Cuốn sách “Thanh Kiếm Và Lá Chắn” của tác giả Vadim Kozhevnikov kể về cuộc đời đầy bi kịch của Aleksandr Belov – người lính mật tình báo Liên Xô từng hoạt động tại Đức trong Thế chiến II. Được viết với chủ đề sắc bén về thời kỳ chiến tranh giữa Liên Xô và Đức, tác phẩm này tập trung vào xung đột và mâu thuẫn sâu sắc giữa hai thế giới đối lập – bên bảo vệ Tổ quốc và bên xâm lược phát xít.
Alexandr Belov không chỉ đối mặt với khó khăn về địa lý khi tiến sâu vào lãnh thổ địch mà còn phải vượt qua sự khác biệt về văn hóa, tâm lý, phải thật giỏi hóa thân thành kẻ thù đối diện với Tổ quốc và đồng bào. Cuộc sống đầy thách thức của anh đã chứng minh giá trị quan trọng của thông tin mà anh mang về.
Tác phẩm này là một bức tranh tâm lý xã hội sắc nét, với xung đột và mâu thuẫn sâu sắc, khắc họa rõ ràng những mâu thuẫn giữa hai thế giới trái ngược. “Thanh Kiếm Và Lá Chắn” đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên và nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ khán giả Việt Nam. Mời các bạn đọc thưởng thức tác phẩm này!Sau cán bộ diplomat Sebastian Funk, ông Weiss vẫn phải chạy xe để viên luật sự này trong những lúc rảnh rỗi. Trong cuộc hỏi cung căng thẳng, Weiss đã giữ bản chất bình tĩnh và trả lời một cách không chắc chắn. Khi một quan chức cảnh sát Latvia nổi giận với Weiss vì cho rằng anh không hỗ trợ điều tra đúng mức, mặc dù nạn nhân và anh cùng người Đức, Weiss chỉ nói rằng không ngạc nhiên vì người Đức như anh lại bị đối xử khắc nghiệt tại Latvia.
Thái độ này khiến thẩm phán tức giận. Anh trách Weiss, một công nhân trẻ, vì không cảm thấy xấu hổ với những lời nói ấy. Weiss ngồi nghe nghiêm túc, nhưng qua ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh, khó để hiểu anh đang suy ngẫm gì về những gì thẩm phán vừa chỉ trích. Thẩm phán cũng là một công nhân trẻ, mới gia nhập lực lượng công an. Đảng xưởng thủy tinh đã chỉ định anh đến đây, mặc dù anh không có bằng cấp nào trong ngành cũng như kinh nghiệm! Thẩm phán cũng không thể khiến Weiss cảm thông.
Sau thời gian làm việc tại cơ quan công an, Weiss đến quán cà phê. Anh mua bia, xúc xích và ngồi thư giãn. Và với thái độ bình tĩnh ấy, anh bỏ lỡ một chuyến tàu, chỉ nhìn qua cửa sổ tàu mà không biểu lộ cảm xúc. Chưa đến trạm của ông luật sư Funk, trưởng khu Liên hiệp người Đức vùng Baltic, Weiss đã rời khỏi tàu và vội vã chạy đi phía trước.
Sebastian Funk mập mạp, vai rộng, thân hình vuông vắn, bụng căng tròn, đôi má hồng và nặng rụt. Khi Weiss lái chiếc xe cổ “Adler” đến cổng, Funk phải nỗ lực ngồi vào ghế sau và tức giận hỏi:
– Tại sao tôi phải đợi xe mà xe không chờ tôi?
Weiss trả lời ngắn gọn:
– Xin lỗi ông Funk, tôi đã gặp chút rắc rối.
– Anh vẫn còn gặp rắc rối nữa à? – Funk lười biếng hỏi, sau đó thêm một câu châm chọc: – Hay là hôm nay tôi làm anh không vui? – Sau đó ông thấy lòng thương cảm hơn và hỏi Weiss: – Vậy chuyện gì xảy ra với anh?
Nghe Weiss kể chi tiết về cuộc hỏi giữ tại cơ quan điều tra, Funk dần trở nên thông cảm hơn. Ông vỗ vai Weiss và nói:
– Không sao cả nếu họ quyết định buộc tội anh. Vì họ cần một thủ phạm là người Đức. Và anh chính là người Đức.
– Tôi muốn nhờ anh một việc, nếu được, xin ông làm luật sư cho tôi.
– Không cần đâu. – Funk ngay lập tức từ chối – Anh là công nhân, và họ không nghi ngờ công nhân.
– Là công nhân chứ gì ở tôi? – Weiss phản kháng – Ông hiểu rồi đó, tôi đang nghĩ về việc trở thành chủ trại. Và tôi không biết xưởng của mình sẽ thuộc về cô tôi hay không.
Funk gật đầu.
– Những lo lắng và quan tâm của anh khi chăm sóc bà cô ốm đã được cả làng khen ngợi, với việc hiểu rõ vấn đề này, không ai ngạc nhiên cả. Tôi, là khu trưởng, phải biết tất cả về anh, thậm chí cả những điều mà anh không nhận ra về bản thân mình.
– Tôi yêu quý cô tôi, mặc dù thật sự tôi giận một chút vì không nhận được gì từ cô ấy cả.
Funk lắc đầu.
– Tại nghĩa địa, anh có thể đã khóc vì nuối tiếc hay vì mối quan tâm đẹp đẽ… – Sau đó ông giả bộ. – Anh còn phân vân không? Anh sẽ về nước hay ở lại với bọn Bolshevik?
– Tôi đã quyết định sẽ trở về Đức càng sớm càng tốt.
– Tại sao bây giờ mới chứ không là trước đó?
– Hôm nay tại cơ quan điều tra, tôi nhận ra rằng ở đây người ta không coi trọng người Đức. Ngài Kunz đã hứa để lại cho tôi xưởng để trở thành chủ. Nhưng giờ tôi biết rằng xưởng sẽ bị tịch thu. Và tôi sẽ trở thành một công nhân thường tại nhà máy.Sau khi rửa xe xong vào một chiều, Weiss đang cần mẫn lau sạch cửa kính xe bằng miếng da hươu, bỗng dưng Funk, người trước đây chưa bao giờ ghé qua gara, xuất hiện và thăm dò:
“Anh sẽ đến chia buồn với con trai ông Schwarzkopf hôm nay à?”
Weiss đáp lại: “Vâng, ông Schwarzkopf đã rất tốt với tôi.”
Funk không hài lòng tiếp tục: “Nhưng tôi không hiểu tại sao lại như vậy?”
Weiss giải thích: “Tôi luôn cố gắng hoàn thành công việc theo yêu cầu của ông ấy một cách nghiêm túc.”
Funk nói tiếp: “Và?”
Weiss thêm vào: “Ngoài ra, trong thời gian rảnh rỗi, tôi cũng giúp ông ta một vài việc vì ông ấy là một nhà phát minh.”
Funk khẳng định: “Hi vọng Heinrich đã biết điều đó rồi, chúng ta đều đang cố gắng giúp anh ấy về nước.”
Weiss đồng ý: “Tôi sẽ nói với Heinrich về bức thư mà ông Funk đã nhắc đến.”
Funk cảm ơn: “Anh giúp tôi như giúp chính đứa con trai của mình. Không gì quan trọng hơn việc đưa con trai của Schwarzkopf trở về Đức.”
Qua các biến cố hấp dẫn trong cuộc sống của Rudolf Schwarzkopf, tác giả Vadim Kozhevnikov đã tạo nên một câu chuyện đầy sức hút trong cuốn sách “Thanh Kiếm Và Lá Chắn.”