Ta Thuộc Về Nhau sách kể về câu chuyện đầy xúc động của Alan & Irene Brogan. Alan sinh năm 1952 ở East End, Sunderland, Anh Quốc, trong một gia đình có bốn anh em trai. Trong khi đó, Irene sinh năm 1950 tại Deptford, Sunderland, Anh Quốc, là con út trong một gia đình gồm bốn chị em gái. Hai đứa đã gặp nhau tại trại trẻ Rennie Road và từ đó, cuộc sống của họ đã thay đổi hoàn toàn.
Alan và Irene đã dành cho nhau sự quan tâm và tình cảm đặc biệt ngay từ khi gặp nhau lần đầu. Họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn và thiếu thốn trong thời gian ở trại trẻ. Mặc cho những rắc rối và hậu quả do quy định không cho phép con trai và con gái chơi chung, tình yêu và niềm tin của họ vẫn mạnh mẽ như bao.
Hành trình tìm kiếm đối phương của Alan và Irene kéo dài suốt gần nửa thế kỷ, với những nỗi nhớ không nguôi và hy vọng mãi trỗi dậy. Đây chính là một câu chuyện về sự tồn tại vĩnh hằng của tình yêu và lòng kiên trì vượt qua mọi khó khăn. Dù có bao nhiêu chông gai, họ vẫn tin rằng “Ta Thuộc Về Nhau”.Cuốn sách “Ta thuộc về nhau” không chỉ là một câu chuyện về tình yêu lứa đôi. Đây còn là một bản tình ca đầy xúc động về tình thân, là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn. Tác phẩm tái hiện cuộc sống chân thực giữa khung cảnh nước Pháp sau đại chiến, với những gam màu trầm ấm và ám ảnh. Tình yêu là nguồn sáng duy nhất xoa dịu mọi nỗi đau, cứu rỗi tâm hồn con người. Khi đọc truyện, bạn sẽ nhận ra sự chăm chỉ và tâm huyết mà tác giả dành cho từng chi tiết, mang lại cảm giác hồn nhiên và đầy hứng khởi cho người đọc.Quay trở lại bãi biển, đợi Irene xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Đây chính là khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời tôi. Cả hai chúng tôi đều biết rằng chúng tôi muốn ở bên nhau, nhưng việc chuẩn bị cầu hôn vẫn khiến tôi hoài nghi. Có lẽ như vậy là cảm giác của mọi người trước khi cầu hôn. Irene chạy từ trong nước lên bờ biển, chúng tôi nắm tay nhau đi dọc bãi cát. Khi chúng tôi đã đi xa khoảng một đoạn, tôi quay lại và quỳ gối, “Irene, anh yêu em. Em có đồng ý cưới anh không?” Irene ngạc nhiên, nhưng sau đó cô ấy đồng ý. Tôi đeo chiếc nhẫn vàng đơn giản lên tay cô ấy và chúng tôi ôm nhau, cười đến nước mắt. Khi chàng trai bồi bàn vui vẻ từ khách sạn – người tôi đã giới thiệu trước đó – xuất hiện để chụp bức ảnh cho chúng tôi, không khí thật ấm áp. Quay trở lại khách sạn, mọi người đã chờ đợi chúng tôi ở bể bơi. Mọi người rất vui vẻ và nhanh chóng tổ chức một bữa tiệc chúc mừng. Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và bình yên. Đó thực sự là một kì nghỉ đáng nhớ và vui vẻ.Cuối cùng, danh sách khách mời của chúng tôi gần đạt con số 100. Chúng tôi đã gặp nhau vào ngày 10 tháng 5 và quyết định tổ chức đám cưới vào ngày đó. Sau khi tìm địa điểm khắp nơi, chúng tôi chọn ngày 12 tháng 5 năm 2007 tại Mobray Sui, trung tâm hành chính Sunderland. Đám cưới của chúng tôi là biểu hiện của tình yêu chân thành và ngày đó thực sự là ngày đặc biệt nhất đối với tôi và Irene. Niềm hạnh phúc của chúng tôi cứ như thể lan tỏa ra xung quanh. Từ sau khi Irene giành chiến thắng trong cuộc thi, sự quan tâm từ báo chí địa phương lan rộng. Khi Irene đến trong chiếc xe cổ màu trắng, một đám đông đã sẵn sàng chào đón. Tôi đợi trong căn phòng nhỏ cùng với các vị khách, hồi hộp và lo lắng. Khi Irene bước vào với bản nhạc “At Last” của Norah Jones, không có bài hát nào khác có thể phản ánh tốt hơn tình cảm của chúng tôi. Irene trông thật xinh đẹp. Khoảnh khắc đó, khi cô ấy nói “Có”, thế giới dường như im lặng và tôi nghe thấy giọng nói của Irene từ quá khứ. Hãy đọc cuốn sách “Ta Thuộc Về Nhau” của Alan & Irene Brogan để khám phá thêm về chuyện tình đẹp này.