Đánh giá sách: Thám Tử Rời Sân Khấu
“Thám tử rời sân khấu (Curtain: Poirot’s Last Case hay Curtain) là một tác phẩm hình sự đầy kịch tính của tác giả Agatha Christie, được xuất bản lần đầu tại Anh vào tháng 9 năm 1975 bởi Collins Crime Club. Cuốn sách này đánh dấu màn kết thúc đầy xúc động của nhân vật thám tử nổi tiếng Hercule Poirot cũng như đồng địa chí Arthur Hastings tại ngôi biệt thự Styles, nơi đã chứng kiến vụ án đầu tiên trong chuỗi truyện về Poirot.
Agatha Christie đã viết tác phẩm này từ đầu những năm 1940 trong giai đoạn Thế chiến thứ hai, như một phần kế hoạch đặt điểm dừng cho toàn bộ loạt truyện về Poirot. Cuốn sách được bà giấu kín trong tủ gần 30 năm trước khi chấp nhận công bố chỉ một năm trước khi bà qua đời.
Trong văn bản của đại úy Arthur Hastings, chúng ta được dẫn vào câu chuyện sau cái chết của Hercule Poirot. Người đọc sẽ tận hưởng từng chi tiết đầy thú vị, với những biến cố bất ngờ và những lời án đầy sáng tạo.
Để khám phá hết sức cuốn sách này mang lại, hãy dành thời gian cùng với những bí ẩn và tình tiết đã thu hút hàng triệu độc giả trên toàn thế giới từ tác giả tài năng Agatha Christie. Thám Tử Rời Sân Khấu không chỉ là một tác phẩm xuất sắc về trinh thám mà còn là một tác phẩm vĩ đại để kết thúc hành trình đầy gian truân của Hercule Poirot.”Chiếc khăn tay mà hắn vứt ra đó là điểm buộc phải không? Đúng vậy, tội ác đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Không một lời nói trực tiếp nào. Iago đã tinh tế khi ngăn chặn bạo lực và gieo rắc nghi ngờ, mở ra con đường cho một sự phủ nhận chóng chóng!
Cách làm đó, bạn sẽ nhìn thấy trong màn kịch xuất sắc của vở John Fergueson, khi chàng ngố Clutie John thúc giục người ta giết một kẻ mà hắn không ưa. Cách gợi ý về tâm lý đó thật sự là một kiệt tác.
Bạn cần hiểu điều này, mỗi người chúng ta đều chứa đựng một hung thủ tiềm ẩn. Thỉnh thoảng, ý muốn giết người có thể hiện lên, nhưng không nhất thiết phải dẫn đến hành động giết người. Đã bao lần chúng ta nghe ai đó nói: “Đụ má mẹ nó, tôi muốn giết mày ngay lập tức!” – “Nếu mày dám nói thế, tao sẽ giết mày!” – “Tao sẽ bẻ gãy cổ hắn!”. Nhưng ở đó, ý chí của chúng ta rất rõ ràng: muốn giết ai đó cho chết. Nhưng chúng ta không thực hiện việc đó, bởi lẽ lý trí không chấp nhận cảm xúc đó.
Tóm lại, trong tất cả chúng ta, ai cũng cất giấu một tên hung thủ nằm ngủ. Và nghệ thuật của X không chỉ là về việc khơi gợi ý muốn, mà còn vượt qua sự phản đối của lý trí. Nghệ thuật đó được rèn luyện thông qua thực tế kéo dài. Hắn biết cách sử dụng từ ngữ chính xác, câu nói phù hợp, giọng điệu tính toán để tạo áp lực liên tục lên một điểm yếu! Trong khi đó, nạn nhân không hề nhận biết điều đó. Đó không phải là thôi miên; thôi miên không chắc chắn sẽ thành công. Đó là một phần nào đó tinh tế hơn, đáng sợ hơn: sự kết hợp tất cả nỗ lực của một con người để mở rộng một kẽ hở thay vì lấp đó.
Bạn phải hiểu điều đó, vì có khi, điều đó đã xảy ra với bạn. Có lẽ bạn đã bắt đầu hiểu ra một số nhận xét mà tôi đưa ra mà bạn thấy lạ thường. Khi tôi nói về một vụ án sắp xảy ra, không phải lúc nào tôi cũng ám chỉ một vấn đề tương tự. Tôi nói rằng tôi đến Styles vì sắp xảy ra một vụ án mạng. Và bạn đã ngạc nhiên khi tôi nói điều đó. Nhưng lẽ ra, tôi biết chắc điều đó, bởi vụ án mạng đó sẽ do tôi thực hiện.
Đúng vậy, kỳ lạ lắm đấy, và kinh khủng nữa. Tôi là người chống lại tội ác, người luôn tôn trọng cuộc sống con người; nhưng cuối cùng, tôi lại kết thúc sự nghiệp của mình bằng việc gây ra một vụ án mạng! Liệu tôi có quá giả dối trong đạo đức, quá tự cao về sự chính trực của bản thân mà cuối cùng phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết đó. Vì, bạn ơi, luôn có hai mặt trong mọi vấn đề. Nhiệm vụ của cuộc đời tôi là cứu người bị oan, ngăn ngừa tội phạm, và tôi chỉ có thể thực hiện điều đó bằng một cách duy nhất. Và – bạn đừng quên điều này – X không thể bị trừng phạt theo luật pháp. Hắn có một nơi trú an toàn. Tôi không biết cách nào khác để đánh bại hắn, để khiến hắn không thể tái phạm nữa.
Nhưng tôi vẫn do dự. Biết rõ điều phải làm, nhưng chưa dám quyết định. Giống như Hamlet, tôi luôn kéo dài quyết định cuối cùng. Và rồi, một mưu toan khác đã xảy ra, với ý định gây hại cho bà Luttrell.
Tôi rất háo hức xem bạn, người luôn nhạy bén với sự thật, lần này đã hiểu ra điều gì. Và bạn đã hiểu: phản ứng ban đầu của bạn là nghi ngờ Norton, dù vẫn chưa rõ ràng. Nhưng bạn đã đoán đúng: Norton chính là kẻ chúng ta tìm kiếm. Không có bằng chứng nào khẳng minh điều đó, chỉ một nhận xét vụng về từ bạn về sự vô vị của hắn. Nhưng lúc đó chính là lúc bạn đã đi sát với sự thật.
Tôi đã nghiên cứu kỹ quá khứ của hắn. Hắn là con của một bà mẹ thống trị và ngược đãi, không bao giờ có cơ hội tự khẳng định hay thể hiện bản thân với ai. Hắn có tật ở chân nhưng không thể tham gia hoạt động thể chất khi còn đi học.
Một chi tiết bạn kể cho tôi là khi bạn bè chế nhạo hắn vì buồn nôn khi nhìn thấy con thỏ bị lột da. Tôi nghĩ rằng sự việc đó đã ảnh hưởng sâu đậm vào tâm hồn của hắn. Hắn sợ máu và bạo lực, được coi là “kém thót”. Trong tiềm thức, hắn đang chờ đợi cơ hội để tự khẳng định, trả thù bằng cách thể hiện lại mức độ…Stephen Norton là một nhân vật có sức ảnh hưởng mạnh mẽ và tàn ác. Qua cách hành xử của anh, chúng ta có thể thấy anh là người biết lắng nghe và gợi cảm tình từ người khác. Anh đã biết cách sử dụng từ ngữ và lý lẽ một cách thông minh để khiến người khác chịu ảnh hưởng. Việc này giúp anh có cảm giác về sức mạnh của bản thân, từ một người bị coi thường trở thành người thúc đẩy hành vi của người khác theo hướng anh mong muốn.
Nhưng sở thích của Norton dần trở nên nguy hiểm khi anh sử dụng khả năng này để thúc đẩy người khác vào những hành vi bạo lực mà anh không thể thực hiện bằng sức mạnh thể chất của mình. Sự nghiện nghẹn trong việc gây ảnh hưởng đã biến Norton – một người hiền lành – trở thành một kẻ tàn bạo. Anh không thể kiểm soát sự cám dỗ và luôn tìm cách tìm kiếm nạn nhân mới cho mưu đồ của mình.
Tình tiết hấp dẫn hơn nữa khi chúng ta tiến sâu vào câu chuyện tại Styles. Những mâu thuẫn và tình địch giữa các nhân vật được Norton khai thác một cách tài tình. Từ mối tương tư giữa Franklin và con gái anh, Judith, cho đến sự chú ý quá mức của Judith đối với bác sĩ. Norton đã tận dụng mọi cơ hội để tạo ra áp lực và xáo trộn tâm lý của họ.
Với sự thông minh và mưu lược của mình, Norton có thể tạo ra những bước đi quyết định trong tình huống phức tạp nhất. Chính sự tinh tế và khéo léo của anh đã góp phần làm nên câu chuyện hấp dẫn và ly kỳ cho độc giả.Những chi tiết nóng bỏng từ cuộc thử thách tâm lý của các nhân vật trong “Hỏa Diễn” đã được kể một cách tinh tế và hấp dẫn. Mỗi nốt nhạc tinh tế của câu chuyện được hé lộ một cách khéo léo, như là lớp lớp màn đêm được gỡ bỏ để phơi ra bí mật ẩn sâu bên trong. Từ việc Norton khéo léo phơi bày những mặt yếu của các nhân vật đến những hạt giọt tình cảm sâu thẳm, tất cả đều được truyền đạt một cách chân thành và cuốn hút.
Cùng với đó, việc nắm bắt sức mạnh của từng cá nhân, từ Allerton đến Judith, từ Norton đến Luttrell, đã tạo nên một mô hình tâm lý phức tạp và hấp dẫn. Những biến cố không lường trước đã khiến cuộc trò chuyện ngập tràn cảm xúc và sự căng thẳng. Điều này thách thức các nhân vật phải đối diện với bản chất thật của họ và đưa ra các quyết định quan trọng.
Từ những góc nhìn sâu sắc và cách diễn đạt tối ưu, “Hỏa Diễn” không chỉ là một bức tranh tâm lý tinh tế mà còn là một thước phim ghi lại những khía cạnh đen tối và sáng sủa của con người. Để hiểu rõ hơn về những diễn biến phức tạp này, hãy sẵn sàng bước vào thế giới tâm lý đầy bất ngờ và lôi cuốn của cuốn sách này.Nếu bạn đã chăm chú quan sát, bạn sẽ nhận ra ngay rằng Judith không có ý định ra ngoài vào ngày hôm đó. Hay bạn đã bỏ qua một chi tiết nhỏ khác: có một người sẵn sàng ra ngoài nhưng lại không thể, khiến họ trở nên tức giận. Đó chính là cô y tá Craven. Đúng vậy! Allerton không chỉ theo đuổi một phụ nữ. Mối quan hệ giữa anh và cô Craven đã tiến triển nhiều hơn so với mối quan hệ thoáng qua với Judith. Và người mà anh hẹn gặp ở London chính là cô ấy!
Một chiêu của Norton khác. Khi anh thấy Allerton hôn Judith, Norton đã đẩy anh đi vòng quanh góc nhà vì biết Allerton sắp hẹn hò cô Craven gần nhà kính. Sau khi đã làm cho anh trở lại, Norton đã rời đi. Nhưng anh đã bắt gặp anh. Anh hiểu lời nói mà anh nghe từ Allerton đã giúp thêm phần vào âm mưu của mình. Do đó, anh đã nhanh chóng dẫn anh đi để anh không kịp nhận ra rằng người phụ nữ ở đó không phải là Judith.
Thật là một chiến thuật tài ba! Phản ứng của anh lúc đó là muốn giết Allerton ngay. May mà, anh có một người bạn với tư duy sắc bén. Và không chỉ trí óc, như bạn sẽ thấy sau đây. Ngay từ đầu cuốn sách này, tôi đã nói rằng anh không thể phát hiện ra sự thật, bởi vì anh quá dễ tin người. Ai nói gì, anh tin ngay. Tôi nói gì, anh tin.
Nhưng tìm ra sự thật không khó với anh. Tôi đã sa thải George đi. Tại sao? Để thay bằng một người hầu không thông minh nhưng từng trải, và rõ ràng không thông minh bằng. Tại sao? Vì tôi thường xuyên chăm sóc sức khỏe, tôi không để bất kỳ bác sĩ nào theo dõi và từ chối khám bệnh theo yêu cầu cấp bách của anh. Tại sao?
Bây giờ, bạn hiểu tại sao tôi cần bạn đến Styles chứ? Tôi cần có một người tin như đinh đóng cột tất cả những gì tôi nói. Tôi nói rằng tôi đi cải tạo sức khỏe ở Ai Cập, nhưng tình trạng sức khỏe chỉ tệ hơn. Bạn tin. Thực sự, điều đó là sai: tôi đã quay trở lại Anh với tình hình sức khỏe khá hơn nhiều. Nếu bạn chăm chú quan sát một chút, bạn sẽ nhận ra ngay. Nhưng không, bạn đã tin. Do đó, tôi phải chấm dứt mối quan hệ với George, vì nếu giữ lại, tôi sẽ không thể nói dối anh rằng chân tôi bị liệt. Hastings, bạn hiểu chứ? Tôi giả vờ mắc bệnh, đánh lừa tất cả mọi người, kể cả Curtiss, thực ra tôi vẫn có thể di chuyển. Một chút lập dị.
Rồi đến đêm đó đáng nhớ, tôi nghe tiếng chân anh lên lầu, rồi rón rén vào phòng của Allerton. Tôi đã tỉnh táo ngay lập tức, vì đang quá lo lắng cho tâm trạng của anh. Khi Curtiss đã xuống nhà, tôi ở ở một mình. Không lãng phí một giây nào, tôi rời khỏi phòng, băng qua hành lang. Tôi nghe tiếng anh làm gì trong phòng tắm của Allerton và phải sử dụng cách mà anh thường phản đối – quỳ xuống nhìn qua lỗ khóa. May mà, chìa khóa không ở trong ổ. Và tôi đã thấy anh. Anh đang chuẩn bị mấy lọ thuốc, và tôi ngay lập tức hiểu anh đang âm mưu gì.
Phải hành động ngay. Tôi trở về phòng mình để chuẩn bị mọi thứ. Khi Curtiss lên lầu, tôi sai anh sang tìm anh. Anh vừa bước vào vừa ngáp, than phiền về đau đầu. Tôi bắt đầu tạo áp lực và yêu cầu anh uống một liều thuốc. Để kết thúc mọi chuyện, anh đã đồng ý uống một tách sô cô la ngọt ngào. Anh uống hết một ngụm, vì đang vội đi. Tuy nhiên, tôi cũng biết cách dùng thuốc ngủ!
Khi quay lại phòng, anh đã ngủ ngon lành trên chiếc ghế. Khi anh thức dậy vào sáng hôm sau, trí óc anh đã trở lại tỉnh táo và bây giờ anh mới bắt đầu hoảng sợ vì những kế hoạch mờ ám mà mình đã định. Vì vậy, anh đã thoát khỏi hiểm nguy, vì không thể lặp lại sai lầm lần thứ hai khi đã lấy lại được sự tỉnh táo.
Nhưng điều đó đã làm cho tôi, tôi phải ra quyết định. Vì tất cả những điều mà tôi biết về người khác không áp dụng cho anh. Anh không phải là kẻ giết người, nhưng gần như đã bị kết án vụ giết người, vụ án mà người thứ ba đã đề xuất, nhưng trước pháp luật, anh hoàn toàn vô tội. Anh là người trung thực, chân thành, tận tụy, đáng kính. Dù vậy, anh suýt chút nữa đã thực hiện tội ác!
Vì vậy, tôi phải hành động ngay. Tôi biết rằng mình sắp hết thời gian, nhưng cuối cùng, điều đó là tốt. Vì cái mệt nhọc, âm ỉ nhất trong một vụ án ám sát là tác động của nó lên kẻ gây ra. Mọi thứ dẫn đến việc tôi, Hercule Poirot cảm thấy mình như một người được Đấng Tối Cao chỉ định để trừng trị người khác. May mà, việc đó không xảy ra, vì tôi sắp phải rời bỏ. Nhưng tôi lo rằng Norton sẽ thành công một lần nữa với trò ma quỷ của mình.Khi nói về cái chết của Barbara Franklin, ta không thể phủ nhận sự phức tạp và hấp dẫn của bí ẩn này. Theo tôi, việc phân tích từng khía cạnh của hồi cốt tam giác giữa Barbara, John Franklin, và Boyd Carrington đã làm sáng tỏ nhiều điều khó lường.
Barbara Franklin, một phụ nữ khao khát vinh quang xã hội và tài chính, đã trở thành tâm điểm của một mưu đồ giết người tinh vi. Bà ấy đã xây dựng một kế hoạch tinh tế để đẩy chồng mình, John Franklin, vào cái chết với sự sử dụng của loại cây đậu calabar độc hại.
Sự xuất hiện của Boyd Carrington, một người đàn ông giàu có và hấp dẫn, đã khiến Barbara Franklin mơ mộng về một cuộc sống mới bên cạnh anh. Nhưng sự khao khát này đã dẫn đến cái chết bi thảm của người chồng bất hạnh, John Franklin.
Sau những cuộc đàm đạo, những bí mật được phơi bày, việc giải mã cái chết của John Franklin đã trở nên rõ ràng. Tôi không thể không thán phục sức mạnh của cây đậu calabar, một nhân vật cực kỳ quan trọng trong truyện.
Với sự kết hợp tinh tế giữa tâm lý nhân vật và bậc trí tuệ của tác giả, câu chuyện đã thu hút và cuốn hút độc giả từ trang đầu đến trang cuối. Những dấu chấm hỏi đã được giải đáp, những bí ẩn đã được vén màn, tất cả tạo nên một tác phẩm trinh thám đáng đọc và suy ngẫm.Nếu Barbara không phải tự tử, có thể nghi vấn sẽ nhắm vào Franklin và Judith. Điều này có nghĩa là họ không hề liên quan. Cho nên, tôi nghĩ rằng việc tôi tưởng tượng ra cảnh Barbara cầm lọ thuốc và lặp lại những lời than phiền thường xuyên của bà về cuộc sống – dù có vẻ như hời hợt – về việc muốn kết thúc cuộc đời là hoàn toàn có thể.
Bởi vì tôi được biết đến là một chuyên gia về hình sự, nếu tôi đưa ra lời khai của mình, điều đó sẽ có trọng lượng. Nếu tôi nói đó là tự tử, mọi người sẽ chấp nhận và thấy hài lòng. Nhưng không, bạn không nên bỏ qua mối đe dọa thực sự. Khi tôi mất, bạn vẫn còn nghĩ đến nó, như con rắn độc đang từ từ gợi lên và thì thầm: “Chắc Judith đã làm điều đó…”.
Có thể có. Do đó, tôi quyết định rằng phải viết ra sự thật. Có một người không tin vào kết luận tự tử, đó là Norton. Vì anh ta cảm thấy bị mất “hiệu tích”. Như tôi đã giải thích trước đây, anh ta là một tên sát nhân, muốn tận hưởng mọi hồi hộp, nghi ngờ và nỗi sợ hãi mà một vụ án mạng mang lại. Nhưng điều này không thể xảy ra. Khoanh vùng mà anh đã lên kế hoạch đã bị xoay chuyển một cách thảm hại, không đi theo kịch bản của anh ta.
Tuy nhiên, anh ta luôn tìm cách để đền bù. Và anh ta bắt đầu thao lẫn. Một ít ngày trước đó, anh ta đã tạo ra sự kiện có vẻ không bình thường qua cửa kính. Lúc đó, anh ta định cho anh tưởng nhầm rằng Allerton và Judith đang ở trong tư thế thân mật. Nhưng bằng cách không nói rõ, anh ta có thể sử dụng sự việc đó theo cách khác. Ví dụ, anh ta có thể nói rằng đã nhìn thấy Franklin thân mật với Judith. Điều này sẽ đưa thêm ánh sáng mới – rất thú vị – vào cái chết của Barbara và làm nảy sinh nghi ngờ rằng cái chết đó không phải là tự tử.
Do đó, tôi quyết định phải hành động ngay. Tôi đã yêu cầu Norton đến gặp tôi vào buổi tối hôm đó.
Tôi sẽ kể về những gì xảy ra giữa chúng tôi. Norton chắc chắn sẽ nói những gì anh ta muốn để đánh lừa tôi. Nhưng tôi không để anh ta kịp nói. Tôi lên tiếng thẳng thừng, kể về những điều tôi biết về anh ta và hành động của anh ta. Anh ta không thể phủ nhận bất kỳ điều gì. Anh ta chỉ ngồi bình tĩnh trên ghế, mỉm cười nhếch môi như thách thức. Rồi anh ta hỏi tôi sẽ làm gì. Tôi trả lời ngay rằng tôi muốn ngăn chặn anh ta, trừng trị anh ta.
“Ồ! Anh ngạo mạn.” Anh ta nói. “Bằng lưỡi dao hay bằng thuốc độc?”
Lúc đó, chúng tôi đang chuẩn bị uống sô cô la. Anh ta thích món này.
“Cách đơn giản nhất là bằng một chén thuốc độc.”
Và tôi đưa cho anh ta tách sô cô la vừa rót. Anh ta nói:
“Nếu thế, tôi muốn uống tách kia, tách của ông, được không?”
“Không vấn đề,” tôi đáp.
Quả thực, không phải vấn đề gì cả. Như tôi đã nói, tôi thường dùng thuốc ngủ. Nhưng vì sử dụng hàng đêm, cơ thể tôi đã quen với nó, mức độ cho tôi không nguy cơ gì, chỉ làm Norton mệt mỏi. Tôi đã cho thuốc ngủ vào tách sô cô la, cả hai chúng tôi uống. Tách của Norton sau đó sẽ có tác dụng với anh ta, nhưng tác dụng đối với tôi sẽ rất ít, đặc biệt sau khi tôi uống một liều thuốc khác để hòa tan.
Chúng ta sắp đến phần cuối. Khi Norton đã “rời đi”, tôi đã đổi quần áo cho anh ta, đặt anh ta lên xe lăn của tôi, đẩy sát vào góc cửa sổ, rồi kéo rèm che. Rồi Curtiss đến, giúp tôi lên giường. Và sau cùng, chỉ còn chờ đến lúc Hastings đến là xong.
Chắc anh sẽ không ngờ, nhưng tôi đã đeo tóc giả từ nhiều năm nay. Và không phải ai cũng biết rằng râu tôi cũng không thật. Ngay cả George cũng không biết điều này. Thực tế, ngay sau khi mượn Curtiss, tôi đã vô tình làm cháy râu của mình và thay thế bằng râu giả.
Tôi đã mặc bộ đồ ngủ của Norton, một bộ đồ với màu sắc đặc biệt không thể nhầm lẫn. Tôi đã dựng tóc uốn lên giống như của Norton, đi dọc hành lang, đến cửa phòng. Đúng như tôi dự đoán, anh đã mở cửa, với ánh mắt mơ màng. Và anh nhìn thấy Norton từ phòng tắm bước ra, vội vã băng qua hành lang để trở về phòng. Cửa đóng lại, anh nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ khóa.
Tôi rồi cởi bỏ bộ áo, mặc trở lại cho Norton đang ngủ. Sau đó, tôi nâng anh lên giường để trừng phạt anh bằng khẩu súng nhỏ tôi đã giấu từ khi ở nước ngoài. Tôi đã cẩn thận giấu nó từ khi tới Styles, ngoại trừ hai lần khi tôi biết Norton sẽ ở xa, tôi mới mang ra.Súng cố tình đặt hớ hênh trên bàn của hắn, để cô hầu phòng nhìn thấy mà khai sau này. Tôi bỏ chìa khóa vào túi Norton, lấy lại xe lăn, khóa cửa lại bằng chiếc khóa thứ hai mà đã làm từ trước. Từ lúc ấy tôi lo đang thảo văn bản này dành cho anh. Bởi có khá nhiều chi tiết cần được nói rõ. Các vụ giết người do Norton chủ trương là những tội ác hoàn hảo, còn vụ giết người của tôi không được như thế. Bản thân tôi muốn “chơi đẹp” như trong thể thao. Làm công khai là cách dễ nhất, tốt nhất để thủ tiêu Norton. Nhưng tôi không muốn làm như vậy, và tôi đã giải thích lý do. Và kết luận cuối cùng, chỉ cần anh thoáng ngờ vực là đủ để mọi mảnh ghép kết lại. Đọc hết những dòng này, hãy đáp xe lửa – hoặc xe hàng, xe hơi – đi gặp Elizabeth Cole tức Elizabeth Litchfield. Đọc cho cô ấy nghệ.