Tam Thê Tứ Thiếp, viết dưới bút danh là Diễm Tuyết Tuyết hoặc Diễm Tuyết Viêm Tuyết, đã thu hút sự chú ý của độc giả với các nhân vật phức tạp và tình tiết hấp dẫn. Truyện kể về 7 chủ tử sống trong Tam Thê phủ, mỗi người mang đến một sắc thái riêng biệt và thu hút từng người đọc.
Đầu tiên là Tần Chính_Nguy Vô Song, một mẫu công đa tình nhưng biết chăm sóc người yêu. Tiếp theo là Đại chủ tử_Nguỵ Kỳ Nhi, xinh đẹp và lạnh lùng nhưng lại giữ trái tim ấm áp cho Tần Chính. Nhị chủ tử_Triển Quần Ngạo mang đến sự ôn nhu và sâu sắc. Tam chủ tử_Bạch Phi Vân, với vẻ ngây thơ và hồn nhiên, làm cho câu chuyện thêm phần đáng yêu. Tứ chủ tử_Tư Đồ Sỹ Thần, với vẻ quyến rũ và sắc xảo, tạo ra ấn tượng mạnh mẽ. Lục chủ tử_Lâm Tề, dễ thương và đáng yêu với tư cách là phe phái y thuật. Cuối cùng, Thất chủ tử_Nam Cung Vô Song, nam tính ngoài lạnh nhưng bên trong lại là người dễ thương và ngây thơ.
Được mệnh danh là người mà người viết thích nhất, Ngũ chủ tử_Triệu Duy Nhất, với sự ngây thơ dễ thương và tình cảm chân thành, thu hút độc giả bằng cảm xúc và sự chân thành trong tình yêu. Với tình tiết lôi cuốn và những mẩu chuyện đáng yêu, Tam Thê Tứ Thiếp đã đốn tim của nhiều người đọc từ khắp mọi nơi.Muốn bạn biết, sách này không chỉ đơn giản là câu chuyện về việc đưa gái về nhà vẽ tranh, mà còn về việc không cưỡng chế gái nữ. ‘Chúng ta không cướp! Chỉ là mượn! Chỉ mượn thôi, và sau vài ngày sẽ trả lại.’
Cô ấy thật dễ thương khi quan tâm đến người khác một cách ngốc nghếch: “Tiểu Hầu Gia có thể giải thích cho tôi biết, bầy ong đỏ kia đã làm sao mà đuổi theo bạn?” Ngụy Vô Song nén giận hỏi.
“Tôi nghĩ chúng là ong mật, vì vậy…” Duy Nhất co rúm người lại, có lẽ do nước sông lạnh hoặc sợ bị Ngụy Vô Song trách mắng.
“Vậy bạn đã đến chọc tổ ong à?” Nếu tiếp tục như thế này, hắn sẽ nổi giận.
“Tôi nghĩ rằng… Vô Song ca uống thuốc hằng ngày rất khổ… nếu có mật ong sẽ không đắng…” Ai mà có lòng để trách phạt một người dễ thương như vậy chứ?
“Lão gia không tức giận nữa à?” Sau khi được tha thứ, Duy Nhất đứng dậy, chạy vùn vụt lên bờ để ôm lão gia, vẫn lẩm bẩm hảo lãnh.
Tần Chính không kịp suy nghĩ, liền ôm y vào lòng, để che chở y khỏi cảm giác lạnh. Nhìn y như con đỉa bám vào người, Tần Chính không thể nào ngừng cười lẫn khóc.
Duy Nhất không cường tráng như bề ngoài vẻ mặt vô tư, em ấy đã chứng tỏ điều đó qua từng dòng: Duy Nhất nhìn bánh nếp trong tay Kỳ Nhi rồi nhìn vào bánh trong tay mình, nhỏ nhẹ kêu: “Lão gia…”
“Lạnh lùng?”
“Không… vẫn ấm… Mày Nhất a, nghĩa là không yêu tôi à? Tôi chỉ biết rằng, bánh nếp nhân táo vừa rồi, gói của Kỳ Nhi so với tôi nhiều hơn hai khối!”
Chỉ với một chiếc bánh mà Tần Chính mua, nhưng em ấy đã để ý kỹ lưỡng! Nhất không hề là người vô tư như mọi người nghĩ!
Cảm xúc thật lòng của Duy Nhất, những tâm tư thật lòng của em ấy trong những chương này thật sự khiến tôi đau lòng. “Thật lòng tướng công không yêu ta.” “Tướng công chỉ thương hại ta thôi… chỉ thương hại…”
Và đó cũng đủ thể hiện những gì tôi muốn nói về em rồi! Thật ngây thơ, hồn nhiên, ngốc nghếch chung tình và thật lòng!
Tôi đồng ý với Tần Chính rằng Duy Nhất có lẽ đẹp nhất khi em nhìn yếu đuối nhất, mái tóc dài tung bay, làn da mịn màng trắng nõn nhưng lại nhợt nhạt làm nổi bật nét đẹp tinh khôi, đầy cảm xúc với biểu hiện yếu đuối và máu tươi sắc đỏ!
Hãy sẵn sàng đón đọc “Tam Thê Tứ Thiếp” của tác giả Diễm Tuyết Tuyết.