Sở Huyền vốn là một thiếu nữ trẻ tuổi của thế kỷ hiện đại, ăn được ngủ được, sống vô cùng sung sướng khỏe mạnh. Một ngày nọ, Sở Huyền ngủ thiếp đi khi đợi mì ăn đêm, ấy thế mà lúc mở mắt nàng đã ở dưới âm tào địa phủ chỉ vì… sự nhầm lẫn nhất thời của phán quan. Lúc đó, mọi người dưới âm ty đều bận trăm công nghìn việc, không có cách nào hoàn dương cho nàng ngay được. Thế nhưng trước tài ăn vạ Chí Phèo của Sở Huyền, các phán quan bèn nảy ra một kế sách đối phó, cứ vứt quách nàng về cổ đại, coi như là đền bù một “chuyến du lịch” tạm thời.
Đáng thương cho Sở Huyền, người người xuyên không, nhà nhà xuyên không, không trở thành công chúa, tiểu thư thì cũng là con nhà quyền quý; còn nàng lại đường đường chính chính trở thành một người ăn xin xấu xí bẩn thỉu. Trên người không một xu dính túi, tiền bồi thường của phán quan lại chỉ có thể lưu hành dưới âm phủ, nàng sớm đói lả, ngất xỉu trước cửa phủ nhà người ta. Khi Sở Huyền tỉnh lại, (bỏ qua hiểu lầm ban đầu nàng suýt bị giết chết), những người làm trong phủ đối xử với nàng hết mực hiền từ, tốt bụng, hơn nữa dưới điều kiện dụ dỗ vô cùng béo bở, “tiền tiêu vặt hàng tháng hai lượng, bao ăn bao mặc bao ở”, nàng quyết định bán mình làm nha hoàn nơi này. Tuy nhiên, Sở Huyền sớm nhận ra mình đã lên nhầm thuyền giặc, những người làm trong phủ là một tổ hợp những người không bình thường, trên hết là chủ nhân của họ, Thái phó Diêm Sâm – một tên biến thái không thể biến thái hơn.
Diêm Sâm tuy mồm miệng đầy gai nhọn nhưng lại là một tuyệt thế mỹ nam, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, ở gần hắn, nam nhân ghen ghét, nữ nhân tự ti. Trên gương mặt hắn luôn giữ một nụ cười mỉm dịu dàng dễ gần, thế nhưng ít ai biết được, đằng sau nụ cười đó lại là cả một quá khứ đau lòng. Nhà họ Diêm từng là một đại gia tộc có địa thế vững chắc trong triều đình, Diêm Sâm là tam thiếu gia trong nhà, vì sinh đúng ngày bảy tháng bảy mà số phận hắn luôn bị gắn với hai chữ “tai họa”. Khi Diêm gia sụp đổ, mọi tội lỗi đều đổ dồn lên đầu hắn, đổ lỗi vì hắn được sinh ra đã đem tai ương đến cho Diêm gia. Cha mẹ thân sinh ruồng bỏ, huynh đệ không quan tâm, Diêm Sâm vẫn kiên cường trưởng thành trong căn nhà gỗ tách biệt ở giữa khu rừng, nhờ có sự quan tâm của những người hầu lén nuôi nấng hắn. Trở thành đệ nhất sát thủ, đồng nghĩa với việc lòng hắn đã hoàn toàn nguội lạnh, Diêm Sâm không còn tin vào tình thân, tình yêu, cho đến khi hắn gặp nàng…
Đây là một tác phẩm tuy không quá đặc sắc nhưng nhờ có văn phong hài hước của tác giả nên vẫn có một sự hấp dẫn không hề nhẹ đối với người đọc. Toàn bộ truyện không có quá nhiều những tình tiết gay cấn, một số chi tiết liên quan đến trạch đấu không được khai thác sâu, câu chuyện giống như một dòng sông với mạch nước nhẹ nhàng êm đềm. Điểm làm độc giả ấn tượng có lẽ chính là tình yêu của Diêm Sâm dành cho Sở Huyền. Vì có quá khứ tuổi thơ thê thảm, nên khi gia đình thất lạc của Sở Huyền tìm thấy nàng, dù không muốn xa nàng nhưng hắn vẫn nhẫn tâm “đuổi” nàng đi, Diêm Sâm muốn nàng được sống trong tình yêu thương bao bọc của thân nhân. Tuy nói là cách xa nhau nhưng Diêm Sâm vẫn tìm mọi cách thầm lặng bảo vệ “nhóc con Sở Huyền”, chưa chính thức bắt đầu JQ mà đã ân cần như vậy, khỏi cần nói cũng biết cho đến lúc rước được mỹ nhân về phủ, khi “nàng đã thành một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn” rồi thì Diêm thái phó còn ngọt sủng sến súa đến nhường nào T.T
Trích đoạn trong truyện:
“Ta muốn nói là chúng ta không nói gì mà đã đi luôn, không đợi bọn họ liệu có được không.”
“À, chuyện này ư …” – Hắn có chút đăm chiêu thả chậm cước bộ, quay đầu lại nhìn ta
– “Ý của ngươi là muốn nói cho họ biết chuyện chúng ta cô nam quả nữ ở chung một đêm sao?”
“A … khụ khụ … ta …” Đáng chết, ta sao có thể quên mất điểm này chứ!
“Hơn nữa ngươi còn ngủ ở trên giường của ta nha.”
“Khụ khụ khụ khụ …. “ Ta lại lần nữa bị sặc nước miếng, “Thì là vậy, nhưng mà … ngài không có ngủ trên giường a!”
“Ý của ngươi là ta nên ngủ ở trên giường sao?” – Hắn bỡn cợt giương lên khóe miệng.
“Ta không có ý đó!” Thực làm người ta phát hỏa, hận không thể cho hắn một bạt tai.
“À, ngươi đang hối hận vì đã không cùng ta chen chúc nằm ở trường kỉ phải không?”
“…” Đá bay hắn luôn có vẻ thích hợp hơn.
—————
Review by Tà Thần – fb/ReviewNgonTinh0105“Này, ngươi tính sao đây?” – Sở Huyền chân gác lên ghế, gào to với Minh phủ phán quan. Thật khôi hài, nàng là người bị hại, vậy mà vài điều kiện nho nhỏ cũng không được thỏa mãn. Còn làm quỷ quan cái gì nữa?!
“Ha ha …” Trên gương mặt mập mạp rịn ra vài giọt mồ hôi tinh tế, phán quan cười hì hì [Kì thực là chột dạ] trả lời: “Sở cô nương an tâm, bản quan còn đang nghĩ …”
“Nghĩ? Nghĩ cái đầu nhà ngươi!” – ta nhảy dựng lên, nghiêm mặt rống to – “Nếu không ngay lập tức đưa bổn cô nương hoàn dương, thì phải bồi thường phí tổn thất tinh thần và phí tức giận cho ta!”
Ta chẳng qua chỉ là công tác đến nửa đêm cảm thấy đói bụng, vì thế mới làm bát mì chuẩn bị ăn thêm. Đang lúc đợi mì thì ta mạc danh kỳ liệu liền ngủ …
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã ở âm tào địa phu.
Nói cách khác, ta đã chết.
Kỳ thật dùng từ bất ngờ không sai, từ “thống khổ” cũng đúng. Thống khổ thì thống khổ đi, nhưng ngay tại thời điểm ta hạ quyết tâm an phận trở thành quỷ thì phán phan lại đến nói là hắn quên mang kính, nên nhầm ta với người khác.
Tại một khắc đó, ta ngay cả ý muốn giết quỷ cũng có.
“À …” – Phán quan lau mồ hôi trên trán – “Sở cô nương, về vấn đề hoàn dương, bản quan đã nói rất rõ ràng rồi. Hiện tại ở âm phủ các sự vụ phức tạp còn nhiều lắm, không có cách nào khác cho ngươi ngay lập tức trở về …”
“Ta đây nếu về chậm, thi thể bị mang đi hỏa táng thì phải làm sao bây giờ?”
“Cái này … bản quan có thể tạm thời dùng linh hồn khác thay thế ngươi bảo trụ thân thể, với điều kiện là hồn phách của ngươi còn phải đợi thêm vài ba năm nữa mới có thể trở về …”
“Được!” – Ta lập tức nhấc chân đi về hướng khác – “Ta đi tìm lão đại của ngươi, bắt hắn phân xử công bằng, hắn không phán ngươi tội bỏ bê nhiệm vụ mới là lạ!”
“Ai ai ai … không được nha, Sở cô nương …” – Thân thể hắn chợt lóe liền chắn trước mặt ta, vẻ mặt giấu không được sự kinh hoảng nói – “Sở cô nương …” – Thấy ta làm vẻ khinh thường, không khỏi dậm chân một cái – “Sở nãi nãi! Xin lão nhân gia ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này đi! Nếu việc này mà để cho Diêm Vương biết được, ta bị phạt thì đã đành, chỉ sợ ngài cũng không quay về lại dương gian được đâu!”
Ta vẫn không hề lo lắng, nhếch miệng nói: “Vì sao? Cũng không phải là ta nên chết, dựa vào cái gì lại không cho phép ta trở về dương gian?”
“Ai nha, tiểu cô nãi nãi của ta ơi, ngươi nghĩ mà xem, Diêm Vương ở đây cũng tương đương như quân vương của nhân gian. Mà đã là bậc quân vương, nếu có làm sai chuyện gì thì cũng đâu thể để cho người khác biết được. Vậy nên, hắn sao có thể đem một hồn phách đã đi vào Âm ti lại thả trờ về? Thế chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt mình cả.”
Mời các bạn đón đọc Sát Tinh Tướng Công của tác giả Quất Hoàng Bảo Bảo.