Thoát Bắc Giả
Thể loại: Gián điệp, nữ cường nam cường, GE/HE
Số chương: 92 chương + 1 NTE
Editor: Qin Zồ
Sống trong một thế giới rộng lớn, chúng ta đã trở nên thân thiết như tay và chân.
Dù đối diện với nguy hiểm, đứa trẻ nhỏ ơi, đừng sợ hãi,
Vì cha ta ở đây.
Trên thế giới này, liệu ai hạnh phúc hơn chúng ta?
#ĐÁNH GIÁ: THOÁT BẮC GIẢ
Tác giả: Sable Tắc Bố Nhĩ
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, HE
CP. Nữ bản 007 VS nhân dân quân đặc công
Điểm: 5★
Đánh giá: Hoa Đào
Có một loại văn, chỉ cần đọc vài chương, đã biết ngay văn này xứng đáng với năm sao, thật sự là như vậy.
Điệp chiến hiện đại không chỉ là hành động mãnh liệt mà còn chứa đựng những ý tưởng sâu sắc, khác biệt so với các tác phẩm gián điệp khác. Cốt truyện lần đầu giống như xem một bộ phim xuất sắc, từ khúc đầu tới khúc giữa và cuối cùng, có rất nhiều đáp án và bí mật được ẩn giấu bên trong; muốn hiểu rõ sẽ phải đi từng chi tiết một, thấu hiểu sâu sắc, thay vì chỉ lướt qua, nếu không độc giả sẽ cảm thấy tác phẩm khó hiểu.
Cốt truyện có vẻ như một câu chuyện phổ biến, nhưng “Thoát Bắc Giả” lại rất khác biệt và độc đáo, nam chính là Thiếu tá Triều Tiên, tình cờ trở thành “U Linh Thuyền” bị thương, sau đó đến Nhật Bản, anh được một nữ đặc công giả trang công ty bảo hiểm cứu, nhưng thực chất là lính đánh thuê có nhiệm vụ quan trọng. Câu chuyện xoay quanh cuộc đấu trí và thể lực giữa nam nữ chính, trên hành trình, họ dần cảm thấy hấp dẫn lẫn nhau, khi ba người quay trở lại Triều Tiên, họ phát hiện những bí mật mà nữ chính đã giấu kín là vì muốn cứu vớt những người dân Nhật Bản sống tại Triều Tiên…
Nam nữ chính không phải là những người tốt, tay họ đã rơi máu bao lần, nhưng giữa họ, mối quan hệ lại có chút mùi vị tình cảm thật sự, nam chính lạnh lùng nhưng đối diện với sự quyến rũ và thách thức từ nữ chính không thể kìm chế được… Họ là hai vai diễn hoàn hảo, đặc biệt là những cảnh thịt nóng bỏng! (Cần biết tác giả đã sử dụng bút danh khác trong “trọng sinh đêm khuya mộng hồi”). Ngoài những nhân vật, ta cũng thấy sự chăm chỉ của tác giả trong việc khai thác cốt truyện, đề cập đến chính trị, quyền lực và dân tộc, tác giả đưa ra giải thích đậm chất riêng, không đơn giản chỉ trắng đen, một tác phẩm hay, đáng xem!
Nhân vật:
Nữ chính là lính đánh thuê, con người của cha Triệu Băng và mẹ Nhật Bản, một lãnh đạo quân đội cách mạng, từ khi còn nhỏ, nữ chính phải trải qua những thăng trầm đến mức buộc phải trở thành một nô tì, nhưng thông qua sức mạnh vũ lực của bản thân, cô đã thoát khỏi và được tổ chức nhận ra và mời vào làm lính đánh thuê.
Nam chính Triều Tiên, con trai hỗn huyết, cha không rõ tên, mẹ được huấn luyện viên Nga, sau đó tự tử, nam chính lớn lên trong cô nhi viện ở Triều Tiên và trở thành thiếu tá.
Nam xứng Hàn Quốc, là viện trưởng tình báo, cha mất vì âm mưu chính trị, giỏi máy tính.
Kết thúc: Nữ chính ăn cắp một thiết bị quan trọng, đóng giả như sở hữu nó để trả thù (lãnh đạo cao nhất Triều Tiên, cũng là người mới hịp với dân Nhật Bản) và lật đổ chính quyền, nhưng thật sự cô làm điều đó để kiểm soát vũ khí nguy hiểm của chính phủ Bắc Triều Tiên, cô sử dụng thiết bị để đàm phán với lãnh đạo cao nhất Bắc Triều Tiên, và giúp cư dân Nhật Bản tại Triều Tiên trở về tổ quốc, đó chính là ý nghĩa của tác phẩm “Thoát Bắc Giả”. Nam nữ chính và nam xứng đều sống sót, nam chính cuối cùng trở thành một quan chức ngoại giao ở châu Âu. (Từ kịch bản này, có thể thấy rằng nam nữ chính chắc chắn sẽ có HE~)
Độc giả không nên bỏ qua việc đọc văn phức tạp này chỉ vì nó dường như khó hiểu, hãy điều tra kỹ trước khi quyết định không đọc.Đánh giá cuốn sách “Người Lên Đường” của tác giả Sable
London, thủ đô của Vương quốc Anh. Thành phố lớn nhất Châu Âu, đồng thời cũng là trung tâm tài chính quốc tế và một trung tâm tình báo quan trọng. Với lịch sử phong phú bao gồm ba thay đổi triều đại, hai cuộc chiến thế giới và Chiến tranh Lạnh, chính phủ Anh vẫn duy trì sự ổn định. Londres được biết đến là “sàn giao dịch chứng khoán” của thế giới tình báo.
Trong cuốn sách này, chúng ta được dẫn vào bức tranh tinh tế về Wandsworth, một khu vực trở thành nơi đặc biệt cho hoạt động gián điệp. Quán bar “Annabel” nằm ngay gần Đại sứ quán Nga, với kiến trúc đẹp đẽ theo phong cách Edwardian. Đây thường là điểm đến của các ngoại giao viên, nơi họ có thể tản bộ sau giờ làm việc và trao đổi thông tin.
Annabel, chủ quán bar, là một phụ nữ gốc Á có bí ẩn, thường chỉ xuất hiện hiếm khi. Với không khí truyền thống Anh lịch lãm, quán bar trở thành điểm hẹn lý tưởng cho những cuộc gặp gỡ bí mật. Truyện giả kể về cuộc sống và công việc của nhân vật Im Dong Kwon, một tình báo viên già đã về hưu với những vấn đề không dễ dàng như lúc trước.
Với bối cảnh cuốn sách mang lại, chúng ta được đưa vào một thế giới gián điệp đầy kịch tính và sự bí ẩn của những nhân vật. Cùng trải qua những giờ phút hồi hộp và thú vị trong câu chuyện đầy lôi cuốn của tác giả Sable.Thử chất lỏng màu đỏ, con ngươi màu xám luôn cảnh giác tình hình xung quanh, Lee Jung Ho mặc âu phục thẳng thớm, nhìn như một nhà ngoại giao thông thường: “Tôi bị dị ứng cồn.” Người sau quầy bar hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường: “Lúc ‘mượn rượu làm càn’ đâu thấy anh bị dị ứng.” Nhớ lại màn lúng túng bị bắt gặp lúc trước, khuôn mặt lạnh băng thoáng giãn ra, cầm ly lên toan rời đi nhưng bị đối phương giữ lại cổ tay: “Đi xuống xem chút đi.” “Người tới rồi à?” Im Dong Kwon gật đầu, trong mắt ngập tràn mong đợi: “Mới tới, cô ấy chịu trách nhiệm tiếp ứng.” Lee Jung Ho uống cạn ly cocktail, trả lại chiếc ly rỗng: “Anh đi với tôi chứ?” “Thôi,” Im Dong Kwon nhận lấy ly đế cao, nhanh nhẹn bỏ vào bồn rửa, “Tôi sợ tôi không kiềm chế được.” “Kiềm chế cái gì?” Vặn tắt vòi nước, người đàn ông nghiến răng trả lời: “Giết người.”
Sông Thames chảy mãi cả ngày lẫn đêm khiến bầu không khí luôn luôn ẩm ướt, gia tăng chút phiền muộn u ám phần nào cho thành phố. Dọc theo cầu thang dẫn xuống tầng hầm có đám rêu loang lổ trải dài trên tường, mọc tràn lên trên, như một cái gai đen đẩy người vào vực thẳm vô tận. Lee Jung Ho dừng lại trên bậc thang mấy giây, đợi khi ánh mắt đã thích ứng với ánh sáng mờ mờ thì mới đẩy cửa đi vào “nhà an toàn”. Một người đàn ông đội khăn trùm đầu màu đen ngồi trên bàn phía đối diện, tay chân bị trói chặt, quần áo tả tơi, nhìn chẳng khác gì con dê con đang đợi làm thịt. Miệng ông ta phát ra tiếng kêu cứu ú ớ, nhưng lại bị vách tường dày nặng phong tỏa trong không gian bịt kín, không nhận được bất cứ sự đáp lại nào. Nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Sourin và thuộc hạ của cô đâu, người đàn ông không rõ lai lịch này dường như đang chờ anh. Dựng gậy vào bên tường, Lee Jung Ho chậm rãi tiến lên, tháo khăn trùm đầu ra, gật đầu chào người quen cũ: “Giám đốc Lee.” Thân là giác đốc Cơ quan Tình báo Quốc gia Hàn Quốc, Lee Byeong Gi sớm biết mình đã bị lừa, chẳng qua vẫn không rõ cuối cùng rơi vào tay ai. Thế nên, khi ông ta nhận ra cặp mắt màu xám kia, trái lại còn thở phào: “… Quả nhiên là đám thổ phỉ các ngươi.” Nghe thấy xưng hô đầy nhục mạ, Lee Jung Ho chẳng giận chẳng buồn, chỉ khoanh tay ngồi dựa vào sofa nhìn tù nhân trước mặt, khinh miệt nói: “Ông đang bày tỏ cảm ơn đấy à?” “Cám ơn cái gì?” “Cám ơn có người giúp ông vượt biên xuất cảnh, tránh tiếp nhận điều trần công khai, kéo dài thời gian vạch tội án, để Park Geun Hye sống hết nhiệm kỳ.” Người bị trói cười nhạt: “Hệ thống phòng thủ khu vực tầm cao vào nước, thế lực quốc tế đổ dầu vào lửa, các xí nghiệp lớn đua nhau phản bội… Bất kể thế nào, bọn họ cũng sẽ không khiến Tổng thống vượt qua.” “Ồ?” Lee Jung Ho hỏi ngược lại, “Các ông nên biết là mình làm nhiều việc bát nghĩa, có quá nhiều kẻ thù, dựa vào đâu nhận định là chính phủ Triều Tiên bắt cóc?” Lee Byeong Gi nháy mắt, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng vẫn cố chấp nói: “Vì anh đang ở đây.”
Sau khi đến đại sứ quán Luân Đôn, Lee Jung Ho luôn là con cưng của cánh ký giả truyền thông – diện mạo dễ phân biệt, khẩu âm không thể bắt bẻ, lý lịch vô cùng thần bí, đúng là thực hiện hóa ảo tưởng của mọi người về tinh hoa quyền lực. Thường xuyên xuất hiện trước công chúng đã hoàn toàn chấm dứt tiền đồ sĩ quan tình báo của anh, song lại thuận lợi đặt nền tảng cho công viẹc ngoại giao. Dù hai người chưa từng gặp nhau, nhưng thông qua đủ đường dây cũng có hiểu biết cơ bản, huống hồ còn dùng tiếng mẹ đẻ trò chuyện, Lee Byeong Gi biết mình đang đối mặt với ai. Đôi giày cao gót chạm sàn đá xanh và phát ra âm thanh giòn giã. Người phụ nữ ngắt lời hai bên bằng một tràng pháo tay lười biếng: “Viện trưởng Lee trung thành bảo vệ chủ, cung cúc tận tụy vì Đảng Hàn Quốc Tự do, đúng là xúc động biết bao.” Sourin vừa thay quần áo, cô mặc bộ váy dài đen bóng, chậm rãi bước xuống cầu thang, như bóng ma đêm đầu độc lòng người. Lee Jung Ho hít sâu, ép mình chuyển tầm mắt sang bàn đối diện: “Ông là thân tín của Park Geun Hye, lại kiêm nhiệm trưởng thư ký của nhà xanh, không thể sống cho đến khi kết thúc cuộc điều tra được — ưu điểm lớn nhất của vượt biên xuất ngoại không.”Phải thoát khỏi sự giám sát của đội thanh tra đặc biệt, khiến người ta mất đi thân phận, trở thành kẻ không hộ khẩu, không thể đoán trước được sinh tử. Thân là cố vấn thâm niên của Đảng Hàn Quốc Tự do, Lee Byeong Gi hiểu rõ lợi ích trong tình hình này, khi nghe đến đây, anh ta ngay lập tức tỏ ra lo lắng. Đừng nghĩ rằng phụ nữ dễ bị bắt nạt,” Thợ săn cúi người áp sát con mồi mình, “Bà ta là con gái của Park Chung Hee, cũng có thủ đoạn máu lạnh như ông ta.” Cựu tổng thống Park Chung Hee bị chỉ trích và lên án vì hành vi độc tài, xâm phạm quyền tự do và nhân quyền trong quá trình điều hành đất nước. Cuối cùng, hai giám đốc Cơ quan Tình báo cũng bị đánh bại, đầu rơi xuống, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu. Sourin vỗ tay, hai người mặc quần áo đen thần bí lập tức tiến tới, dứt khoát đưa Lee Byeong Gi lên, đưa cả ghế và anh ta lên xe tải đậu bên ngoài cửa. “Đưa đến đại sứ quán Triều Tiên, hiến lễ Ngày Mặt trời,” cô nói, rồi nhìn sang Lee Jung Ho, trong giọng nói có cảm giác nghiêng ngả đặc biệt. Lễ hội Mặt trời là ngày kỷ niệm ngày sinh của nhà sáng lập Kim Nhật Thành, một dịp quan trọng hơn thậm chí cả năm mới đối với người Triều Tiên. Nếu có thể tiết lộ thông tin về quan viên Hàn Quốc đào tẩu vào ngày này, chắc chắn sẽ khiến lãnh đạo tối cao cực kỳ vui mừng. Lee Jung Ho nhìn chiếc xe tải biến mất, cảm thấy: “Nếu ông ta biết mình sẽ bị vứt bỏ, liệu có phải đã ra lệnh ám sát Im Jin Kuan trước đây không?” Dù nguyên nhân chính là vậy mà Sourin mới có thể thành công, giúp nhà chú Im Dong Kwon an toàn rời khỏi, sống một cuộc sống ẩn dật cho đến nay. “Đã làm thì dù có hối hận cũng vô ích,” Anh đóng cửa, người phụ nữ xoay người đến gần, “Anh dự định để em phải áy náy về cái chết của Jae Woo bao lâu nữa?” Im lặng, Lee Jung Ho nhấc chặt tay, khàn giọng đáp: “Em không hề áy náy.” Sourin nhún vai như không đồng tình: “Nhưng anh lại muốn em cảm thấy như vậy.” “Liệu không phải vậy sao?!” Anh đấm mạnh một cái lên bàn, tiếng *rầm* vọng lại trong phòng: “Nếu không phải vì việc giúp Im Dong Kwon rời khỏi, nếu tôi không chủ động liên lạc với băng Triều Tiên, liệu có em vẫn nghĩ rằng sự thật sẽ không bao giờ phơi bày?!” Suy tư và tự trách bản thân, cùng với sự kiềm chế từ trước đến nay. Rời khỏi Bộ Tư lệnh Bảo vệ, trở thành tùy viên quân sự trong đại sứ quán Triều Tiên tại Anh, đối với Lee Jung Ho, đó là mệnh lệnh từ cấp trên, không có sự lựa chọn khác; anh hy sinh mọi thứ cho bản thân, nhưng người phụ nữ này không hề áy náy, và không có cách nào anh vượt qua điều đó. Vậy nên dù Sourin có cố gắng hòa giải, từ việc tìm anh lần này đến lần khác ở đại sứ quán, Lee Jung Ho vẫn phải từ chối không gặp, mặc dù nỗi đau đó đã khiến anh vô cùng khó chịu. Các lần “lau súng cướp cò” trước đó chỉ là tai nạn, anh nhớ nhắc bản thân, hôm nay bất kể chuyện gì xảy ra, anh phải giữ vững giới hạn cuối cùng. “Em không có ý giấu giếm, chỉ là không biết phải tự mình nói với anh thế nào,” Người phụ nữ tiến đến gần, không chớp mắt, và Lee Jung Ho bị dồn vào góc, không thể trốn tránh. Anh không dám chạm vào đối phương, cũng không dám mở lời, lo sợ rằng sẽ tiết lộ tâm trạng thật của mình. Lớp sương trôi trên đôi mắt xám nhìn thẳng vào Sourin. Cô lui về phía sau, giơ tay đầu hàng: “Em thừa nhận đã không chú ý đến cảm xúc của anh, nhưng dù vậy, chúng ta không thể thay đổi điều đã xảy ra. Tin tức về việc Lee Byeong Gi đầu hàng vừa được rò rỉ, vị trí của anh tại đại sứ quán sẽ ổn định hơn, có lẽ sau này không cần sự giúp đỡ nữa…” Lee Jung Ho nghẹn ngào, gần như không thể bắt lời: “Ý của em là gì?” Sourin tựa vào chiếc sofa cũ kỹ, chân vươn lên, lộ ra làn da trắng như tuyết: “Em phải đi rồi, các hoạt động quân sự của Nga tại Syria đã kết thúc, và cần có người chịu trách nhiệm kết thúc ở bên kia.” Sự bất lực và đau khổ đã nhường chỗ cho sự ngỡ ngàng.Lee Jung Ho và Sourin đầy gay cấn và đầy cảm xúc trong tình huống sinh tử. Mức độ tương tác giữa họ không chỉ thể hiện qua lời thoại mà còn qua hành động hết sức xuất sắc. Sự chân thành và tình yêu thương giữa họ thể hiện rõ qua từng cử chỉ và câu từ dành cho nhau. Bạn sẽ không thể rời mắt khỏi trang giấy từng chi tiết mãnh liệt của họ. Đọc “Là Em” sẽ khiến bạn tan chảy trước tình yêu mãnh liệt này!Hãy để tôi giới thiệu tác phẩm này cho bạn nhé! Câu chuyện xoay quanh về Lee Jung Ho và Sourin, với một tình yêu đầy quyết đoán và trả thù. Dẫn dắt nhau đi qua những thử thách và phản kháng, họ dần nhận ra tình cảm của mình. Sự kết hợp giữa mối quan hệ và sứ mệnh xã hội tạo nên một câu chuyện mạnh mẽ và gợi cảm. Cùng trải nghiệm hành trình đầy cảm xúc và hấp dẫn này bạn nhé!Đây là một câu chuyện về tình yêu, bảo vệ và quyết định trong cuộc sống. Trong không khí ân cần và biết ơn, một phần tâm hồn đặt ngỏ với nụ cười của người phụ nữ. Bí mật khổng lồ nhưng cũng đầy ý nghĩa dần hé lộ, tạo nên sự hứng khởi cho những ai theo dõi. Câu chuyện sẽ càng hấp dẫn khi những bí ẩn bắt đầu được vén màn. Đọc ngay “Thoát Bắc Giả” của tác giả Sable Tắc Bố Nhĩ để cảm nhận trọn vẹn tinh thần của câu chuyện đầy bi kịch này nhé!