Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt là một câu chuyện về một nữ đạo diễn đột nhiên sống lại ở thời trung học. Điều đau khổ ở đây chính là, việc này cô hoàn toàn không muốn a~, lại còn phải đối mặt với môn toán – môn mà nữ chín
Văn xuôi mị đã ngán rồi
Cổ trang kiếm hiệp mị thời chán luôn
Ngồi không mị cũng thấy buồn
Hôm nay nắng đẹp mị tuồn review
Nghề thơ mị vốn chẳng siêu
Lỡ như mị có nói điêu đừng cười
Chuyện đen đủi nhất trên đời?
Ấy, cầu không được, nên ngồi buồn xo
Chuyện gì mới thật đáng lo?
Không cầu mà cũng được cho, đau đầu.
Có “bà cô” ở xứ Tàu
Tên Du họ Sở là “dâu” trăm đài
Xuân xanh ba chục lẻ rồi
Vốn nghề biên đạo, tứ thời “dân công”
Chục năm lặn lội trong vòng
Tay nghề đã cứng bạo hồng mấy phen
Trời xanh thoắt nổi cơn điên
Đang yên lành lại bỗng nhiên “toi đời”
Ăn gì “cháu” cúng hả giời?
Vì đâu nên nỗi về thời cấp ba?
Văn kia, Toán nọ đã xa
Giờ ngồi úp mặt, ôi cha quá rầu.
[Mị đây chẳng dám xúi đâu
Hay tìm “cô Yến” xin cầu một phen
Tốn “dăm bảy chục” nhang đèn
“Nghiệp” kia khỏi “quật” phố liền hợp châu?]
Hỡi ơi bãi bể nương dâu
Có ai thấu hiểu nỗi sầu trọng sinh
Đời nàng vốn dĩ yên bình
Ngờ đâu sóng gió thình lình quấn thân
Tưởng rằng dứt nợ hồng trần
Lại ôm đèn sách cực thân luyện rèn
Ghép hình lồng tiếng đã quen
Video, clip đã chèn thuận tay
Góc máy kia, góc chụp này
Đã vào dĩ vãng như ngày hôm qua
Vừa buồn nàng lại xót xa
Than thân số khổ, “chém cha” ông giời
Than thì than thế mà thôi
“Đức năng thắng số”, tuỳ thời ra chiêu
Bình luận phim – nàng đã siêu
Weibo mới “Dân công miêu” nhá hàng
Vừa đăng đàn đã tiếng vang
Thành người nổi tiếng trong làng truyền thông
Trailer – clip tiến công
Chỉ trong hơn tháng “bạo hồng” bỏng tay
Lại còn quảng bá phim hay
Lồng thêm quảng cáo trong tay toàn tiền.
Ngặt là chuyện phải ưu tiên
Là thi đại học, ấy phiền toái ghê
Sử Văn còn chắc vài bề
Chứ môn số học – cổ kề lưỡi dao
[Ôn thi dạo nọ may sao
Tuy rằng khó tựa hái sao trên trời
May thay nàng đã thoát rồi
Giờ nhồi sin cos như xơi đạn chì
Tích phân hàm số x y
Để lâu hoang hóa khác gì đồ chơi?]
Kỳ thi kia tới cửa rồi
Không tham lợi nhỏ nhất thời mới ngoan
Quyết lòng học tập đàng hoàng
Vũ môn cá chép cao sang hóa rồng
Weibo với cả truyền thông
Mình nàng gánh gánh gồng gồng sao đang?
Sở Du “quỷ kế đa đoan”
Ngóng tìm đồng đội giúp nàng một tay
Chân trời xa, trước mắt đây
Cùng bàn Tử Hạo tóm ngay chẳng từ
Thằng cu kia cũng lù đù
Thương thầm nhớ trộm nàng từ rất lâu
[Trong khi chờ “cá cắn câu”
Việc gì cũng giúp chẳng câu càm ràm
Ruộng xịn ai nỡ bỏ hoang
Cày cho nát nước thì nàng mới vui]
Thực ra nàng ghẹo thế thôi
Đôi bên vừa học vừa chơi tàng tàng
Weibo quản lý cùng nàng
Đứa lên ý tưởng, đứa sàng còn ten (content)
Cu kia viết lách đã quen
Weibo lại hot như sen giữa đầm
Còn thêm “trợ lực mẹ chồng”
“Dân công miêu” bạo như “rồng gặp mây”
Cờ kia thoắt đã đến tay
“Kỳ Miêu mĩ thực”sớm ngày chào sân
Chương trình ẩm thực xa gần
Chu kỳ mỗi tháng một lần nổi danh
[Ai ngờ hai kẻ nít ranh
Vài chương trình bỗng thành danh với đời]
Truyền đại kia cũng đỗ rồi
Lập phòng “Bạch Ngọc” thảnh thơi kiếm tiền
Bạo tiền, phất cả tình duyên
Cặp đôi trời định một thiên để đời
….
Chuyện còn dài lắm ai ơi
Thơ thời có hạn từ thời cạn khô
Team sâu sắc chớ nhào vô
Team giải trí các quý cô xin mời
[À nhưng p/s tí thôi
Truyện đang edit, chờ hơi bị rầu ]
Đạo diễn đang ở bên trong, mỗi người đều bận rộn công việc của mình, nín thở tập trung chờ đợi buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
“HOẢ TINH LIÊN MINH” là một chương trình talkshow tổng hợp độc đáo, phí bản quyền 4,2 trăm triệu nhân dân tệ (khoảng hơn 1 ngàn tỷ VNĐ), coi như không tồi so với các chương trình khác. Sở Du đối với chương trình này rất có lòng tin, cô tin chắc tổ của bọn họ sẽ đem nó biến thành một chương trình đẳng cấp. Hiện trường bây giờ bắt đầu quay tập đầu tiên của mùa 1, các nhân viên làm việc cũng rất khẩn trương.
“Ánh đèn thêm một chút! Quá mờ!”
“Đạo diễn hiện trường(1) khuấy động bầu không khí một chút, bây giờ chúng ta quay khán giả”
(1) có thể hiểu nôm na là hoạt náo viên, ai có giải thích chuyên môn hơn thì xin mời đóng góp ^^
Sở Du nhìn chằm chằm vào màn hình, cô quét mắt một vòng vị trí của 9 máy quay, hướng về phía loa, cau mày nói “Máy quay số 3, cậu hoảng cái gì đấy, điều chỉnh một chút”
Cô cũng không biết máy quay số ba đang làm gì, màn hình khẽ run một chút.
Người bị điểm tên vội vàng điều chỉnh máy, kinh nghiệm quay phim của hắn so với những người khác không đủ phong phú, tay chân hơi luống cuống, Sở Du coi như tính tình tốt, dù sao cô cũng là nữ đạo diễn, không như các vị đạo diễn lão làng khác, quay sai một chút thì phải tức miệng mắng to, cái gì thô tục cũng nói được.
Mọi người đối với chuyện này cũng không có gì lạ, công việc này chính là như vậy: nếu ngươi là tay quay phim tài giỏi, đạo diễn sẽ xin ngươi; nếu ngươi tay nghề không tốt mà còn làm rối thêm thì bị chửi cũng không có gì để nói.
…
Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt của tác giả Giang Nguyệt Niên Niên.