**Sân Chơi Của Những Vị Thần Nhỏ**
“Sân Chơi Của Những Vị Thần Nhỏ” là một trong những tác phẩm nổi bật nhất của nhà văn Ibragimov, đề cập đến những trang sử đau buồn của vùng đất Bắc Kavkaz vô cùng xinh đẹp và trù phú, trong đó kể về cuộc chiến ở Chechnya lần thứ nhất (1994-1996) và lần thứ hai (1999-2000). Tác phẩm này tập trung vào số phận của ba nhân vật chính: một nghệ sĩ violin kiêm nhà vật lý người Nga, một y tá người Chechnya và một cậu bé tám tuổi mồ côi cha mẹ trong cuộc chiến đổ bộ. Cả ba cùng sống sót trong một tòa nhà phá hoại vì bom đạn, với tầng một là cửa hàng bách hóa tổng hợp dành cho trẻ em với tên gọi “Sân Chơi Của Những Vị Thần Nhỏ”.
Tác phẩm tái hiện số phận của ba nhân vật từ Thế Chiến Thứ Hai cho đến cuộc chiến Chechnya, trên bối cảnh của những biến chuyển quan trọng xảy ra trong một quốc gia từng được coi là biểu tượng hòa bình trên thế giới. Chiến tranh đã lấy đi khả năng sáng tạo và hồn nhiên của cậu bé, khiến anh phải tạo ra một thế giới ảo riêng của mình, nơi anh vừa hồn nhiên như thơ thơ thơ còn vừa trưởng thành để vượt qua thử thách của cuộc sống trong chiến tranh.
Mặc dù câu chuyện xoay quanh một đứa trẻ, nhưng tác phẩm lại nhắm đến độc giả trưởng thành, thúc đẩy họ suy ngẫm về tương lai của dân tộc. Cuộc chiến đã làm tan biến sự hòa bình và sự giàu đẹp của vùng đất Bắc Kavkaz, dấy lên một bức tranh bi thương, tái hiện từ góc nhìn của những người dân bình thường, đồng thời cảnh báo về những hậu quả khủng khiếp mà chiến tranh mang lại cho con người.
“Tận cùng, manga này nêu lên ý nghĩa nhân quả cao quý, dẫn dắt con người đến với những giá trị chân thiện đẹp, hướng tới một tương lai tươi sáng cho vùng đất Bắc Kavkaz giàu đẹp.” Được đánh giá cao từ cả diễn đàn và độc giả, “Sân Chơi Của Những Vị Thần Nhỏ” là một câu chuyện đấu tranh với chiến tranh, đựong đến sâu lòng người và khuyến khích họ hướng tới những giá trị cao đẹp.Nghệ sĩ violon và mỗi tác phẩm mang tâm hồn vùng đất Chechnya
Kanta Khamzatovich Ibragimov, một nhà văn nổi tiếng người Nga, đã chinh phục độc giả bằng series tiểu thuyết sâu lắng, được trân trọng ở cả Chechnya và Liên bang Nga. Với hiểu biết sâu rộng về quê hương và khả năng sáng tạo độc đáo, tác phẩm của Ibragimov không ngừng gây ấn tượng mạnh mẽ cho độc giả.
Bắt đầu sự nghiệp với Cuộc chiến đi qua, nhà văn này đã nhanh chóng trở thành cái tên đình đám với nhiều tác phẩm đình đám khác như Kavkaz già nua, Thầy giáo lịch sử và Avrora. Sự thành công của Ibragimov còn được thể hiện qua việc được đề cử Giải Nobel Văn học hai lần với các tác phẩm Thế giới trẻ em và Avrora.
Kanta Khamzatovich Ibragimov không chỉ là một nhà văn tài năng mà còn là một nhà khoa học xuất sắc, với nhiều công trình nghiên cứu về kinh tế. Với lòng đam mê với văn chương và sự quan tâm đặc biệt đến lịch sử và văn hóa Chechnya, ông đã tạo ra những tác phẩm văn học đặc sắc, đầy cảm xúc về quê hương và dân tộc mình.Chiến tranh Chechnya đã gây ra những biến động lớn trên mảnh đất từng yên bình. Truyện kể về con bé đã phải đối mặt với tàn khốc của chiến tranh, nhưng vẫn giữ được sự trong sáng của tuổi thơ. Tác phẩm đầy tâm huyết này không chỉ dành cho người lớn, mà còn để lại câu hỏi sâu sắc về tương lai của dân tộc. Sự tàn phá từ chiến tranh đã thay đổi hoàn toàn số phận của nhiều người, nhưng vẫn có những hình ảnh tình người nhen nhóm trong cơn đau khổ. Tác phẩm với ý nghĩa nhân văn cao cả, đưa ta đến những giá trị đẹp và niềm hy vọng cho một tương lai tươi sáng. Được đánh giá cao bởi các nhà phê bình văn học, tác giả đã thể hiện lịch sử đất nước một cách đặc biệt và sâu lắng, không cần phải dùng những cách kể cầu kỳ. Gần đây, tác phẩm đã được dịch sang nhiều thứ tiếng, bao gồm cả tiếng Việt, để mang lại trải nghiệm đầy ý nghĩa cho độc giả.Những lỗi lầm và cảm xúc về sự mất mát. Trong tâm trí, chỉ còn lại kí ức, và đôi mắt chỉ nhìn về dòng sông u tối như đang theo dõi một bộ phim đầy sắc màu với cái kết khủng khiếp. Mặc dù không muốn tiếp tục xem, nhưng không thể rời đi. Có một sức hút kỳ lạ, đau đớn trong lòng, đưa tôi quay trở lại đây, nơi cỏ dại khô úa giữa lớp đá và nhựa cũ, nhưng vẫn lưng chừng như từ quá khứ… Chỉ có dòng sông Sunzha vẫn chảy, biết hết, nhớ hết… và tôi cũng nhớ. Tôi nhớ, đây từng là thành phố Grozny tươi đẹp, sôi động. Nhiều người nói rằng Grozny cũng vẫn như vậy, nhưng chỉ là lời nói thôi, vì ở đây, bây giờ, trông như sa mạc, xa nơi đây là đống đổ nát, chỉ còn lại cái tên kinh khủng của thành phố với những tâm hồn mờ nhạt như bóng tối, tất cả đều mang màu đen dù tuyết phủ trắng, tất cả đều u ám, nặng nề và buồn bã. Nhưng dù thế nào, tôi chỉ nhớ về một Grozny xinh đẹp như mơ, nơi tôi sinh ra, lớn lên, học tập và làm việc. Ở đây, khi còn trẻ, tôi đã đứng rất lâu. Bên bờ sông Sunzha từng có một công viên đẹp, phủ đầy cây xanh quanh năm, với đài phun nước và con đường bóng mát, và cây cầu qua sông Sunzha. Khi xây cây cầu mới lớn hơn, cây cầu cũ chỉ để cho người đi bộ, hai bên cây cầu trang trí bằng hoa sắc màu. Vì vậy, cây cầu được gọi là Cầu hoa. Cầu Hoa đưa tới một tòa nhà cổ xinh đẹp, hình bán nguyệt. Một nửa dành cho cơ quan nhà nước, nơi người yêu quý của tôi đã làm việc và mỗi chiều, tôi đến chờ cô ấy. Nửa còn lại là nơi ở, tầng một là những cửa hàng kính lớn với rất nhiều đồ chơi – cửa hàng “Thế giới trẻ em”. Đúng, tôi cũng có thế giới trẻ em riêng, một thế giới khác biệt cho đến khi trưởng thành. Và tôi rất may mắn! Tuổi thơ của trẻ em ở Grozny hiện nay ra sao? Điều đó mới chính là điều đáng chú ý. Nhưng làm thế nào để mọi người biết về điều đó? Xung quanh là một khoảnh trống đáng sợ, không còn gì ngoài những tấm bê tông trên cột cầu đầy tuyết, chờ đợi để tái xây dựng. Và tôi cũng đợi, mơ ước xây lại cây cầu của mình, cây cầu nối với quá khứ, không phải quá khứ tươi đẹp của tuổi thơ và thanh xuân. Tôi biết, không có thời gian ấy, và không bao giờ có thời gian đó… Thật ra, tôi muốn kể về một quá khứ khác. Về tuổi thơ của người khác, về một kỷ nguyên khác sẽ đến sau này. Cây cầu vẫn đứng đó, nhưng sự suy tàn đã xảy ra. Những sự kiện xảy ra trong chiến tranh Chechnya lần đầu tiên, cuộc chiến của phiến quân. Chiến tranh ở Chechnya – chỉ ở Chechnya, vì từ xa xưa, trong rừng sâu núi cao, đã quá quen với chiến tranh. Những nhóm phiến quân cần chiến tranh vì đó là bối cảnh, là điểm thu hút, là sân khấu màu mè, và sau tấm màn đến là cuộc chiến quyết liệt tranh giành tài sản quốc gia, để những kẻ mạnh chia nhau thế giới. Đôi khi, thượng đế bảo vệ họ… nhưng liệu thượng đế đứng về phía họ không? Oh, tôi nói điều đó làm sao vậy?! Quả thật, tôi không muốn nói về điều đó… Tóm lại, trong cuộc chiến Chechnya lần thứ nhất, tôi nhớ rõ, như bây giờ, vào mùa đông, trước năm mới, năm 1996. Tôi bay từ Moskva quay về quê hương, đến Chechnya thăm cha mẹ già mà không thể thuyết phục họ rời khỏi quê hương. Chuyến đi phải đi qua Grozny, với nhiều trạm dừng…Duyệt qua các trạm kiểm soát với những hàng người vượt dài, trải qua sự kiểm tra, thu phí, và những hành động không mấy lịch sự. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã về đến ngôi nhà, nơi có mái hiên yêu thương để bảo vệ. Âm thanh ồn ào của xe cộ và tiếng kêu rên của máy bay cứ cồn cào mãi, trở thành biểu tượng không thể tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày ở đây. Dân địa phương thì đã quen rồi, chỉ có những “con tim mềm” không chịu nổi – có lẽ vì chúng không được làm bằng sắt. Mặc kệ điều đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn tại ngôi làng gần vùng chiến trận, nơi có chợ, nơi để thư giãn (chỉ cần có tiền). Sau khi thăm bà con và người thân trong hai ngày, tôi quyết định quay về thành phố Grozny: Có một việc cần giải quyết, một món nợ cũ đã lâu, nhưng bây giờ đã là một viên chức của chính phủ mới, tham gia vào việc xây dựng lại thủ đô sau những trận bom phá. Nghe nói là có nguồn tài chính mạnh mẽ. Những người thân quen khuyên tôi không nên đi, vì rất nguy hiểm, những vùng đất vẫn còn nổ súng, đặc biệt với người ngoại quốc giống như tôi, có vẻ khá giả, chắc chắn sẽ bị tai nạn tại các trạm kiểm soát. Nhưng dù sao cũng cần tiền, và đã có một người em họ đồng ý đưa tôi vào thành phố, tránh xa những địa điểm dễ bị chú ý nhưng vẫn nhanh hơn, để né tránh cuộc kiểm tra dài dằng tại các trạm kiểm soát. Nhưng có vẻ như đường này cũng không tránh khỏi những trạm kiểm soát, chỉ đơn giản là yên bình hơn, ít người, mặc dù đang là mùa đông, nhưng vẫn còn đá rơi từ dãy núi Argun. Một binh sĩ nhìn vào giấy tờ của tôi, thấy địa chỉ đăng ký tại Moskva, liền nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi vuốt râu vài cái ngắn, khẽ nhẩm nhí một người nào đó, dùng ánh mắt sắc sảo quét qua chiếc áo choàng mặc lâu ngày đắt tiền của tôi.
Hãy sẵn sàng trải nghiệm cuốn sách “Thế Giới Trẻ Em” của tác giả Kanta Ibragimov và Đào Minh Hiệp (dịch) để khám phá thêm về cuộc sống và thử thách thú vị tại nơi này.