Việc một người đàn ông yêu một người đàn ông khác có thể là một thách thức lớn, phải không? Câu hỏi này từ một truyện ngắn trong sách đã làm cho tôi suy tư suốt khi đọc những câu chuyện ngắn này. Tình yêu là điều tinh khôi nhất, vậy tại sao chúng ta không mở lòng để nó tự do phát triển và truyền bá? Nếu chúng ta có đủ dũng cảm vượt qua những định kiến, thừa nhận rằng cuộc sống rộng lớn đa dạng, thì chắc chắn ai cũng có thể tận hưởng sự ấm áp từ tình yêu chân thành.
Các câu chuyện ngắn của Táo Xanh rất chân thực, không hẳn là hoàn toàn thực tế, nhưng tôi tin rằng cảm xúc được gói gọn trong từng từ ngữ đều đến từ trái tim chân thành của tác giả. Táo Xanh có thể không hoàn hảo trong việc miêu tả các mối quan hệ LGBT, có những truyện đau lòng, buồn bã, đôi khi sâu lắng – nhưng chúng giúp người đọc hiểu rõ hơn về những khó khăn và trở ngại mà những cặp đôi đồng giới phải đối mặt. Tình yêu là một món quà, vậy tại sao chúng ta không dũng cảm để yêu thương (hoặc tại sao chúng ta cản trở người khác yêu thương)?
Việc cầm quyển sách mới mua trong tay đầy cảm xúc. Không lâu trước, tôi còn nhớ từ lúc lớp 10 lần đầu tiên đọc “Chiếc nhẫn đi lạc” của Meme trên 4rum Táo Xanh, nhưng giờ đây đã qua bao năm tháng. Việc mua sách về các mối quan hệ đồng tính giờ đã trở nên bình thường, như việc mua một gói rau cải. Tuy nhiên, khi đọc những truyện ngắn của Táo Xanh, tôi cảm thấy như thấy lại chính bản thân mình qua một góc nhìn mới.
Bìa sách đẹp với chữ “Táo Xanh” màu xanh lục nổi bật, cùng với hai chàng trai dễ thương thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi mở trang sách, tôi bất ngờ với việc không có mục lục và câu chuyện cuối cùng trông như bị lẻ loi ở giữa. Điều tự nhiên trong tâm trí tôi: nếu có mục lục, có thể sẽ làm mất đi sự hứng thú với những câu chuyện đã đọc. Và đôi khi, việc một câu chuyện bị “gãy gánh” ấy lại khiến cho tâm trí ghi nhớ mãi, vì cái đẹp nhất thường nằm ở những chuyện chưa hoàn chỉnh. Bookmark bị gập xéo, không đều, chắc hẳn cũng là một cách để tôi làm ý định khác. Tại sao mỗi khi đọc về những điều “ngoại lệ”, tôi lại dễ dàng tha thứ cho những điều đó xảy ra?
Bắt đầu bằng câu chuyện “Hai chiếc cốc” của Krad, một truyện mà tôi chưa đọc nhưng đã xem phim ngắn. Đến cuối cuốn sách mới, tôi mới biết rằng bộ phim ngắn đó kết hợp giữa “Hai chiếc cốc” và “Biển khóc” (của Pun). Những sự thật buồn, những mối tình kết thúc với sự chia ly để lấy vợ là chủ đề quen thuộc trong các truyện đồng tính nam. Cách Pun kể chuyện thông qua “đôi mắt” của một chiếc cốc trong “Hai chiếc cốc” với chi tiết “mặt cười vẫn quay về phía anh” không thể phai mờ trong trí não người đọc. Tương tự, “Biển khóc” mang đến sự u uất, với những dòng nước mắt không thể rơi, chỉ có thể trao cho biển khóc để giữ lấy mối tình và sự u uất không tên ấy.
“Có một nơi tin cậy, nhưng khi nơi đó mất đi, người ta thường nghiêng ngả, không ổn định”
(Biển khóc – Pun)
Shily (Crazy Angel) viết về ba người hàng xóm và mối tình che giấu không dám thổ lộ của họ. Đọc đến cuối cùng, tôi bất ngờ lật lại trang đầu tiên và phát hiện ra chiếc bẫy tinh vi mà chính mình đã rơi vào một cách ngọt ngào. “Quán có ba người đàn ông” (Nguyễn Phúc) – một câu chuyện phản ánh cuộc sống thực tế của cộng đồng đồng tính, với những chàng trai trẻ hoài bão và luôn đấu tranh với bản thân; những người đàn ông trung niên vẫn tìm kiếm tương lai và ý nghĩa cuộc sống; và những “ông chú” tự hỏi về tương lai nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm với quyết định lựa chọn trong quá khứ, để không phản bội gia đình và người thân.Phụ nữ đã vượt qua hình mẫu tận thủy. Từ những gam màu tối đến ánh sáng, từ sự khởi đầu đến diễn biến tâm trạng và (nếu có) sự kết thúc khác nhau, chúng ta thấy bình minh lung linh ở đây, trong những suy nghĩ của từng thế hệ người đồng tính, họ đang trở nên tự chủ hơn và suy nghĩ nhiều về tình yêu hơn, trong khi áp lực xã hội đang dần phai nhạt – nhờ vào những nỗ lực của họ. Điều đó thật tuyệt vời, chắc chắn thế. Và tình khúc Pháp vẫn đong đầy sức hút.
“Ấm” (Angel Not) chắc chắn sẽ là một câu chuyện nhỏ truyền nhiệt cho những trái tim lạnh lùng không dám mơ ước về tình yêu. Có thể câu chuyện không thành, hoặc kết thúc không hoàn hảo, nhưng ít ra chúng ta đã dám cho tình yêu và chính mình một cơ hội, phải không? “Mồ hoang cỏ dại” (Thiên Bình) với bối cảnh hơi… siêu thực, cách kể chuyện không theo một trình tự cố định, nhưng chúng ta vẫn có thể nhận ra rõ ràng những tình yêu, thù hận, đau khổ và yêu thương cuối cùng sẽ là thứ làm dịu đi chúng. Một kết thúc hạnh phúc cho một câu chuyện rõ ràng bi kịch.
Ngoài lề một chút, tôi cảm thấy rằng, dù các câu chuyện khác nhau tới mức nào, chỉ có hai nhân vật chính, tham gia vào mọi vai chính trong hầu hết câu truyện – chính là hai chàng trai Tóc xoăn và Mắt kính ở trên bìa. Thật là thú vị khi phát hiện điều “ẩn giấu” ấy, khiến cho điều bình thường trở nên huyền bí, làm cho một sự kiện đơn giản thành dấu hiệu của vận mệnh, dù thời gian lớn phần chỉ là tưởng tượng lãng mạn thôi.
Câu chuyện rất được kỳ vọng – vốn là tựa đề của tuyển tập – “Hãy để anh thương em” của nguoila77 không làm tôi phải thất vọng. Lấy bối cảnh miền Tây ngập nước, từ một vụ nhảy sông tự tử, một mối tình bị ám chỉ đã sinh sôi giữa họ, giữa một anh nông dân sống cô đơn cùng con chó Đục, và anh ấy – một “pê đê” hát hò tại hội chợ bị phản đối. Có lẽ là mái tóc bị cắt ngang, có lẽ là tiếng hát của anh, khiến anh ta đưa ra một quyết định đầy sửng sốt. “Nếu không ai thương em, thì hãy để tui thương em” (Hãy để anh thương em). Nói thật, khi mua cuốn sách này, tôi không mong đợi câu chuyện cỡ kia. Tôi chỉ mua vì tình yêu của mình dành cho “Hậu ơi!” (Shinn) và “Hoàng tử bé của tôi” (Pun). Thậm chí tôi không chắc chắn rằng hai câu chuyện sẽ được chọn để xuất bản, nhưng có một linh cảm nào đó khiến tôi tin tưởng hoàn toàn vào điều đó. Cả hai câu chuyện đã tới với tôi thông qua giọng đọc dịu dàng, ngọt ngào của anh SAS – admin taoxanh, và cả hai đều khiến tôi rơi nước mắt nhiều lần, dù là đã nghe, đọc qua hết nhiều lần. “Hậu ơi!” (Shinn) không chứa đựng nhiều đau khổ, nước mắt cũng không nhiều, chỉ những cảm giác nhè nhẹ ở tim như một xác nhận rằng một câu chuyện tình đẹp sẽ cần phải kết thúc, giống như rất nhiều câu chuyện tình đẹp khác. “Hoàng tử bé của tôi” (Pun) khác hẳn, câu chuyện có thể nhẹ nhàng nhưng kết thúc có lẽ là đẹp và viên mãn; rằng những nạn nhân của định kiến vẫn mang nhiều định kiến, và rằng mang hạnh phúc đến cho người mình yêu có lẽ là điều đẹp nhất đối với người đang yêu. “Hoàng tử bé cuối cùng đã trở về hành tinh của mình, với nụ hoa mà em yêu… Chỉ còn lại một người hằng đêm nhìn những vì sao…” (Hoàng tử bé của tôi). Exception của Valen có lẽ là một thành công mới cho một mô-típ cũ – “Love game”. Sự ngọt ngào và trong sáng của đôi Lu và Chó có lẽ là một câu chuyện dễ thương, vô tư nhất trong tập truyện, mang đến chút ấm áp cho những trái tim khô cứng hoặc tổn thương. “Cửa sổ hướng Tây của Toupi” là câu chuyện đáng yêu nhất mà tôi từng đọc – về một cậu bé nhút nhát nói lắp và chàng trai ở nhà bên cạnh. Sự kết thúc không hoàn hảo và bất lực không khiến cho câu chuyện tình đẹp ấy trở nên nhấn nhó, chỉ khiến hình ảnh cậu bé ngắm mặt trời mọc qua cửa sổ hướng Tây trở nên “mãi mãi” trong tim tôi. Có lẽ, đó chính là cậu bé thứ ba trong truyện mà tôi đã đắm say, sau Hậu (Hậu ơi!) và Tùng (Chiếc nhẫn đi lạc). Truyện nhật kí “anh và nó” (Shinn) bị gián đoạn ở trang số 252. Lần này não của tôi không thể “đọc” tiếp được nữa, tôi tìm trên mạng và thấy cuốn sách có 261 trang, có nghĩa là cuốn sách của tôi lỗi, không phải có mục đích cố tình cắt. May mắn là tôi không biết từ trước, và nhờ não của tôi, tôi đã có một khoảng thời gian ngọt ngào với trang sách. Bây giờ, dù biết sự thật, tôi vẫn cảm thấy “may mắn” vì sở hữu một cuốn sách chắc chắn là ngoại lệ và vì tôi – độc giả của nó cũng là một ngoại lệ. Vì tình yêu không bao giờ theo kiểu mẫu. Mời các bạn đón đọc “Táo Xanh – Hãy Để Anh Thương Em” của tác giả Nhiều Tác Giả.