Cuốn sách “Robin Hood Chúa Trộm Oai Hùng” của Alexandre Dumas vừa hấp dẫn và lý thú. Tác giả đã khéo léo tạo ra những tình tiết bất ngờ, hấp dẫn, cùng những miêu tả tuyệt vời về nhân vật chính Robin Hood.
Với bối cảnh lịch sử nước Pháp những năm 1160, câu chuyện diễn ra tại khu rừng Sherwood, trong lãnh địa bá tước Nottingham. Cảm giác lạnh giá và những chi tiết miêu tả tỉ mỉ của tác giả khiến độc giả không thể rời mắt khỏi trang sách.
Khi đọc về cuộc phiêu lưu của Robin Hood cùng những nhân vật lân cận, ta như được hòa mình vào thế giới lịch sử huyền bí, đầy kịch tính. Đừng bỏ lỡ cơ hội tận hưởng cuốn sách tuyệt vời này!Từ Huntingdonshire đến Nottinghamshire, hai du khách cuối cùng đặt chân xuống trước một ngôi nhà đẹp như tổ chim giấu mình trong rừng rậm. Ritson gọi lớn: “Anh Head, mở cửa đi, trời mưa quá, đứng đây tôi thấy ánh lửa sưởi rực rỡ của anh. Có ai đó xin được tiếp đón ở đây.” Bầy chó lớn phía trong sủa inh ỏi; người gác rừng cảnh giác hỏi: “Ai đó đến đó?” “Một người bạn,” Ritson trả lời. Gilbert Head mở cửa, hai người khách bước vào. Gilbert chào đón Ritson và giải thích lý do khóa cửa trước đó.
Marguerite, người phụ nữ xinh đẹp, xuất hiện và chào đón Ritson một cách ân cần. Ritson ngạc nhiên và ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của chị. Sau đó, một gã quê bận rộn với y phục kiểm lâm ra đón tiếp họ.
Sau khi cởi áo choàng, Ritson hạ một đứa bé xinh xắn từ trong chiếc áo lông. Đứa bé mười lăm tháng tuổi, khỏe mạnh và dễ thương. Ritson vuốt nhẹ đầu bé và gọi Marguerite đến. Chị nhận đứa bé với hân hoan. Gilbert, tuy vẫn nghiêm túc, cũng ấn tượng với sự xuất hiện của bé.ủa và có vài câu hỏi cho Ritson.
Những biến cố tiếp theo hy vọng sẽ khiến bạn háo hức và muốn tìm hiểu thêm về cuộc phiêu lưu hấp dẫn này.Nhà sách này rất tỉ mỉ, với sự hiểu biết sâu sắc về từng chi tiết. Câu chuyện về thằng bé mồ côi này thực sự gây xúc động. Cô Marguerite đã chăm sóc bé rất chu đáo, hôn lên tay và cổ bé, bọc ấm trong áo choàng lộng lẫy. Bữa ăn tối diễn ra ấm cúng và vui vẻ. Sau khi dùng bữa, nhà quí tộc bày tỏ quan tâm đến tương lai của bé mồ côi và đưa ra một đề nghị quan trọng với người gác rừng. Ông ta tường thuật chi tiết về quá khứ và thân phận của bé, nhấn mạnh vai trò quan trọng của người bảo trợ. Câu chuyện xúc động và lời đề nghị đầy chân thành đã được chờ đợi với lo lắng. Mọi người trong buổi tối đều nghe nói về bé và hy vọng đề nghị sẽ được chấp nhận. Chờ đợi đầy hồi hộp, tất cả mọi người dường như chờ đợi lời đáp từ người gác rừng. Marguerite đã sẵn sàng chấp nhận bé một cách yêu thương, điều này làm cho mỗi người hân hoan và tin rằng bé sẽ mang lại niềm vui cho gia đình họ.Được ông bao bọc hàng năm bởi sự quý phái của ngài.Marguerite trông thấy giàu có và sung sướng, dẫn dắt thằng bé xinh đẹp này xung quanh các bữa tiệc hè, nơi mà nó gọi chị là mẹ, mặc như một ông hoàng, sáng chói như ánh mặt trời, trong khi chị tỏ ra hạnh phúc và tự hào. Marguerite không nói gì, chỉ cười nhìn Gilbert. Gilbert im lặng, tạo hiểu lầm trong gia đình quý tộc. Ông ta nghiêm mặt nói: “Vậy, ông Gilbert, ông còn do dự sao? Đề nghị của tôi không phải làm ông vui lòng sao?” “Xin lỗi, ông, đề nghị của ngài khiến tôi rất hạnh phúc, chúng tôi sẽ nuôi dưỡng đứa bé này, nếu Maggie không có ý kiến gì. Anh nghĩ sao, hãy nói ra, ý em sẽ là ý anh.” “Quân nhân mạnh mẽ này có ý kiến đúng,” phụ nữ trả lời, “ngài không thể nào chăm sóc đứa bé này.” “Vậy sao chúng ta?” “Chúng ta sao? Em sẽ là mẹ nó, không còn cách nào khác.” Sau đó, hướng về phía gia đình quý tộc, bà nói thêm: “Nếu một ngày bạn muốn lấy lại đứa con nuôi này, chúng tôi sẽ buồn mà trả lại, nhưng chúng tôi sẽ an ủi với lòng, vì tin rằng ở gần bạn, nó sẽ hạnh phúc hơn ở dưới mái nhà bình thường của một người gác rừng nghèo khổ.” “Lời của vợ tôi là cam kết,” Gilbert tiếp, “và đối với tôi, tôi thề sẽ chăm sóc và làm cha cho đứa bé này. Quý ngài kỵ sĩ ạ, đây là bằng chứng cho lòng trung thành của tôi.” Ông ta rút một chiếc găng tay từ thắt lưng và ném lên bàn. Gia đình quý tộc cũng ném một chiếc găng tay lên bàn, trả lời: “Trung thành đáp lại trung thành, găng tay đền lại găng tay. Bây giờ chúng ta cần thỏa thuận về việc trả tiền ăn ở cho đứa bé. Ông hãy nhận số tiền này; hàng năm ông sẽ nhận được số tiền tương tự.” Một túi tiền vàng được rút ra từ dưới chiếc áo ngắn, gia đình quý tộc cố gắng đặt túi đó vào tay Gilbert. Nhưng ông ta từ chối. “Xin bà giữ lại số vàng này; bánh mì và vuốt ve của Marguerite không thể mua được.” Sau chút lưỡi làm lại, chiếc túi nhỏ được đưa trả lại cho gia đình quý tộc. Cuối cùng, mọi người đồng ý, theo đề nghị của Marguerite, số tiền ăn ở sẽ được để vào một nơi an toàn và trao lại cho đứa bé khi trưởng thành. Mọi thứ được giải quyết một cách thỏa đáng, mọi người chia tay và ra về ngủ. Vào sáng hôm sau, Gilbert dậy, hứng thú ngắm những con ngựa của khách; Lincoln đang chải lông ngựa. Gilbert nói với người hầu: “Những con vật đẹp quá! Không ai nghĩ chúng mới đi rong rêu hai ngày, vì chúng rất mạnh mẽ. Chỉ có các quý tộc mới có thể cưỡi những con ngựa đẹp như vậy, chắc họ phải đáng giá bao nhiêu bạc. Nhưng mà tôi quên bỏ chúng đi, những bạn lữ hành của tôi! Chuồng ngựa chắc sẽ trống rỗng.” Gilbert bước vào chuồng ngựa. Đó là một sự tắc trách vô hình vô hạn. “Những con ngựa đâu rồi. Ôi! Lincoln à, mày có dắt chúng ra ngồi cho ăn cỏ chưa?” “Thưa ông chủ, không.” “Thật lạ cứng,” Gilbert nói nhút nhát, rồi đột nhiên cảm giác sự lạ lùng, ông chạy vào phòng của Ritson. Ritson không có. Có lẽ cậu đã đi đánh thức gia đình quý tộc. Gilbert chạy đến phòng của kỵ sĩ. Marguerite đến, một đứa bé mồ côi trong tay. Gilbert hét lên: “Những con ngựa của tôi đã biến mất rồi!” “Làm sao có thể!” “Họ đã cưỡi ngựa của tôi mà để lại ngựa của họ.” “Nhưng họ vì sao lại rời bỏ ta như vậy?” “Hãy đoán xem, Maggie, tôi không biết gì cả về điều này.” “Có lẽ họ muốn giấu hướng đi của họ.” “Vậy có lẽ họ đã làm một điều gì đó để tự trách mình?” “Họ không muốn cho ai biết họ lấy ngựa của tôi, để chúng khỏi mệt lửa.” “Nhưng không ai nghĩ chúng đã đi 8 ngày, vì sáng nay chúng rất khỏe mạnh.” “Rất lạ.” “Quên nó đi! Đến đó, xem đứa bé xinh đẹp kìa, đang cười. Hãy hôn nó đi.” “Có lẽ quý tộc không quen biết, vì muốn đền ơn của tôi.”Đổi hai con ngựa đắt tiền của ông lấy hai con ngựa già kém chất lượng. Có vẻ như vậy đã xảy ra, vì nỗi sợ bị từ chối, ông ta đã tẩu tán khi tôi vẫn còn đang ngủ. Hiểu rồi! Nếu vậy thì tôi phải thật lòng biết ơn ông ta; nhưng tôi không hài lòng một chút nào với cậu Ritson, cậu ta nên đến và tự giới thiệu. Ồ! Vậy là anh không biết, từ khi Annette, em gái tội nghiệp của anh, vợ chưa cưới của cậu ta, qua đời, Ritson đã rời xa khu vực này hay sao? Sự hạnh phúc của chúng ta sẽ tái hiện nỗi đau của cậu ta. Gilbert thở dài và trả lời: Đúng vậy, Annette rất đáng thương! Marguerite tiếp tục: Trong trường hợp này, điều khó chịu nhất là chúng ta không biết họ tên và địa chỉ của nguời bảo hộ của đứa bé đó. Nếu bé ốm, chúng ta sẽ thông báo cho ai? Còn tên của đứa bé, chúng ta sẽ đặt là gì đây? Hãy chọn tên cho bé đi, Marguerite ạ. Anh hãy tự chọn, Gilbert; vì bé là con trai, vụ này là của anh. Đúng! Nếu em muốn, chúng ta sẽ đặt tên cho bé theo người anh mà anh đã yêu mến; anh không thể nhắc đến Annette mà không nhớ đến anh Robin không may. Được rồi, vậy là bé sẽ có tên, đây là chàng Robin đáng yêu của chúng ta! Marguerite nói to và hôn lên mặt đứa bé, cười với bà như thể bà Marguerite hiền là mẹ của bé. Và đứa bé mồ côi được đặt tên là Robin Head. Sau này, không rõ vì lý do gì, tên Head đã bị thay đổi thành Hood, và đứa bé lạ lẫm này được biết đến với danh tiếng lừng lẫy dưới cái tên Robin Hood. Mời các bạn đọc cuốn “Robin Hood Chúa Trộm Oai Hùng” của tác giả Alexandre Dumas & Cao Xuân Hạo (dịch) & Trần Hoàng Ly (dịch).