Sau Màn Mưa Bụi
Sài Gòn, tựa đề ngắn gọn, mở ra một chuỗi kí ức, những trải nghiệm, những niềm vui và nỗi buồn, những hương vị, những diện mạo và thân phận… không bao giờ kết thúc. Với hơn 300 năm lịch sử và vài thập kỷ cuộc sống, Sài Gòn đủ sức tạo nên bức tranh văn hoá rực rỡ cho mỗi viên gạch nhỏ trên con đường dẫn tới một thế giới mở rộng.
Người viết về Sài Gòn không chỉ viết về những kí ức hoặc nỗi nhớ cá nhân mà còn viết thay mọi linh hồn đã dành cả đời mình cho vùng đất này. Những trang sách không chỉ tường thuật lịch sử mà còn chia sẻ tinh thần hiện tại để dành cho nỗi nhớ của ngày mai.
Sài Gòn không chỉ là câu chuyện về ẩm thực, đời sống, một góc phố, một thương hiệu, tập văn về Sài Gòn là việc tái hiện chính bản thân mình trong bức tranh của một thành phố đa văn hóa. Tận hưởng việc ghi chép, lắng nghe, cảm nhận, suy tư… với Sài Gòn mở cửa, đa dạng, đôi khi xung đột và có khó khăn – những quyển sách nhỏ nhắn nhưng đong đầy kiến thức, thoải mái, mềm mại, đem lại niềm vui không riêng cho ai. Chỉ cần để Sài Gòn tràn ngập và lan tỏa trên từng trang sách, trên bàn phím. “Sài Gòn tản văn” hy vọng sẽ mang lại cho bạn một Sài Gòn bạn tìm kiếm, và tuyệt vời hơn, là một Sài Gòn của riêng bạn. Bạn thân mến, tủ sách “Sách bỏ túi” có phiên bản tiếng Anh “Book – pocket” do ban biên tập tạp chí Sai Gon CityLife và Phuong Nam Book thực hiện. Chúng tôi rất hoan nghênh sự đóng góp của các tác giả, nhà báo, và những người viết khắp nơi để làm cho tủ sách ngày càng phong phú và ý nghĩa hơn.
Trân trọng,
Christine BuckleyAnh chàng người Việt rất trách nhiệm. Mỗi ngày, anh ghé thăm mẹ và sáu người anh chị em ruột. Họ đến Mỹ vào cuối những năm 80 và anh luôn chăm sóc cô dì chú bác ở Rạch Giá. Mặc dù Hòa có vẻ hơi “ngầu”, nhưng cách anh ấy trìu mến không ai sánh kịp. Trong khi tôi ở Việt Nam, anh thỉnh thị mắng tôi trên điện thoại internet, “Con nhỏ này, hãy gọi về cho ba má thường xuyên hơn đấy!” hay “Con gái mà liều lĩnh quá, nên về nhà thôi!”. Anh thường than phiền về New York, từ thuế cao đến thời tiết xấu… nhưng anh ấy cũng nói rằng không thể tưởng tượng sống ở Việt Nam nữa, vừa nóng vừa không có bóng bầu dục Mỹ để xem.
Còn tôi, em gái Mỹ của hai anh Việt, đã quyết định trở về quê hương của họ. Ở nhà, tôi nói tiếng Việt với Bảo, 19 tuổi, cháu của anh Phước. Bảo đến ở với tôi để học nghề thợ điện. Sáu năm trước, khi tôi đến thăm lần đầu tiên, Bảo và các em đã dạy tôi tiếng Việt của họ. Giờ đến lượt tôi dạy họ tiếng Anh của mình. Bảo thường khó dạy, trừ khi nói về ban nhạc Westlife hoặc cầu thủ David Beckham. Nếu tôi đã thay đổi, thì Việt Nam cũng chắc chắn đã thay đổi nhiều hơn.
Nhân dịp lễ kỷ niệm 31 năm “Ngày Giải Phóng”, tôi đã chia sẻ với Phước qua điện thoại internet. Ngẫu nhiên, vào ngày 30 tháng 04 năm 2000, ngày đầu tiên tôi đặt chân vào Việt Nam, anh và tôi cùng chiêm ngưỡng diễn hành và suy ngẫm về quốc tịch của mình. Hãy đón đọc “Sài Gòn Tản Văn: Sau Màn Mưa Bụi” của nhiều tác giả, một cuốn sách đáng để bạn gia nhập vào thế giới đầy cảm xúc của họ.