạt đến “đúng người đúng thời điểm”, hai người ngốc này đã lên kế hoạch để một lần nữa cùng nhau hướng đến tương lai. Họ đã sẵn sàng bước qua cánh cửa hẹp ấy và đương đau trên con đường gập ghềnh, mặc dù cuộc sống mà họ chọn vẫn còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ đã dành quá nhiều thời gian để chắc chắn rằng, đây chính là quyết định đem lại hạnh phúc cho họ.
Trải qua 3 phần truyện, tác giả sẽ dẫn dắt người đọc từ chủ đề này sang chủ đề khác, đồng hành cùng hành trình trưởng thành của nhân vật. Tập 1 như một lâu đài cát trên bờ biển, với một gia đình hạnh phúc và khung cảnh đẹp mắt. Tập 2 mang đến những biến cố từ trường học và xã hội cũng như trong tình yêu, tạo nên cao trào và thay đổi tính cách của nhân vật theo hướng tích cực. Tập 3 lại như một bản ballad dịu dàng gần gũi, với sự quay trở lại của hai nhân vật chính. Ban đầu, tôi có ấn tượng rằng Pi thích viết về những vấn đề phức tạp và nghiêm trọng, thậm chí, cả trong những bộ truyện xoay quanh đề tài đô thị hiện đại, và dĩ nhiên bộ truyện này cũng không ngoại lệ. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là Pi viết tình cảm cũng chân thành và hấp dẫn như thế.
Khi đọc bộ này, tôi cảm thấy nó khá giống Đại ca đấy. Tuy nhiên, mặc dù bối cảnh và câu chuyện của các nhân vật hoàn toàn khác biệt, không khí lại mang nhiều điểm tương đồng, đặc biệt là về tình thân và tình bạn. May thay, cách xây dựng tình yêu trong Qua Cửa lại khác biệt hoàn toàn. Tình yêu trong Đại ca khiến tôi cảm thấy mơ hồ, khó hiểu, nhưng tình yêu trong Qua Cửa thì thực sự tuyệt vời, sâu đậm và thuyết phục. Sự biến đổi tâm lý của các nhân vật rất hợp lý, có sự ánh sáng, có sự điều chỉnh, có sự vươn lên, phản ánh chính xác từng giai đoạn tuổi tác và trải nghiệm của họ. Nếu bạn yêu thích thể loại tình cảm hiện đại, từ tuổi teen đến tuổi trưởng thành, với bao biến cố, giông bão, hài hước và lãng mạn, thì bạn không nên bỏ lỡ bộ truyện này đâu. Hoa Lê, fb/PriestPi đã mang đến cho bạn câu chuyện Qua Cửa, hãy chuẩn bị trải nghiệm nhé.