Cuốn sách “Sẽ Có Cách, Đừng Lo” của tác giả Tuệ Nghi là một bản nhạc du dương len lỏi vào tâm hồn người đọc, khơi gợi niềm tin và sự lạc quan vào cuộc sống. Với lối viết gần gũi, những tự sự, trăn trở về tình yêu, chuyện đời – chuyện người, tác phẩm như một người bạn đồng hành, ôm ấp và động viên mỗi con tim đang hoang mang, lo lắng.
Từng trang sách là những dòng tự sự đúc kết qua năm tháng của tác giả. Qua những câu chuyện về tình yêu, về cuộc sống của những con người bình dị, Tuệ Nghi vẽ nên bức tranh muôn màu của cuộc sống, với những niềm vui, nỗi buồn, những hạnh phúc, khổ đau đan xen lẫn nhau.
Thông điệp mà “Sẽ Có Cách, Đừng Lo” mang lại là một lời khẳng định đầy sức mạnh: Cuộc sống vốn dĩ đầy rẫy chông gai, nhưng cho dù mọi thứ có khó khăn đến đâu, cũng sẽ luôn có cách giải quyết. Chỉ cần chúng ta giữ cho mình một trái tim tích cực, một tinh thần lạc quan, mọi nút thắt sẽ dần được tháo gỡ.
Cuốn sách là tập hợp những câu chuyện ngắn, xoay quanh những khía cạnh khác nhau trong cuộc sống. Qua đó, tác giả muốn gửi đến các bạn trẻ thông điệp về niềm tin, về sự mạnh mẽ và ý chí kiên cường để vượt qua mọi thử thách.
“Sẽ Có Cách, Đừng Lo” như một dòng tâm sự chân thành, chia sẻ những góc khuất trong tâm hồn con người, đặc biệt là những người phụ nữ trong xã hội hiện đại. Cuốn sách giúp ta hiểu thêm về bản thân, về những cảm xúc và suy nghĩ của chính mình, từ đó trân trọng cuộc sống và yêu thương bản thân nhiều hơn.
Với những ai đang cảm thấy bế tắc, chán nản, “Sẽ Có Cách, Đừng Lo” chính là liều thuốc tinh thần giúp bạn lấy lại niềm tin và sức sống. Hãy đọc và cảm nhận những thông điệp ý nghĩa mà tác giả gửi gắm, để bạn biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, “sẽ có cách, đừng lo!”.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Sẽ Có Cách, Đừng Lo! của tác giả Tuệ Nghi
—-
SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO! – Phần 1: Sẽ Có Cách Hạnh phúc từ trong tâm
Thi thoảng, khi thức dậy, tôi lại chào buổi sáng bằng tiếng thở dài. Cuộc đời là một chuỗi đầy những âu lo, làm sao tránh khỏi những lúc hoang mang không biết đời mình rồi sẽ ra sao? Giới hạn giữa được và mất quá mong manh, có rồi lại mất, ngày hôm qua còn là của mình nhưng có ai biết được đến hôm nay hay ngày mai liệu có phải sẽ trở thành của người khác hay không?
Tôi cuống cuồng tìm cách níu giữ những thứ mình mất đi, tôi mệt nhoài trong mỗi phút phải gồng mình hứng chịu những cơn mưa đời không biết đến bao giờ mới tạnh.
Tôi đã từng ước, giá mà tôi được trở lại tuổi thơ, khi mà những ước mơ của tôi chỉ dừng lại ở tấm áo mới, cuốn truyện tranh. Tuổi thơ là khi tôi dễ dàng tìm được cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc nhất, chỉ cần được nghỉ học một buổi là đã cảm thấy hưng phấn của năng lượng hạnh phúc mang lại. Nhưng giờ đây tôi rất khó để tìm về cảm giác đó. Hạnh phúc nhất là khi được làm trẻ con, dù rằng thời trẻ con cứ mong được làm người lớn.
Chiều tắt nắng, tôi đi bộ thơ thẩn trên phố, thấy dòng đời vẫn hối hả, có lẽ tôi đã lạc trong sự hối hả đó quá lâu. Có quá nhiều những áp lực đè nén trong lòng khiến đôi khi tôi không biết mình thật sự cần gì, và đâu mới là thứ thật sự khiến tôi hạnh phúc.
Bất giác, tôi thở dài giữa dòng đời tấp nập những tiếng thở dài khe khẽ. Tôi dừng chân dưới một căn chung cư cũ kỹ, leo hết những nấc cầu thang nhỏ bé đầy rêu phong, ghé vào một quán cà phê nhỏ. Catinat chiều mưa vẫn buồn và lắng đọng như thế, tình khúc Phú Quang da diết đưa tôi ra khỏi những câu hỏi “vì sao” cứ bủa vây lấy tôi mỗi lúc lạc lòng.
Buổi chiều bao trùm hình bóng nhỏ nhoi bên góc ban công thẫn thờ nhìn ra phố. Cuộc đời là những niềm vui chưa tày gang , là những nỗi buồn cứ bám riết lấy ta không nguôi. Đời dù ô trọc mà vẫn phải gượng cười, đời dù cay đáng mà vẫn phải nuốt ngược vào trong. Chiến ở đời, ai thắng ai thua rồi cũng phải về lại với cát bụi. Gọi là cõi tạm mà sao phải khổ như thế?
Tôi để đôi chân trần được nghỉ ngơi trong chốc lát trước khi lại mệt nhoài ngược xui trên đường đời. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc là vô hình, là khi tôi ngồi ở đây, nhìn qua kẽ lá thấy mưa bắt đầu rơi tí tách, cuộc đời lững thững trơi, gánh hàng rong vẫn xuôi ngược giữa tấp nập thành thị, kẻ khóc người cười, hỉ nộ ái ố, tôi bước ra khỏi những cuộc chiến vô nghĩa trong cô độc. Tôi thứ tha cho những điều đã làm mình đau đớn, sự tha thứ đó là món quà dành cho chính tôi, để tôi có thể thanh thản mà bước tiếp bởi không ai có thể đi xa nếu cứ gánh theo trên vai những uất hận ở đời.
Hạnh phúc là khi tôi được bình an.
Mọi thứ đều có cách giải quyết, nút thắt nào cũng sẽ có cách để mở, người cần đến sẽ đến và người cần đi buộc lòng phải ra đi.
Đừng Vội “Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong”
Thời còn phụ việc ở “showrom” xe hơi, tôi từng chứng kiến 1 việc mà mãi tận sau này tôi vẫn ghi nhớ và coi đó như một bài học cho cuộc sống lẫn công việc kinh doanh của tôi.
Một buổi sáng trời mưa tầm tã, có một vị khách đến hỏi về các mẫu xe bán tải. Tại thời điểm đó, dường như không một nhân viên kinh doanh nào đứng dậy bước ra tiếp ông, tôi đoán có lẽ là vì dáng vẻ của vị khách kia không mấy làm họ hào hứng. Ông ta mặc bộ đồ cũ sờn bạc thếch, nước mưa ướt sũng càng làm cho bộ quần áo thêm phần thảm hại, chiếc xe 67 từ thời “một nghìn chín trăm hồi xưa lắm” được ông dựng tạm ở trước cửa, bảo vệ cũng chẳng buồn đưa thẻ xe. Cứ thế ông đi vào, sờ hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Một bạn nhân viên định đứng lên đuổi ông đi, nhưng mọi người ngăn lại vì sợ sếp tổng sẽ xem được qua camera và khiển trách. Thế là họ đùn đẩy tôi ra để tiếp đón vị khách kia vì tôi đang là nhân viên thử việc.
Tôi bước ra, lễ phép chào hỏi, tận tình tư vấn bởi vì trong suy nghĩ của tôi lúc đó thì đây là công việc của tôi, tôi nhận lương để làm tốt vai trò này và việc bán được hàng hay không chưa quan trọng bằng việc tôi đã làm hài lòng người đến xem xe. Hơn hai tiếng đồng hồ vã mồ hôi vì những câu hỏi đi hỏi lại của vị khách kia, về kết cấu xe, về màu sắc, về hạn bảo hành… tôi bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Những nhân viên khác thì nhìn ông bằng đôi mắt xem thưởng ra mặt, và tất nhiên họ cũng không quên ném một cái nhìn đầy thương hại cho sự “vất vả” của tôi.
Bỗng ông vỗ tay “đánh bộp” lên chiếc mui xe, dõng dạc nói rõ từng chữ: “Bác lấy hai chiếc xe này, thanh toán tiền mặt nhé!”
Tôi trợn mắt, tám nhân viên có mặt tại đó bỗng sững sờ như những pho tượng, ánh mắt của mọi người thật khó mà diễn tả. Nó vừa thất sắc, vừa bất ngờ, vừa hoài nghi mà lại như “tiếc nuối”. Sau câu nói gây “chấn động” đó, vị khách kia rút điện thoại gọi cho ai đó. Mươi, mười lăm phút sau, một chiếc ô tô khác chở một bao tải tiền đến để ký hợp đồng mua xe. Người mang tiền đến ăn mặc đẹp hơn, áo sơ mi hàng hiệu, giày tây bóng loáng, và là “đệ tử” của người đàn ông lôi thôi lếch thếch với chiếc xe cà tàng mà chúng tôi đã nhìn thấy.
Hợp đồng mua bán được ký nhanh gọn, tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức ngay ngày hôm đó. Nhìn theo bóng vị khách kì quái đang rướn người đạp nổ chiếc xe 67 cũ kỹ với chiếc càng như muốn long ra sau mỗi lần đạp của ông, tôi cảm thấy mình đã học được một bài học quá lớn trong cuộc đời. Đối với con người, đừng vội “trông mặt mà bắt hình dong”!
15 Tuổi, Tôi Đã Sống Sót Như Thế Nào Giữa Sài Gòn Với 0,5 Đô La?
Thỉnh thoảng, có người than phiền với tôi rằng thật khó để làm gì với 5 – 10 triệu đồng ở giữa đất Sài thành nhộn nhịp này, muốn bắt tay vào khởi nghiệp thì phải có vài ba trăm triệu mới được. Cũng không ít bạn ở tỉnh lên thành phố học than phiền rằng bố mẹ gửi tiền ít quá, không đủ sinh hoạt ở nơi đắt đỏ bậc nhất nước. Và đột nhiên, tôi cảm thấy mình may mắn, vì ít ra, cuộc đời đã từng đẩy tôi đến nỗi cùng cực khi chỉ là một cô bé oắt con, để giờ đây tôi luôn cảm thấy biết ơn với những gì cuộc đời mang đem lại, dẫu buồn, dẫu vui…
Mua hè năm 2008, tôi chạm chân tới Sài Gòn trên những chiếc xe nồng nặc mùi người, mùi hối hả là tôi của tuổi 15, ngây ngô và khờ dại thật sự. Tối mất định hướng, tối khóc ầng ậc mỗi khi nghe người ta nhắc đến ba, đến mẹ. Chuyến xe buýt cuối cùng kết thúc sau một lần bị lừa thì cũng là lúc tôi và mẹ chỉ còn mười mấy nghìn đồng để chia đôi với nhau. Không nhà ở, không thức ăn, không phương tiện đi lại, không người thân. Chúng tôi chỉ có đôi chân để đi và đôi tay để làm việc. Tôi xin phụ bán hàng, xin được ngủ lại và được ăn cơm hai bữa mỗi ngày. Mọi người bây giờ nhìn thấy tôi ít bao giờ ăn sáng, chẳng phải tôi ỏng ẻo kén chọn mà là bởi vì dạ dày tôi quen rồi. Quen từ thời phải tiết kiệm từng bữa sáng nên bây giờ sương không quen, ăn vào đau dạ dày.
Chủ cửa hàng đuổi, vì tôi cứ trốn vào nhà kho mà khóc rưng rức, tôi lại ôm bọc quần áo, lội bộ hàng mấy cây số để xin việc khác.Tôi không biết vì sao mà lúc đó trong tâm trí tôi không có suy nghĩ về việc từ bỏ hay cạy cục xin xỏ, dù rằng tôi cũng có nhiều họ hàng khá giả. Tôi vẫn muốn đi học, vào đại học là niềm hi vọng duy nhất của tôi lúc bấy giờ, nhưng những trung tâm giáo dục thường xuyên luôn là nỗi ám ảnh của những đứa gà mờ như tôi. Tôi bị đánh, bị nhấn đầu vào bồn cầu, bị đe nẹt uy hiếm hằng ngày bỏi những “đàn chị” trong trường. Nhưng tôi lì lợm đến mức bạn bè cho là “vô liêm sỉ” khi vẫn vác mặt đến học. Tôi không từ bỏ, tôi không sợ bị ức hiếp, miễn là được đi học! Tuổi ăn tuổi ngủ lại thiếu thốn, lần đầu tiên tôi biết thế nào là sự nhục nhã đến cùng cực khi nhặt lại hộp phở xào dang dở của con gái chủ tiệm vứt vào thùng rác cạnh lối đi.
Tôi không đi chơi, không quà vặt, không ra tiệm “internet” để “chat chit” sau giờ làm như những người làm cùng. Tháng lương đầu tiên, có thêm ít thưởng, chúng tôi thuê được chỗ ở do chính mình tự trả tiền, có thể ăn thêm những bữa ăn ngoài. Trong tôi lúc đó không còn là ước mơ nữa mà là tham vọng, tôi nuôi dưỡng nó ngày qua ngày, tháng qua tháng, mọi thứ tồi tệ đến vói tôi đều chỉ là động lực, tuyệt nhiên không bao giờ có sự trách cứ.
Và tôi vẫn sống. Đến bây giờ. Tại đất Sài thành rộng lớn này từ những ngày xa xưa khốn khó cho đến hôm nay, tôi vẫn giữ nguyên nhiều thói quen trong đó có thói quen ăn hết đồ trong đĩa của mình.
Vì sao tôi sống được vói 0,5 đô la ở tuổi 15? Vì tội có hi vọng, hay nói khác hơn là “tham vọng”. Cuộc sống này, nếu chúng ta không có hi vọng, thì dù ta có 100 triệu hay 100 tỷ trong tay cũng chẳng thể làm được gì một cách hiệu quả. Không phải Sài Gòn đã bớt đắt đỏ hơn, cũng không phải tôi mạnh mẽ hay may mắn. Chỉ là do các bạn còn sự lựa chọn, còn được đong đếm, còn được trong vòng “an toàn”. Tôi không có sự lựa chọn, tôi phải sống! Thế thì, cứ sống và làm việc như thể chỉ cần ngưng lại các bạn sẽ chết, sẽ đói, sẽ không có ai dang tay ra cứu vớt, hãy tạm quên đi những sự trợ giúp xung quanh mình (dù có).
Bản năng trời phú cho con người chính là bản năng sinh tồn, bao nhiêu cũng sống được, ở đâu cũng sống được. Còn hi vọng là còn tất cả.
Ngày trước tôi có một “talkshow” vói tên là “Đạp lên thử thách”, nhiều người vào chỉ trích tôi dùng từ “thô lỗ”, tại sao lại là “đạp”?… Tôi chỉ cười, nhưng tôi không sửa. Vì vói tôi, vói riêng tôi thôi, thử thách là thứ phải đạp lên vì cuộc đời vốn không công bằng như truyện cổ tích. Vậy rồi những người chỉ trích tôi thời gian đó bây giờ cũng có những chương trình mở đầu cũng là “Đạp lên…”. Vậy đó, nếu bạn làm điều gì mà bạn cho là đúng, thì hãy làm đi, đừng nghe ai cả. Bởi vì quyền nói là của họ nhưng không ai phải chịu trách nhiệm cho những thất bại, khổ đau của bạn – ngoài bạn.
“Cô Gái Điên” Cạnh Ngôi Nhà Gỗ
Cuối năm 1997,nhà tôi dọn về một căn nhà gỗ trong con hẻm ngoằn ngoèn phải đi qua mấy bờ ao mới vào được tới nơi. Thời gian chúng tôi ở căn nhà đó cũng không dài, nhưng có một câu chuyện làm tôi nhớ mãi.
Căn nhà gỗ được xây trên một mảnh đất rất lớn, xung quanh là ao tù,cây cối um tùm, có cả một cái chuồng gà không biết của ai nhưng chắc chắn không phải của nhà tôi. Mấy ngày đầu tới ở, tôi sợ lắm, vì đêm đêm cứ nghe tiếng cười rú lên từ cái chuồng gà đó. Ngày xưa đi tè toàn ra sân hồi còn nhỏ mà. Nhưng vì sợ nên tôi ráng không đi vào ban đêm. Bữa đó đêm trăng sáng, tôi mót quá chịu không nổi nên mở cửa rón rén ra sân, vừa đi vừa ngoái lại nhìn chuồng gà mà tim đập thình thịch. Vừa mới ngồi xuống, tự nhiên tôi thấy cái bóng đen thui xọet qua sau cánh cửa, rồi tiếng cười rú lên. Hồn bay phách lạc, tôi bỏ chạy tung dép, nước nôi cũng tung tóe, thiệt phát gớm. Rón rén vào đắp chăn, tôi thao thức tới sáng. Cũng ngạc nhiên là ba mẹ tôi tỏ ra bình thản với cái sự lạ ở chuồng gà.
Sáng hôm sau tôi mới hỏi mẹ, mẹ nói có một chị thần kinh không được bình thường hay về ở trong chuồng gà vào ban đêm, ban ngày thì đi đâu mất. Mấy lần tôi cũng thấy chị xuất hiện vào ban ngày, đầu tóc rối tung, quần áo nhem nhuốc, tụi con nít trong xóm mỗi lần thấy chị là rượt theo ném đá, ném bèo vào người chị, vừa ném vừa la làng lên:” Ahhh, con điên, con điên kìa tụi bây”. Tôi đứng trong nhà ngó ra,mẹ tôi nói:” Con tuyệt đối không được tham gia vào mấy trò nghịch ngợm đó, người ta cũng là con người, mà người ta không bình thường thì đó là cái tội nghiệp đáng được thông cảm chứ không có gì để đem ra chế giễu”. Nói rồi mẹ tôi đi ra xua đám trẻ con đi chỗ khác, chị “điên” thì cứ ngờ nghệch khóc cười.
Có một bữa trưa ngủ dậy, tôi ra ao chơi, đi ngang chuồng gà thấy chị “điên” ở trong đó. Một tay chị cầm phấn vẽ vẽ lên tường,tay kia cầm cái chổi xương mới “chôm” của mẹ tôi. Thấy tôi, chị mừng rỡ ra nắm tay lôi vô, gí tôi ngồi xuống. Rồi chị lấy cái chổi xương chỉ lên bảng. Tôi sợ sệt nhưng ấp úng hỏi: “Chị thích làm cô giáo hả?”, chị gật gật rồi cười hí hí: “Cô giáo, cô giáo!”, tay thì chỉ vô đám sách,giấy,báo không biết lượm ở đâu về.
Thì ra chị “điên” thích làm cô giáo.
Mùa mưa năm đó, mấy cái ao xung quanh xóm nước dâng lên, tràn ra đường đến đầu gối. Người lớn thì đi làm hết, tụi nhỏ chạy lông nhông đi chơi, có một thằng cu không biết nghịch ngợm thế nào lại lội ra giữa dòng nước rồi sợ quá đứng luôn ngoài đó không vô được. Thằng cu ấy khóc la om sòm. Cả đám nhỏ đứng trên bờ chưa biết tính sao thì nghe tiếng chân thình thịch sau chuồng gà, chị “điên” chạy ra, lội tới giữa dòng, cắp thằng nhỏ vô nách rồi đi ngược vô. Vô tới nơi chị thả thằng nhỏ đánh rầm xuống đất rồi bỏ đi vô lại chuồng gà, miệng lại ê a đọc chữ, tay lật lật mấy cuốn sách nhàu nhỉ cáu bẩn mới lôi từ đâu về.
Kể từ bữa đó, con nít tụi tôi cũng chơi cùng với chị “điên”. Mấy đứa dồn nhau vô cái chuồng gà bé tẹo, ngồi khoanh tay làm học trò cho chị dạy học. Trưa nắng chang chang, chị “điên” leo kên cây me sau vườn để hái quả thảy xuống cho đám nhỏ. Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi, không một ai biết chị “điên” là ai, tên gì, từ đâu tới. Mọi người chỉ biết chị ấy “điên” nhưng vẫn biết mình có ước mơ là gì, vẫn sẵn sàng giúp đỡ những người khác dù người ta nghĩ rằng chị “điên” là một con người vô thức.
Ít lâu sau, nhà tôi lại dọn đi nơi khác. Ngày chuyển đi tôi đợi mãi không thấy chị về chuồng gà, chắc là lại đi kiếm ăn hay nhặt nhạnh sách báo ở đâu đó rồi. Gom được mớ truyện cũ và tập tô màu, tôi đem để trong chuồng gà cho chị “điên”.
Chúng ta thường chê bao người điên, thậm chí là không ít người buông lời trêu trọc. Nhưng không ít người điên cũng có ước mơ, cũng biết giúp đỡ khi thấy người khác gặp khó khăn. Còn thử hỏi trong xã hội này, bao nhiêu người không điên nhưng không biết ước mơ của mình là gì? Bao nhiêu người tỉnh táo nhưng chẳng bao giờ biết giúp đỡ một ai?
Có Vay Có Trả
Chiều hôm qua đi ngang đường 45 thì nghe tiếng thét thất thanh, rồi tiếng rú ga. Nhìn ra vẫn kịp thấy một em trai chắc chỉ khoảnh 16, 17 tuổi. Dáng người em nhỏ thó, ốm nhom, mặc cái áo sơ mi đen như quạ, tóc tai xõa xượi đang gồng mình trên chiếc “Dream huyền thoại”, một tay vít ga còn tay kia ôm “chiến lợi phẩm” vừa giật được của một đôi vợ chồng chạy xe trên đường, vừa chạy em trai vừa dáo dác ngoái lại đằng sau xem có ai đuổi theo mình không. Mặt mũi hằn lên một nét sợ hãi tột cùng, chắc mới vào nghề, đầu cũng không đội mũ bảo hiểm. Bất giác mình nghĩ, đường cắt nhau như thế, nhỡ mà xe tải từ đâu đâm ra thì không biết tài sản trong cái túi em vừa giật được có đủ để giữ mạng cho em không?
Lại nói về chuyện ăn cướp. Trước đây mình có nghe về một gã trộm cướp táo tợn vô cùng, chuyên hành nghề tại các bệnh viện lớn, nơi mà để được mổ, được xạ trị phải tốn từ chục triệu trở lên. Nhiều thân nhân người bệnh bán nhà bán ruộng để gom góp tiền, nêm chặt vô lưng quần chờ sáng mai đóng viện phí cứu người thân, thế mà chỉ trong một phút ngả lưng chợp mắt, bọc tiền đã không cánh mà bay.
Lạ lùng thay, con trai gã trộm thiện nghệ đó mới 16 tuổi đầu đã mắc chứng bệnh u ác tính tinh hoàn. “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, gã trộm đưa con vào một trong những bệnh viện mà gã từng hành nghề. Một buổi sáng tinh mơ, các điều dưỡng đang lách xách đẩy mấy cái xe thuốc thì bỗng nghe tiếng gào khóc thảm thiết của vợ gã. Bọc tiền để chữa bệnh cho cậu con trai duy nhất để nối dõi tông đường đã không cánh mà bay….
Thế đó, cho người khác cảm xúc gì, nếm trải gì thì cũng sẽ có ngày người khác cho mình nếm lại cảm xúc đó, nếm trải đó. Cho đắng nhận đắng, cho ngọt sẽ nhận ngọt. Cướp của người mà chi? Sẽ có ngày người cướp lại của mình những thứ khác còn lớn lao hơn, khiến mình đau đáu hơn…Có vay sẽ có trả!
Đừng Gánh Gồng “Ước Mơ” Của Người Khác
Tôi có một anh bạn, mấy năm trước anh kể với tôi là muốn học ngành Y đặng sau này ra làm bác sĩ, anh thích chữa bệnh cứu người. Nhưng ba má anh thì nghĩ khác, họ cho rằng học ngành Y tốn nhiều thời gian và tiền bạc trong khi gia đình cũng không quá dư dả, hơn nữa khi ra trường lại phải mất tiền “chạy” vào biên chế, lương cũng “ba cọc ba đồng” không tương xứng với công sức và trách nhiệm.
Thời điểm đó ngành ngân hàng đang “hot”, danh xưng giám đốc công ty bất động sản cũng đang còn thời kỳ long lanh hoàng kim. Ba má anh khuyên học ngân hàng sau này ra làm ngân hàng cho sướng tấm thân, mà gia đình cũng mở mày mở mặt với xóm giềng. Thôi thì ba má đặt đâu con ngồi đó, anh nói lời chia tay với ước mơ của mình để “cõng” ước mơ của đấng sinh thành.
Bẵng đi một thời gian dài gặp lại, anh ngậm ngùi kể: Khi anh ra trường thì cũng là lúc nền kinh tế chạm đáy, ngành tài chính chẳng còn hoàng kim như xưa. Anh vẫn ngày đi đêm về, lầm lũi gánh hết áp lực và sự khốc liệt trong mơ hồ vì bản thân anh chưa từng yêu công việc mà anh đang làm. Một năm sau thì anh bỏ. Anh bảo anh chẳng thể nào chỉ vì đi sai đường mấy năm mà vứt cả cuộc đời mình vào sự tẻ nhạt. Vậy là anh quẳng hết, vùi đầu vào ôn thi lại từ đầu để kiếm học bổng đi du học ngành Y ở tuổi sắp sửa hai mươi tám.
Nhiều người thường hỏi vì sao tôi có thể kham cùng lúc nhiều việc. Vừa kinh doanh, vừa đi học, vừa viết sách, vừa có thời gian đi trò chuyện cùng sinh viên. Miệt mài, mải miết mỗi ngày mà chưa bao giờ thấy tôi than thở mệt mỏi, liệu có bí quyết hay “thuốc tăng lực” nào không? Tôi nghĩ cũng rất đơn giản thôi, vì tôi chỉ làm việc mà mình thích. Mà đã thích thì chẳng bao giờ thấy chán để mà mệt mỏi mặc dù đôi khi cũng có nhiều áp lực bủa vây.
Công việc, tình yêu, cuộc sống đều như vậy. Muốn hạnh phúc và phát triển lâu dài thì chỉ nên làm những việc mình thích. Đừng cố gò ép bản thân và sống bằng ánh nhìn của người khác. Làm việc gì mà ngay khi bắt đầu đã biết trước sẽ không đi đến kết quả thì tốt nhất là nên kết thúc luôm trước khi bắt đầu, như thế dù cuộc đời sẽ không bao giờ có cảnh dở dang.
Cuộc sống ngắn ngủi, hãy luôn tận hưởng và làm điều mình thích. Sống cho bản thân mình mới là sống – Sống bằng ánh nhìn của người khác thì khác nào sống mà như đã chết?
Mẹ Chồng Của….Mẹ Tôi
Tính đến bây giờ, đã qua 24 năm kể từ ngày mẹ tôi về làm dâu nhà Bà và 7 năm kể từ ngày Ba tôi bước lên chuyến đò sang bên kia thế giới. Mẹ tôi vẫn thi thoảng kể về Bà- Mẹ chồng của Mẹ tôi.
Ngày đầu tiên Mẹ về ra mắt Bà, không có gì để nấu cơm, Bà chạy sang gánh bún trước nhà, và chỉ có tiền mua cho Mẹ tôi một tô bún riêu.
Mẹ tôi về nhà chồng, không váy cưới lộng lẫy, không tiệc tùng sang trọng, chỉ có bộ áo dài cùa Bà và đưa dâu bằng chiếc xe đạp cũ của Ba tôi. Ngày lạnh, Mẹ chồng của Mẹ tôi bắc từng ấm nước lên bếp than rồi ngồi đợi rót vào bình thủy để con dâu đi làm về có nước nóng tắm.
Như bao phận dâu khác, mẹ tôi cũng có “giặc Ngô”, Bà biết hết. Nhưng có lẽ bênh con dâu cũng dở mà bênh con gái cũng chẳng hay nên Bà chỉ im lặng, vì bà thương cả hai. Mẹ tôi mang bầu, muốn mua cho con dâu chút đồ tẩm bổ nhưng sợ các con gái tị nạnh nên Bà phải giấu vào bụng túi thịt mới mua ở chợ, tạt qua phòng Mẹ tôi rồi đi ra ngay. Mẹ chồng của Mẹ tôi chẳng ngần ngại lấy sổ đỏ nhà âm thầm ra ngân hàng vay vốn rồi cầm tiền về lén lút đưa cho con dâu bảo cầm đi lấy vốn mà làm ăn. Lúc nào Mẹ tôi mua cho Bà tấm áo, mảnh vải hay miếng gì ngon thì Bà đều hỏi giá. Mà bao giờ Mẹ tôi cũng phải nói giá thật rẻ nếu như không muốn Bà cằn nhằn. Mẹ chồng của Mẹ tôi đã từng như vậy đó! Dẫu cuộc sống có những “biến động” đổi thay, nhưng Mẹ tôi luôn nhớ về Bà với những hồi ức tốt đẹp nhất!
Một thời nghèo khó vất vả đã qua đi, kỷ niệm của quãng thời gian đó có lẽ quá khó khăn để phai mờ trong trái tim mỗi người. Mẹ chồng của Mẹ tôi bây giờ đã già, hằng ngày vẫn tỉ mẩn nhặt chó mèo hoang về nuôi, ai không biết chữ đến nhờ Bà viết đơn giúp Bà cũng cặm cụi viết, xóm làng có việc cần nhờ Bà cũng đội nắng đội mưa đi, họp mặt Cựu chiến binh Bà vẫn hào sảng như thưởu nào. Nhưng đêm xuống có lẽ là buồn nhất và dài nhất đối với Bà khi mà những người con trai đã lần lượt bỏ bà đi trước.
Lần gần nhất tôi về thăm Bà, trước lúc chia tay Bà cũng lại lum khum gói cái bánh, cái kẹo cho tôi mang đi như khi tôi còn nhỏ. Bà vẫn mặc chiếc áo ấm màu lá úa, chiếc áo ấy có lẽ còn già hơn cả tuổi tôi.
Những lỗi lầm rồi sẽ được thời gian bôi xóa, nhất là khi người đã nằm lại nơi đất lạnh, người thì tóc đã ngả đôi màu. Không còn trách móc, những đắn đo hay sự dằn vặt. Chỉ còn lại duy nhất đó là ký ức, những ký ức rất đẹp cứ lặng lẽ nặng lòng nhau.
Có lẽ khi hành trình cuộc đời dần đi về hướng hoàng hôn, Bà tôi và Mẹ tôi sẽ lại ở cùng nhau. Hai người phụ nữ của hai thế hệ nhưng lại có cùng những mất mát và nỗi đớn đau sẽ lại tìm về với nhau, tiếp tục cùng nhau đi nốt những bước chân còn lại của cuộc đời….