Tiểu thuyết “Quê Người” của nhà văn Tô Hoài là một tác phẩm vô cùng đặc biệt trong văn học Việt Nam. Tác phẩm này không chỉ đem lại lòng yêu thương từ độc giả trẻ qua các kiệt tác như “Dế Mèn Phiêu Lưu Ký”, mà còn được ngưỡng mộ bởi độc giả lớn tuổi với những tác phẩm như “Vợ Chồng A Phủ” hay “Cứu Đất Cứu Mương”.
“Quê Người” đưa chúng ta khám phá cảnh quê hương bị chiếm đóng, với những con người chất phác phải đối mặt với nghèo đói. Tô Hoài luôn cẩn trọng và tỉ mỉ khi viết, luôn chỉnh sửa để mang đến những tác phẩm tuyệt vời nhất. Tác phẩm này cũng là một phần của bộ trilogies gồm “Quê Người”, “Mười Năm” và “Quê Nhà”, mỗi tác phẩm đều kể về câu chuyện, hoàn cảnh và nhân vật khác nhau nhưng cùng kết nối với sự kiện lịch sử và xã hội của một vùng đất.
“Quê Người” đưa ta đến với những vùng Hà Nội đầy bi thương trong thời kỳ chiến tranh. Từ những người phải xa xứ đi kiếm sống, đến những người chịu khổ trong cảnh “đất khách quê người”. Tác phẩm này chứa đựng tâm tư và cảm xúc sâu lắng của tác giả, mang lại cái nhìn chân thực về cuộc sống và lịch sử.Đảo và các thuộc địa Pháp ở ngoài châu Đại Dương, vốn là nơi duyên dáng của cuộc sống cu li đồn điền. Trong câu chuyện bi kịch, nhân dân phải rời xa tổ quốc để tìm kiếm cuộc sống ở “đất khách quê người”. Tiểu thuyết “Quê người” của tác giả Tô Hoài là một điển hình, với tâm trạng và tài năng vẫn còn cháy bỏng ngay từ những lúc ban đầu, cách đây nửa thế kỷ. Đây thực sự là một tác phẩm mà ngôn ngữ chứa đựng nhiều cảm xúc và tâm hồn, theo dõi sự phát triển của cuộc sống và lịch sử một cách tận tâm.
Cuốn tiểu thuyết “Mười năm” (viết năm 1957) tiếp tục khắc họa cuộc sống và tình hình ở vùng đất đó, nhưng xoay quanh một giai đoạn ly kỳ nhất, từ năm 1935 đến 1945. Lúc ấy, Pháp đã chịu thua ngay từ đầu của Chiến tranh thế giới thứ hai. Phát xít Nhật đã xâm lược Đông Dương, khiến đất nước chúng ta phải chịu cảnh áp bức và bóc lột, với nạn đói đến mức kinh hoàng. Mỗi người dân chỉ còn biết sống để chống đỡ và sinh tồn.
Trong hoàn cảnh khó khăn đó, lá cờ nghĩa của cuộc kháng Pháp, chống Nhật đã xuất hiện, do sự lãnh đạo cao quý của Đảng cộng sản Đông Dương. Cuốn tiểu thuyết “Mười năm” là cả quãng thời gian mà toàn bộ dân tộc chuẩn bị cho Tổng khởi nghĩa, dẫn đến thành công của Cách mạng tháng Tám 1945.
Hiện nay, hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, chúng ta cần nhìn nhận sâu xa những gì đã tạo nên tinh thần và ý nghĩa đặc biệt trong tác phẩm của Tô Hoài với vùng đất mà ông luôn gắn bó. Với ba mươi năm cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, đất nước chúng ta đang bước vào giai đoạn xây dựng một tương lai hùng vĩ và thịnh vượng. Mời bạn đọc thưởng thức cùng nhau ba tác phẩm: “Quê nhà”, “Quê người” và “Mười năm”.
Hy vọng bạn sẽ cảm thấy hứng thú khi khám phá thế giới đầy ý nghĩa trong những trang sách này.Những âm thanh mềm mại của tiếng đàn bầu lấn át cả ngôi làng trong bóng tối. Hời, tay đàn khéo léo, kéo dài sợi thép và tạo nên những giai điệu đậm chất dân dã. Người nghe không thể không bị cuốn hút bởi dòng nhạc diệu kỳ kia, mê mẩn trong cõi tiếng đàn trầm ấm. Đêm bao phủ, trăng len lỏi qua cành dương, tạo nên bầu không khí thần tiên cho buổi biểu diễn âm nhạc của Hời. Những giọt sáng trên sông rồi rào theo như muốn kể về câu chuyện trăng khuya. Hời tiến gần cử động, như muốn chìm vào bóng cây ngọc lan cổ thụ, một không gian thơ mộng nơi mùi hoa lan ngát ngào. Điều gì đang chờ đợi anh ấy sau khúc nhạc cuối cùng? Chỉ có Hời mới biết được…Trên vỏ sách mềm, hòa mình với ánh trăng. Gói lá kín bên trong chứa hai đóa hoa ngọc lan Hời vừa ngắt ở cây chiều nay. Hời vứt lá, nhặt hai bông hoa trắng vào túi. Chàng bước quyết định vào xóm. Trên đường, mọi nhà đều đã ngủ say sưa. Không còn đèn sáng tỏa từ vườn cây. Khung cửi cũng đã nghỉ hết tiếng thoi. Nhưng ở nhà cô Ngây, khung cửi vẫn đang hoạt động. Cô Ngây luôn chăm chỉ, thợ cửi chỉ dừng khi dệt xong một cuốn, cô lại tiếp tục dệt nối thêm một cuốn nữa. Đêm nào cũng vậy, suốt cả năm. Chỉ ngủ ngày cô phải mang cửi vào chợ bán. Ngày đó, sau một ngày làm việc mệt mỏi, khi trở về, cô ngồi dệt tơ đến nửa đêm. Trăng lên, ánh sáng thoáng qua khe cửa sổ nhỏ cho biết rằng cô Ngây vẫn đang mệt nhoài với cửi. Hời nhìn thấy nhà Ngây đầy ánh sáng, lòng anh đây thấu hiểu. Đến chậm cũng không thể, nếu được, anh sẽ ngồi bên cạnh cửa sổ từ lúc hoàng hôn, không muốn để ai phải chờ đợi. Hãy đọc ngay “Quê Người” của tác giả Tô Hoài.