là một tiểu thuyết kiếm hiệp đầy hấp dẫn, được viết theo kiểu chương hồi. Dù tác giả của tác phẩm này vẫn là một bí ẩn, nhưng câu chuyện này đã để lại ấn tượng mạnh mẽ và chao đảo lòng người đọc, giống như bộ phim đã gắn liền với tên tuổi của mình.
Truyện kể về những cuộc phiêu lưu của nhân vật chính là Bao Chửng và sáu người bạn đồng lòng: Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ. Cùng với ngũ nghĩa – năm anh em thành lập nhóm Ngũ Thử bao gồm Toàn Thiên Thử, Triệt Địa Thử, Xuyên Sơn Thử, Phiên Giang Thử và Cẩm Mao Thử.
Hãy cùng theo dõi cuộc sống tại thôn Bao Gia ở tỉnh Giang Nam, phủ Lưu Châu, huyện Hiệp Phi, nơi có một gia đình danh giá với một câu chuyện đầy màu sắc và phức tạp về tình nghĩa gia đình, hiệp định và tuân thủ.
Cuốn sách này đưa đến cho độc giả một hành trình đầy bí ẩn trên con đường giang hồ đầy khó khăn. Mời bạn thưởng thức và đắm chìm trong những tác phẩm đặc sắc khác như: Linh Vũ Cửu Thiên, Kiếm Đạo Độc Tôn,…Ồ, cha kể một câu chuyện kỳ bí về một người có khuôn mặt xanh và mái tóc đỏ, từ trên trời nhảy xuống, ngay khi tỉnh giấc đã có thai, nếu suy nghĩ kỹ thì thật là điềm báo không may đó.” Lý Thị nghe vậy nhanh chóng đồng ý: “Đúng vậy! Nếu như vậy thì chẳng tốt chút nào. Để đứa bé ở nhà có thể mang đến nhiều rủi ro sau này. Người xưa thường nói: Yêu tinh vào nhà, người chết uế. Điều đó không phải là không có lý. Vậy sao ta không bàn bạc với cha, đưa đứa bé ra nơi không người để đề phòng tương lai.” Bao Hải gật đầu chấp nhận và đi ra ngoài xin ý kiến từ ông Viên. Ông Viên cũng đồng tình và nhấn mạnh: “Vấn đề này tôi sẽ lo, không để nó xảy ra chuyện gì khác.” Bao Hải quay trở lại nhà và thông báo rằng Công tử đã tử vong, sau đó dùng đệm hư và giỏ rách để gói đứa bé trước khi mang lên núi Cẩm Bình.
Khi đến, Bao Hải thả xuống nơi có nhiều cỏ rậm, dự định để đứa bé ấy ở đó. Bất ngờ, anh thấy hai dấu sáng giữa bức cỏ dày, đó chính là cặp mắt của một con hổ lớn đang nhìn chằm chằm. Bao Hải sợ hãi, không lòng vòng lấy gói liệng và chạy về nhà với nhiều ám ảnh, vừa trốn vừa nói: “Hổ ơi, hổ sắp bắt ta rồi!” Lý Thị nhanh chóng hỏi: “Chuyện gì đến vậy, hổ đâu rồi?” Bao Hải kể lại việc gặp hổ, Lý Thị lo lắng nói: “Nếu như thế này thì có lẽ đứa bé đã bị hổ ăn mất rồi.” Bao Hải gật đầu đồng ý.
Hai vợ chồng tiếp tục thảo luận trong nhà, đúng lúc Vương Thị (vợ Bao Sơn) đi ngang qua nghe thấy, cô nghĩ rằng việc đó là quá tàn nhẫn, cô về nhà và khóc lóc không ngớt. Bao Sơn khi nhìn thấy, tò mò hỏi nguyên nhân. Vương Thị kể lại, Bao Sơn không tin và nói: “Không lẽ lại có chuyện như thế, cho dù là ai, thậm chí người không có lương tâm cũng không thể làm điều đó. Để tôi lên núi Cẩm Bình xem thử.” Bao Sơn khẳng định và đi ngay. Trên núi, anh thấy một vùng cỏ rậm và nhìn xung quanh, chỉ thấy một chiếc giỏ rách, không hề có gì khác. Mặc dù hoài nghi đứa bé đã bị hổ ăn, nhưng Bao Sơn tiếp tục đi và không lâu sau, anh tìm thấy một đứa bé mặt đen như sơn, đôi mắt đỏ như son, nằm yên trên cỏ. Bao Sơn rất vui mừng, ôm lấy đứa bé, đặt vào lòng và về nhà giao cho vợ. Vương Thị ôm bé, đặt vào ngực cho bé bú, còn Bao Sơn vừa vuốt ve vừa nói với vợ: “Mặc dù việc mang chú ba về nuôi là sự may mắn, nhưng trong nhà ta đã có hai đứa con, người khác biết rồi chắc chắn sẽ nghi ngờ.” Vương Thị đề nghị: “Đúng vậy, tốt nhất là đưa con chú mình cho người khác chăm sóc, để tôi có thể dành thời gian nuôi chú ba kỹ càng hơn.” Bao Sơn chấp nhận đề xuất và gửi đứa bé cho vợ chồng Trương Đắc Lộc chăm sóc. Hai vợ chồng này vừa mất con mới đầy tháng, nay được Bao Sơn tin tưởng để nuôi con, rất hạnh phúc và vui lòng.
Mời các bạn thưởng thức câu chuyện “Thất Hiệp Ngũ Nghĩa” của tác giả Phạm Văn Điểu với những tình tiết hấp dẫn và bi kịch.