Cuốn sách “Say Ngủ” bắt đầu khi Olivia Brookes gọi điện tới đồn cảnh sát, báo cáo về sự biến mất của chồng mình, trong khi cô cũng cảm thấy chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Vì sao? Bởi vì đây không phải là bi kịch duy nhất đã xảy ra trong cuộc đời của cô.
Hai năm sau đó, thanh tra thám tử Tom Doughlas lại được giao nhiệm vụ điều tra gia đình đó, nhưng lần này, chính Olivia lại biến mất. Tất cả bằng chứng đều cho thấy cô đã ở đó, trong chính căn nhà đó vào buổi sáng hôm ấy.
Tuy nhiên, chiếc ô tô của cô vẫn đậu trong gara, tiền vẫn nguyên trong túi xách trên bàn bếp. Cảnh sát muốn ra lệnh tìm kiếm và yêu cầu sự giúp đỡ, nhưng không hiểu vì sao, mỗi bức ảnh trong album gia đình, điện thoại và máy tính cá nhân của cô đều đã bị xóa sạch.
—-
“Say Ngủ” là một cuốn tiểu thuyết kịch tính và hấp dẫn của tác giả Rachel Abbott, một nhà văn nổi tiếng người Anh. Cuốn sách kể về câu chuyện đầy kịch tính và bí ẩn của một gia đình gặp phải những rắc rối khó giải quyết. Với một cốt truyện phức tạp và những nhân vật sắc nét, “Say Ngủ” đã thu hút sự chú ý của độc giả từ trang đầu tiên cho đến trang cuối cùng.
Câu chuyện bắt đầu khi một người phụ nữ trẻ tên là Olivia bắt đầu có những ấm ức và nỗi lo lắng về cuộc sống gia đình của mình. Cô phát hiện ra rằng chồng mình, David, đã có những hành vi kỳ lạ và bí ẩn, khiến cô không thể tin tưởng vào anh ta. Sự nghi ngờ và lo lắng dần dần trở thành ám ảnh trong tâm trí của Olivia, khiến cô không thể tìm được sự yên bình và sự tin tưởng trong cuộc sống hàng ngày.
Trong khi đó, David lại có những bí mật riêng tư mà anh không muốn Olivia biết. Những bí mật đó dần dần được hé lộ qua từng trang sách, khiến cho độc giả không thể rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết này. Sự phức tạp và kịch tính của tình huống đã tạo nên một bức tranh đầy màu sắc về tình yêu, sự đau khổ và lòng tin.
Cuốn sách không chỉ tập trung vào mối quan hệ phức tạp giữa Olivia và David, mà còn đề cập đến những mối quan hệ khác trong gia đình họ. Sự đau khổ và mâu thuẫn không chỉ xuất hiện ở mức độ cá nhân mà còn ở mức độ gia đình, khiến cho câu chuyện trở nên chân thực và gần gũi với người đọc.
Ngoài ra, tác giả cũng đã tạo ra những nhân vật phụ đầy sức hút và đa chiều, từ người hàng xóm đến đồng nghiệp, từ người bạn thân đến người thù cũ. Mỗi nhân vật đều có những đặc điểm và tính cách riêng biệt, tạo nên một thế giới đa dạng và phong phú trong cuốn sách.
Tuy nhiên, điểm đáng chú ý nhất của “Say Ngủ” chính là cách tác giả đã xây dựng cốt truyện và tạo ra những bất ngờ đầy kịch tính. Mỗi chi tiết và sự kiện trong cuốn sách đều được sắp xếp một cách logic và có chặt chẽ, khiến cho độc giả không thể đoán trước được kết quả của câu chuyện. Những bất ngờ và sự thay đổi đầy gây cấn đã khiến cho “Say Ngủ” trở thành một cuốn sách không thể bỏ qua đối với những người yêu thích thể loại tiểu thuyết kịch tính và hấp dẫn.
Tổng kết lại, “Say Ngủ” của Rachel Abbott là một cuốn sách đầy kịch tính và bất ngờ, với một câu chuyện đầy mê hoặc và những nhân vật sắc nét. Tác giả đã tạo ra một thế giới đa dạng và phong phú, nơi mà mọi sự kiện và tình huống đều có ý nghĩa và tác động sâu sắc đến độc giả. “Say Ngủ” không chỉ là một cuốn sách giải trí, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đầy ý nghĩa và giá trị.
—-
Tác giả Rachel Abbott sinh ra và lớn lên ở Manchester, Anh. Bà đã nhận được sự đào tạo để trở thành một chuyên gia phân tích hệ thống, nhưng vào đầu những năm 1980, bà đã mở một công ty truyền thông. Sau khi bán công ty vào năm 2000, bà đã chuyển đến vùng Le Marche, Italy, và bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình.
Rachel đã xuất bản nhiều tiểu thuyết nổi tiếng như “Only the Innocent” (Chỉ là kẻ vô tội), “The Back Road” (Lối sau), và “Sleep Tight” (Say ngủ).
—
Cô gái mỉm cười lúc rời khỏi quán rượu đông nghẹt, ồn ào, những tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai khi cô chật vật mở cánh cửa nặng trịch, để một luồng khí lạnh buốt ùa vào. Cô quay người và hét lên, “Đêm!” với bất kỳ ai có thể đang dõi theo mình, một vài cánh tay giơ lên chào tạm biệt, nhưng hầu hết còn đang bận giữ những ly bia, hoặc khua múa loạn xạ để nhấn mạnh một phần nào đó trong câu chuyện thú vị mới nhất đang được chia sẻ với bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô, chặn hết thứ ánh sáng màu vàng ấm áp cùng những âm thanh hân hoan của đám người trẻ tuổi đang vui thú. Đêm đen bủa xuống xung quanh cô và sự im lặng đột ngột ập tới như một cú đòn hiện hữu. Trong khoảnh khắc, cô đứng im bất động.
Rùng mình trước cái rét đầu đông, cô siết chặt khăn quàng xung quanh cổ và khoanh hai cánh tay, co ro ôm lấy mình tìm hơi ấm. Cô thật sự sẽ phải tìm lấy một chiếc áo choàng mình thấy đủ ưa thích để mặc trong những dịp ra ngoài buổi tối. Mỉm cười trước ý nghĩ phù phiếm đó, cô tự nhủ chỉ mất có mười lăm phút đi bộ để về đến căn hộ của họ, cho nên nếu rảo bước thì chẳng mấy chốc cô sẽ được ấm áp.
Không gian im lặng tạm thời bị gián đoạn khi cánh cửa quán rượu bật mở một lần nữa, ánh đèn từ phía trong hắt quầng sáng màu hổ phách ngang qua vỉa hè ẩm ướt. Cô nghĩ mình đã nghe thấy tiếng ai đó hét gọi tên cô, át cả tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ quán rượu ấm áp, nhưng cánh cửa đã đóng sập, tất cả lại chìm vào im lặng.
Tại khu vực này của Manchester, vẫn còn vài người đang vội vã rảo chân, mất hút theo những con đường nhánh dẫn về nhà họ. Thời tiết khốn khổ và cái lạnh tê tái đầu mùa có vẻ đã giữ chân mọi người trong nhà tối nay, ai có thể oán trách họ được chứ?
Phía trước cô vài thước, một cặp đôi đang dừng lại hôn nhau, cô gái choàng cánh tay quanh cổ chàng trai, đứng kiễng mũi chân lên, áp toàn bộ cơ thể mình vào người yêu, đêm tối dường như ấm áp hơn. Cô lại mỉm cười khi nhìn họ, nghĩ rằng khi yêu cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Cô và bạn trai chỉ mới dọn về ở với nhau gần đây, cô chưa bao giờ hạnh phúc được như vậy.
Cô đi đến chỗ giao với con đường chính, đợi ở chỗ băng qua đường. Không có nhiều xe cộ, nhưng đây là một trong những trục đường chính ra vào Manchester nên nó chẳng bao giờ hoàn toàn yên ắng cả.
Cô hối hả băng qua khi đường phố quang hẳn, tiến về phía những con phố yên ắng hơn ở mé bên kia, rời xa dần những khu nhà cùng căn hộ hiện đại. Cô đã mừng run lên khi họ tìm được một căn hộ trong một ngôi nhà kiểu Victoria thời xưa – toàn bộ tầng trệt là của họ, mặc dù vẫn còn hơi nhếch nhác, song họ đang thu vén dần. Tuyệt vời nhất là nó lại nằm trên một trục đường có hàng cây xanh rất thanh bình, nhờ thế mà từng ngôi nhà đều trông có vẻ rất riêng tư.
Cô rẽ vào con đường đầu tiên. Khu công viên nhỏ bên tay phải thường rất đông trẻ con chơi đùa, nhưng lại vắng tanh vào giờ này buổi tối, chuyển động duy nhất là từ một chiếc xích đu lẻ loi đang đung đưa nhè nhẹ, không hề phát ra tiếng.
Đôi giày đế bằng của cô gõ nhè nhẹ trên vỉa hè, cô có cảm giác rất lạ như thể mình đang bị tách ra khỏi phần còn lại của thế giới. Cô liếc về phía ô cửa sổ của những ngôi nhà mình đi qua, nhưng hầu hết trong số chúng đều đã bị những bờ giậu cao chắn khỏi tầm nhìn, còn những chỗ cô có thể thấy được đều tối đen, chỉ có hình phản chiếu vô hồn của những ngọn đèn đường làm cho những căn phòng phía sau dường như vắng vẻ một cách kỳ quái.
Cái cảm giác rằng mình không hề một mình len đến trong cô. Không phải một khoảnh khắc riêng rẽ – tiếng lẹt xẹt của một chiếc giày, thấp thoáng một bóng đen – khiến cô có cảm giác ấy. Mà là một thứ gì đấy hoàn toàn khác. Là cảm giác đôi mắt ai đó đang xoáy vào lưng mình. Cô chỉ biết như vậy.
Người cô cứng đờ, mọi đầu dây thần kinh đều râm ran. Cô có nên vùng chạy không? Hay như thế sẽ là tín hiệu cho kẻ kia đuổi theo, tóm lấy cô? Cô có nên rẽ vào lối chạy xe của nhà ai đó? Nhưng gã có thể bắt kịp cô trước khi cô đến được cửa nhà.
Hay sẽ tốt hơn nếu gã biết cô đã nhận ra gã? Nếu cô quay lại nhìn, liệu có thôi thúc hắn phản ứng lại hay không? Cô không biết nữa.
Nhưng gã ở đó. Chỉ là cô không biết gã đang ở gần cô đến mức nào.
Không hề suy nghĩ, cô xoay đầu thật nhanh. Đường phố vắng tanh. Gã không ở phía sau cô ư? Nhưng gã đang ở đâu đó, cô chắc chắn là vậy. Cô liếc nhìn qua bên kia công viên và nghĩ đến chiếc xích đu đung đưa. Gã có thể đang đi sát bên cô, nấp sau những bụi cây dọc vỉa hè tối om, không một ánh sáng.
Tâm trí cô vụt nhớ đến một chuyện đã xảy ra lúc trước, cũng trong buổi tối nay. Xen giữa tất cả những tiếng cười và không khí vui vẻ ở quán rượu, có một khoảnh khắc cô đã cảm thấy không thoải mái. Cô đã xoay tròn rất nhanh trên chiếc ghế đẩu ở quầy rượu, gần như mong chờ sẽ nhìn thấy sự hiện diện của một gã đàn ông không quen biết đứng cách sau lưng cô chỉ vài phân. Nhưng chẳng hề có ai cả; thậm chí không có ai đang nhìn cô. Cô cố xua cái cảm giác đó đi, để cho sự vui vẻ của buổi tối lấn át cơn rùng mình ớn lạnh vì bất an và rồi dập tắt nó. Nhưng nó vẫn như vậy. Chính xác thì đó là những gì cô đang cảm thấy lúc này.
Ngay phía trước là một lối vào công viên. Nếu gã ở trong đó và đang tới gần để tóm lấy cô thì đây chính là chỗ gã sẽ ra tay. Cô có vài giây để đưa ra một kế hoạch. Cô sẽ hành động như thể chẳng có gì phải lo lắng, đến khi tới ngang với cổng vào, cô sẽ bỏ chạy. Và nếu phải làm như vậy, cô sẽ hét thật to.
Chỉ hai bước nữa thôi, cô sẽ đến được chỗ đó. Cô buông thõng hai tay, thả xuống hai bên sườn. Cô có thể nhìn thấy góc đường nhà mình ngay phía trước, nhưng thậm chí chỗ đó còn tối hơn, những thân cây đan kết dày kịt vốn rất được yêu thích hắt bóng đen xuống vỉa hè chật hẹp, mớ cành cây đen đúa trơ trụi của chúng lẫn vào bầu trời đêm.
Một, hai – và chạy.
Cô không dám liều liếc nhìn cánh cổng mở toang của công viên, cũng không thể nghe thấy tiếng ai đang bám đuổi theo mình do tiếng bàn chân giậm thình thịch cùng tiếng thở hổn hển của cô.
Nhưng khi cô chỉ còn cách góc phố mười mét thì mọi chuyện xảy ra. Cô đã gần tới được đó, gần như đã về được đến nhà, gần như đã an toàn.
Một bóng đen trồi ra từ phía sau cái cây đen đúa cuối cùng, đứng im bất động, hai chân xoạc rộng ra, đang chờ đợi để tóm lấy cô.
Mời các bạn đón đọc Say Ngủ của tác giả Rachel Abbott.