Sau một khoảng thời gian, Thẩm Ân bắt đầu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nhuyễn, đôi mắt đen sâu như mặt đêm không lấp lánh bóng lạ, ánh sáng không phản chiếu, chỉ còn lại vẻ u ám và đau khổ.
“Người nào đã bảo cô được phép dùng thuốc này trên tay tôi?” Thẩm Ân thấp giọng, giọng điều tiếng rơi nước lạnh, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng, không mảnh cảm xúc.
Nguyễn Nhuyễn không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần và trả lời bằng một nụ cười nhẹ: “Điều đó có thể không quan trọng, nhưng nếu không xịt, thì cậu có thể muốn nhìn thấy một cánh tay đầy màu đen và đỏ trong vài ngày nữa.”
Thẩm Ân nheo mắt, nét mặt hắc hóa của anh trở nên khó lường hơn. Cô cảm thấy ánh mắt đó đang đánh giá, quét qua từng đường cong của cơ thể cô, như muốn xuyên thấu tâm hồn.
“Ngươi tên gì?” Thẩm Ân hỏi, giọng điều tiếng âm trầm, đầy sức mạnh.
“Nguyễn Nhuyễn.” Cô trả lời một cách bình thản.
Thẩm Ân nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nhuyễn, không còn ánh mắt lạnh lùng mà trở nên sâu thẳm và nặng trĩu. Trái tim anh như có điều gì đó nhấn nặng, một chút khó hiểu và phức tạp.
Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong lòng cô, có một loại ánh sáng nhẹ nhàng, như là một chút hi vọng, một điểm sáng trong cuộc sống u tối của Thẩm Ân. Cô biết rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là để thay đổi cốt truyện, mà còn là để thay đổi số phận, để đem lại một kết cục tích cực cho những người bị định sẵn phải gặp rắc rối và khó khăn.
Thời gian trôi đi, và cuộc sống ở thế giới này tiếp tục theo những quỹ đạo mới, do sự can thiệp nhẹ nhàng của Nguyễn Nhuyễn. Thẩm Ân dần dần mở lòng trước sự quan tâm của cô, và giữa họ bắt đầu nảy sinh một tình cảm khác biệt, một tình cảm chẳng giống như trong cốt truyện ban đầu.
Nguyễn Nhuyễn không chỉ là người giúp đỡ về mặt y tế cho Thẩm Ân, mà còn là người bạn đồng hành, là người hiểu được sự cô đơn và đau khổ của anh. Cô không chỉ xịt thuốc cho anh, mà còn xịt nước làm mát cho trái tim và tâm hồn của anh, làm tan đi bớt đau đớn và tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc.
Cuộc sống của Thẩm Ân bắt đầu thay đổi, không
còn là hình bóng tăm tối mà anh từng sống. Anh học cách mỉm cười, cách tin tưởng vào người khác, và cùng Nguyễn Nhuyễn xây dựng những kí ức đẹp đẽ. Họ trải qua nhiều thử thách và khó khăn, nhưng nhờ tình yêu và sự hi sinh, họ vượt qua mọi khó khăn, tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Nhưng liệu cuộc sống có thể luôn êm đềm và hạnh phúc mãi mãi? Hay vẫn có những thử thách mới chờ đợi họ phải vượt qua? Đó là câu chuyện mà người viết còn để lại cho bạn đọc tìm hiểu, để cuộc sống có thể tiếp tục diễn ra theo những quỹ đạo không ngừng biến đổi và đầy bất ngờ.
Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Nhanh – Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa của tác giả Nguyễn Đường Siêu Cấp Điềm.